Đứng ở ngã rẽ, tôi lấy tay ôm eo, nhìn theo chiếc đèn hậu màu đỏ của chiếc Porsche đen dần khuất đi trong tầm mắt, cầm tập tài liệu tiếp nhận bản quyền nặng trịch, có chút ngỡ ngàng.
Trong tay đã có thứ gì đó ướt ướt chảy ra, tôi vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau đó trở về Lam Kiều Hoa Uyển.
“Anh bạn, anh đem cái gì lên xe vậy, có mùi gì thế?”. Người lái xe ngồi ở hàng ghế trước vừa lái xe, vừa hỏi tôi.
“Là mùi của bên ngoài thì phải?”. Tôi dựa vào ghế, hạ kính xe xuống, nhìn ra cảnh đêm của thành phố, bình tĩnh nói.
Rất nhanh, xe taxi đã đến Lam Kiều Hoa Uyển. Tôi bảo lái xe chở thẳng tôi đến cửa chung cư số 18, trả xong tiền, cầm những quyển sách cũ mua được xuống xe.
Trong chung cư, đèn điện sáng trưng, bọn họ vẫn chưa đi ngủ. Tôi mở cửa bước vào, giả vờ không nhìn thấy Trình Lộ và Tô Tô ở phòng khách, đi thẳng về phòng mình.
“Anh Tiểu Mân!”. Tô Tô bỗng gọi tôi.
Tôi nhìn cô bé một cái, vẫn đi thẳng về phòng.
“Anh Tiểu Mân, tay anh cầm gì vậy?”. Cô bé không để ý đến vẻ lạnh nhạt của tôi, hiếu kỳ chạy đến, chắn trước đường tôi đi.
“Mua ở hiệu sách cũ, em cầm lấy mà xem”. Tôi đưa những thứ trong tay cho cô bé, vòng qua cô, đi về phòng.
“Anh Tiểu Mân, em bỗng nhớ ra tối qua quên một việc!”. Tô Tô dường như không có chút hứng thú với đống sách cũ, chặn tôi lại, cười hi hi nói.
“Cái gì?”. Tôi vừa tiếp tục đi về phòng vừa hỏi qua loa.
“Quên kiểm tra xem anh có mặc cái quần lót màu đỏ mà em mua tặng không!”. Tô Tô cười ha ha hỏi tôi.
Đột nhiên, đồng tử đẹp đẽ trong mắt Tô Tô mở to. Cô cúi xuống nhìn chất lỏng màu đỏ tươi còn đang nóng hổi trong tay mình, hét lên đầy sợ hãi và kinh hoàng.
“Anh Tiểu Mân, làm sao anh lại bị thương vậy?”. Trong giọng nói của Tô Tô rõ ràng có tiếng khóc, tiếng hét lên sắc nhọn.
Tôi cố cười: “Không sao, trên đường về không cẩn thận bị ngã, em mau đi rửa sạch máu ở tay đi, đừng làm bẩn đồ đấy”.
Tô Tô lắc đầu, sợ hãi nhìn tôi, cô bé vừa nắm cổ tay tôi, vừa hét lên về phía phòng của Hiểu Ngưng: “Chị Hiểu Ngưng! Mau ra đây! Anh Tiểu Mân bị thương!”.
Thấy phòng Hiểu Ngưng mãi không có động tĩnh gì, Tô Tô bỏ tôi ra, vội vàng chạy qua bên đó.
“Á…”. Bên trong lập tức vọng ra tiếng hét kinh hãi của Hiểu Ngưng. Rõ ràng, tay Tô Tô đầy máu, đã làm cho cô ấy khiếp sợ.
Rất nhanh, Hiểu Ngưng từ trong phòng chạy ra, không nói câu nào cởi ngay áo tôi ra, kiểm tra vết thương của tôi.
Chỉ nhìn thấy máu tươi từ vết thương từng giọt từng giọt chảy ra ngoài, dù tôi đã dùng tay bịt lại, nhưng máu vẫn theo ngón tay tôi nhỏ xuống nền nhà.
