ng phản bội tớ, cô ấy cũng tình nguyện đứng cạnh hai bọn tớ để cảm nhận dư vị tình yêu chân thành, rồi trong một khoảng thời gian lấy lại niềm tin với tình yêu nam nữ, đại khái là thế, bảo tớ không cần để tâm đến sự tồn tại của cô ấy.” Vi Tinh nhíu mày nói.
“Ờ, thế cậu bảo sao?” Đào Hương cười hỏi. “Tớ nói thẳng luôn, bảo cậu tưởng cậu là gấu trúc chắc, chỉ mút chân là qua được mùa đông, mà quan trọng nhất là, xuân sang cậu vẫn phải ra ngoài kiếm ăn, thế thì ai mà chịu được? Tớ sao mà không để tâm được chứ!” Vi Tinh càng nói càng cao giọng, Đào Hương cười đau cả bụng, “Mễ Dương sao lại thích cậu được cơ chứ?”
“Cậu sao lại thích cô ấy?” Mễ Dương buồn rầu cùng cực nói, rồi ngửa cổ uống cạn cốc bia, Giang Sơn không nói lời nào, cứ thế uống, hết cốc này đến cốc khác, Phì Tam Nhi trước nay thích nói luyên thuyên, chêm lời trêu chọc cũng không biết phải nói gì. “Cậu vì sao mà thích Vi Tinh, tớ cũng thích Hà Ninh vì lẽ đó.” Giang Sơn bỗng buông một câu. Mễ Dương vặn cốc ken két. Nhịn một lúc lâu mới nói: “Tớ thật sự muốn tẩn cho cậu một trận!”
“Thôi nào thôi nào, cái gì nhỉ, Đại Mễ cậu nguôi giận, Sơn Tử, có gì từ từ nói, đừng ngang ngược như thế, vả lại một quả phụ như Hà Ninh có thể so với khuê nữ thanh tân như Vi Tinh không?” Phì Tam Nhi định đứng ra hòa giải, nhưng vừa dứt lời thì cả Giang Sơn và Mễ Dương đều trừng mắt nhìn hắn tức tối. “Không biết ăn nói thì ngậm miệng lại, anh ra đây giúp tôi cái.” Tiểu Lâm phụ trách lên món ăn lướt nhìn Phì Tam Nhi một cái, quay người bước đi, Phì Tam Nhi vội tót lên theo. Mễ Dương và Giang Sơn tâm sự ngổn ngang thấy rõ hai người họ có gì khác lạ, song chẳng có tâm trạng nào mà truy cứu.
“Sơn Tử, đáng lẽ những điều này tớ không nên nói với cậu, nhưng cậu là người anh em của tớ, tớ vẫn luôn coi cậu và cậu béo như anh em ruột, cậu biết không?” Giang Sơn mắt đỏ lừ nói: “Đương nhiên!”. Mễ Dương cau mày nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Tớ nghi ngờ vụ án của Hà Ninh không phải do vô ý, mà là có mưu tính từ trước.”
“Rầm!” Sơn Tử nện cái cốc xuống mặt bàn, nhìn trân trối Mễ Dương: “Cậu có ý gì?” “Tớ đã điều tra rồi, Hoàng Phi từng đến kiểm tra tại bệnh viện nơi Hà Ninh làm thuê, bệnh viện đó quản lý rất lộn xộn, giấy xét nghiệm mất rồi, không cánh mà bay, hôm đó có người thấy Hà Ninh quay lại bệnh viện, nhưng lời khai của cô ấy lại là đi trộm ê-te, nói cô ấy căn bản không biết Hoàng Phi làm kiểm tra sức khỏe gì hết.” Mễ Dương không hề sợ sệt nhìn lại Giang Sơn.
“Thế thì sao, chuyện đó thì chứng minh được điều gì?” Tiếng Giang Sơn như phát ra từ cổ họng. “Không thể chứng minh được gì, song Hà Ninh trước đó từng làm hộ lý cho một bệnh viện, chính là người lâm trọng bệnh về chức năng gan, rất có khả năng cô ấy biết hậu quả của việc sử dụng ê-te đối với người bệnh gan, đương nhiên rồi, cô ấy kiên quyết nói là mình không biết.” Mễ Dương nhếch mép cười.
“Đại Mễ, cậu là cảnh sát, tớ hiểu, nhưng nghi ngờ không phải là chứng cứ, càng không phải là tội danh.” Một lúc sau, Giang Sơn mới khẽ lên tiếng. “Đúng, đương nhiên là tớ biết, nhưng tớ vẫn thấy nghi ngờ. Đinh Tử nói trước khi bọn họ tới nơi, Hà Ninh đã đốt thứ gì đó, song cô ấy không thừa nhận, điểm đáng ngờ rất nhiều, nhưng không có chứng cứ, có điều tớ vẫn giữ mối nghi ngờ của tớ.” Mễ Dương nói.