Trình Lộ nghe thấy tôi bị thương, cũng vội vàng đi tới. Cô ta nhìn thấy những giọt máu trên sàn nhà và một mảng máu loang trên áo tôi, cũng sợ đến nỗi mày chau cả vào.
Còn Linh Huyên nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng hét ở phòng khách, cũng ra khỏi phòng. Cô ấy nhìn thấy những vết máu, phản ứng giống hệt Trình Lộ, bịt miệng lại, nhìn tôi vẻ kinh hãi.
“Chị Hiểu Ngưng, chị mau cứu anh ấy!”. Tô Tô không để ý đến máu trên tay mình, co kéo Hiểu Ngưng, miệng phụng phịu, gần như khóc đến nơi.
Đúng thật là, cứ làm như tôi sắp chết đến nơi ấy. Tôi vừa phàn nàn phản ứng của Tô Tô có hơi quá, lại vừa cảm động trước tấm lòng chân thành không hề giả dối của cô bé.
Hơn nữa, chịu đựng gần nửa tiếng đồng hồ, vết thương ở eo của tôi càng ngày càng đau, máu chảy ra ngày càng nhiều. Cũng vì lý do đó, nên tôi mới không để cho Trình Tư Vy đưa tôi về mà giữa đường đòi xuống xe. Nếu không, máu của tôi chảy ra, thấm vào ghế của chiếc xe Porsche, cô ấy sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Tôi không muốn cô ấy lo lắng, cũng không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi, nên mới cố chịu đựng không thể hiện ra, đến khu trung tâm thành phố liền yêu cầu xuống xe.
Nhưng lúc này, vết thương hình như theo nhịp chuyển động của tôi mà hơi rách ra thêm, đau đớn vô cùng.
“Đưa anh ấy vào phòng, mình sẽ xử lý”. Hiểu Ngưng nhanh chóng kiểm tra vết thương của tôi, căn dặn bọn Tô Tô.
Tô Tô và mọi người không dám chậm trễ, lập tức dìu tôi vào phòng. Tô Tô ở bên trái, Linh Huyên ở bên phải, ngay cả Trình Lộ luôn chống lại tôi cũng lo lắng đứng bên cạnh tôi, bởi vì không có chỗ nào cho cô ta giúp đỡ, nên cô ta chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy lưng của tôi.
Về đến phòng mình, tôi vừa ngồi xuống sau một hồi luống cuống dìu đỡ của họ, Hiểu Ngưng liền cầm một đống thuốc nước và một cuộn băng gạc đi tới.
“Mọi người đi ra cả đi, ở đây giao cho mình được rồi”. Cô ấy trấn tĩnh nói.
Hiểu Ngưng là người chuyên nghiệp nhất trong tình huống này, Tô Tô và mọi người không dám có bất kỳ phản kháng nào, lần lượt đi ra khỏi phòng tôi.
Khi bọn họ rời khỏi phòng, Hiểu Ngưng cầm băng gạc và thuốc, ngồi bên giường của tôi, bảo tôi: “Cởi áo ra”.
Tôi giơ một tay lên, tay còn lại chỉ vào vết thương, ra hiệu cho cô ấy, lúc này tôi không có cách nào tự cởi áo ra cả.
Hiểu Ngưng không còn cách nào, khẽ thở dài một tiếng, tiến đến phía trước, nắm lấy áo tôi, giúp tôi nhẹ nhàng cởi ra. Cô ấy ở rất gần tôi, vì phải dùng sức giúp tôi cởi áo, cả nửa thân trên dường như sắp áp vào mặt tôi.
Mái tóc ngắn làm nổi lên khuôn mặt thanh tú, vì phải dùng sức nên cô ấy hơi thở gấp. Khuôn ngực cao, tròn mà mềm mại của cô nghiêng nghiêng về phía trước, suýt nữa đè lên mặt tôi.
Cuối cùng, chiếc áo thấm đầy máu của tôi cũng được cô ấy cởi ra. Cô ấy nhìn vào thân thể cũng được coi là cường tráng của tôi, mặt hơi đỏ lên, rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh băng thường ngày, dùng một chiếc khăn ướt lau sạch máu đọng quanh vết thương, sau đó lấy một chai thuốc nước màu vàng, thấm đẫm một cục bông, bôi lên quanh vết thương của tôi.
“Á…”. Thuốc thấm vào vết thương của tôi, đau buốt từng cơn. Tôi không ngờ sự kích thích của loại thuốc sát trùng này mạnh đến vậy, không kìm được tôi kêu lên.
Hiểu Ngưng liếc nhìn tôi vẻ coi thường, còn tôi nghĩ mình chỉ vì một tý đau đớn này mà cũng kêu, liền cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng.
“Vết thương ngoài da”. Hiểu Ngưng nói.
Câu này nghe có vẻ không có ý gì, nhưng lại làm cho tôi càng mất mặt, dường như những tiếng hò hét lúc nãy ở phòng khách đều do tôi cố ý gây nên.
Nhưng thái độ của cô ấy dù có hơi lạnh nhạt, thủ thuật lại hết sức tỷ mỷ. Cô ấy dùng tay đo vết thương của tôi, phát hiện thấy miếng dán không có cách nào băng kín được vết thương, nên lấy băng gạc ra, kéo ra một đoạn, cuốn quanh phần eo của tôi, từng vòng từng vòng một.
Tôi phối hợp với cô ấy, hai tay giơ lên cao, giống như một con cua lớn vừa được kéo lên bờ.
Tay Hiểu Ngưng rất lanh lẹ, từng vòng từng vòng rất dịu dàng. Cô ấy áp sát tôi, hai tay liên tục đan vào nhau ở phần bụng và lưng của tôi, cả người dường như sắp sà vào lòng tôi vậy, làm cho tôi cảm thấy rõ ràng sự dịu dàng của cô.
Khi tôi đang cúi đầu, ngắm nhìn chiếc cổ nõn nà của cô ấy nghĩ ngợi linh tinh thì cô ấy đột nhiên dùng lực thắt chặt dải băng ở eo tôi.
“Á!”, vết thương của tôi đột ngột bị đè nén, bỗng chốc đau đến nỗi tôi lại kêu lên lần nữa.
Hiểu Ngưng cầm kéo, cắt đi phần cuối của dải băng.
Cứ nghĩ đến việc tôi lại kêu to lần nữa trước mặt Hiểu Ngưng, càng cảm thấy mất thể diện, chỉ có thể giả vờ quên đi việc vừa xảy ra, giơ tay sờ phần eo vừa được băng bó, ngượng ngùng ho vài tiếng.
Cái cô Hiểu Ngưng này, lẽ nào biết được bụng mình nghĩ gì? Tôi xoa xoa phần băng ở eo, nhìn cô ấy, bụng đoán già đoán non.
“Đây không phải là vết thương do bị ngã, mà là dao đâm”. Cô ấy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn tôi, “Nói thật ra xem nào”.
Hóa ra khi nãy đột ngột thắt chặt dải băng, là cô ấy cố ý trừng phạt tôi vì đã nói dối Tô Tô. “Nhất định phải nói à?”. Tôi nhìn cô ấy vẻ ngại ngần. Ý tứ trong lời nói của tôi rõ ràng là không muốn giải thích.
Hiểu Ngưng cười vẻ lãnh đạm như mọi khi, rồi ôm các loại dao, băng gạc, chai thuốc vào lòng, mở cửa đi ra khỏi phòng tôi.
Thì ra cô ấy không hề có ý truy hỏi đến cùng. Đúng là cô gái vừa lạnh lùng như nước lại vừa làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
“Anh Tiểu Mân…”. Hiểu Ngưng vừa ra khỏi phòng, Tô Tô lập tức quan tâm chạy ngay vào.
Trong tay cô bé cầm mấy quyển tạp chí và sách cũ mà tôi mua hôm nay: “Cái này là của anh, em mang vào cho anh đây này”.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của Tô Tô, lại nhìn thấy Linh Huyên và Trình Lộ cũng theo cô bé đi vào thăm tôi, trong lòng tôi rất cảm động. Đây giống như cảm giác ở “nhà”. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sờ eo mình, cách ba lớp băng gạc, dường như cảm giác vết thương không còn đau nữa. Phương pháp trị liệu của Hiểu Ngưng thật lợi hại.
Tôi đứng lên mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra khỏi phòng.
“Vết thương đỡ tý nào chưa?”. Linh Huyên nhìn thấy tôi đi ra, hỏi tôi đầu tiên.
“Khỏi nhiều rồi, vốn là vết thương nhẹ, bị Tô Tô hô hoán lên đấy thôi”. Tôi cười với cô ấy. Thực ra vết thương không nhẹ, nhưng tôi không muốn Linh Huyên lo lắng.
Tô Tô giống như một chú thỏ nhỏ gặm bánh mỳ, nhìn thấy tôi tinh thần sung mãn, tinh nghịch lè lưỡi với tôi.
Trình Lộ cũng nhìn tôi đầy vẻ quan tâm, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Trình Lộ, hôm nay tôi muốn xin nghĩ’. Tôi nói.
“Một vết thương nhỏ mà đòi nghỉ hả?”. Trình Lộ hôm qua chính mắt nhìn thấy tôi chảy máu, vừa nãy còn có chút lo lắng, đột nhiên trở mặt vô tình, cố ý hỏi lại tôi một cách lạnh nhạt.
“Chị Lộ Lộ, hôm qua anh Tiểu Mân chảy nhiều máu lắm!”. Tô Tô lập tức nói giúp tôi.
“Đúng đấy, cậu phê chuẩn cho anh ấy nghỉ hôm nay đi”. Linh Huyên cũng đi đến, đứng cạnh tôi.
Trình Lộ nhìn họ, miễn cưỡng ra dáng giám đốc, nói với tôi: “Được thôi, cứ cho là hôm qua anh đã xin phép tôi nghỉ trước rồi, hôm nay không tính là anh bỏ việc, tính cho anh nghỉ không lương”.
cầm lông gà làm lệnh tiễn, còn coi mình là Thiên Bồng Nguyên Soái chắc. Nhưng cũng có mấy người ở cùng cấp trên của mình dưới một mái nhà đâu?
Tôi lườm cô ta, ném cho cô ta thứ mà tôi cầm trong tay.
“Cái gì đây?”. Trình Lộ rút ra, nhìn thấy toàn tiếng Anh chi chít, hỏi tôi.
“Hợp đồng đại diện xuất bản tiểu thuyết của Carl Sura”. Tôi hờ hững nói.
“Thật á?!”. Trình Lộ cầm mấy tờ giấy, kích động đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.
“Trình Tư Vy giúp lấy được, cô tìm cách cảm ơn chị ấy đi. Hôm nay trước hết cô giải quyết cho xong cái hợp đồng này, tôi ở nhà thử dịch trước một ít xem sao. Nhanh chóng xuất bản, tranh thủ lấy chút danh tiếng, sẽ có lợi cho việc chúng ta có được dự án bản quyền”.
Tiếng tăm của Carl Sura đến nay đã vang lừng, là ứng cử viên sáng giá cho giải Nobel năm nay, tầm ảnh hưởng của ông ta trong giới xuất bản cũng như trong giới văn hóa không hề nhỏ hơn Tom Cruise trong giới điện ảnh.
Nếu có thể trở thành người đại diện xuất bản bản tiếng Trung của ông ấy thì cũng giống như trở thành người quản lý của Tom Cruise vậy, nói trắng ra là tiền tài như nước, nói văn vẻ thì là tiếng tăm vang dội.
Linh Huyên ở trong bếp thái rau thật thành thục, hương thơm tự nhiên của rau xanh vượt ra phòng bếp bay vào phòng khách.
Linh Huyên đúng là điển hình của mẫu phụ nữ vợ đảm mẹ hiền,