Giang Sơn nhìn anh hồi lâu, gật đầu, “Tớ cũng giữ niềm tin của tớ, tớ tin cô ấy.” “Tin cô ấy không phải là cố ý.”. Mễ Dương hừ một tiếng. Giang Sơn đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Mễ Dương, chỉ nói một câu: “Tớ tin vào tình cảm cô ấy dành cho tớ, và cả tình cảm dành cho đứa con nữa, cô ấy có nỗi khổ tâm của mình!” Giang Sơn ngửa cổ dốc cạn chỗ bia còn lại, “Đại Mễ, cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi, cậu yên tâm!” Nói xong, Giang Sơn quay người sải bước rời đi.
Mễ Dương chỉ muốn cho mình cái bạt tai, cái cảm giác đối diện với nỗi đau khổ của bạn bè mà mình lại không thể làm gì giúp được khiến anh vô cùng khó chịu. Phì Tam Nhi nhìn theo hướng Giang Sơn rời đi thở dài, trở về chỗ ngồi, chẳng nói chẳng rằng, rót đầy cốc, hai người uống trong im lặng.
Tối đó Mễ Dương uống say, cứ ôm chặt Vi Tinh không chịu rời, sống chết không chịu về nhà. Làm bà Mễ sang lôi anh về tức gần chết, cuối cùng là ông Mễ đành đưa bà Mễ về. Vợ chồng ông bà Vi không nói năng gì, vì hôm Vi Tinh bị thương, Mễ Dương đã nói rõ với họ, định “Mùng 1 tháng 10”[4] sẽ lo chuyện với Vi Tinh. Bà Vi giúp đóng cửa phòng, rồi cùng ông Vi lặng lẽ trở về phòng mình.
[4]. Quốc khánh Trung Quốc.
Vi Tinh tựa vào đầu giường, Mễ Dương ôm eo cô, lẩm bẩm gì đó, lúc rõ lúc không, Vi Tinh chỉ dịu giọng đáp lại, căn bản không biết nói những gì, cứ thế, cho đến khi hai người chìm dần vào giấc ngủ…
Ngày 8 tháng 8 năm 2008.
Đúng là một ngày tốt lành, Thế vận hội Olympic khai mạc, cả nước đón mừng, dù rằng tiết trời hôm đó nóng rực như xông hơi, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười và niềm mong mỏi thiết tha của mọi người.
“Vi Tinh, chỗ này có ô che nắng, cậu đợi một chút nhé, tớ đi tìm giúp cậu.” Chu Lượng nhiệt tình nhường chỗ cho Vi Tinh, “Cảm ơn cậu.” Vi Tinh cũng tươi cười rạng rỡ. Vì Thế vận hội, Mễ Dương và một số đồng nghiệp được điều đền duy trì trật tự trị an ở xung quanh sân vận động tổ chim, lệnh điều động anh trở về đội hình sự cũng đã có, song Mễ Dương vẫn nhất quyết đòi cùng anh em trong đồn công an đường trại gà thực hiện nốt nhiệm vụ cuối cùng rồi mới đi.
Ban đầu Vi Tinh định ăn dưa hấu, ngồi điều hòa mát lạnh ở nhà xem lễ khai mạc, thì bị Mễ Dương gọi điện triệu tới. Do rất nhiều nơi cấm đường, xuống tàu điện ngầm xong, cô gần như là đi bộ tới, lỗ chân lông loang loáng mồ hôi, cứ như là thịt ba chỉ trên vỉ nướng vậy. Từ đây vào trong là phải có giấy thông hành, Vi Tinh không vào được, đành ngóng theo sân vận động tổ chim, Thủy lập phương[5] và tháp Linh Lung[6] lung linh ánh sáng giữa bầu trời đêm ở phía xa xa, xuýt xoa, và chờ đợi. Người đi ngang qua ai nấy mặt tươi như hoa, chốc chốc lại có người cầm máy ảnh và máy quay lên chụp ảnh, quay phim, tuy không được vào sân vận động xem lễ khai mạc, song được đến gần thế này cũng tốt lắm rồi.
[5]. Trung tâm thể thao dưới nước phục vụ Olympic Bắc Kinh 2008, còn gọi là “Khối nước”.
[6]. Ngọn tháp có hơn 400 năm lịch sử, tọa lạc trong công viên Linh Lung, Bắc Kinh.
“Này, còn mười phút nữa là bắt đầu thì phải.” Một cô gái đứng gần đó quay sang hỏi bạn trai. Vi Tinh nhìn đồng hồ, quả nhiên, đã 7 giờ 50 phút, trên báo nói đúng 8 giờ là bắt đầu, cũng không biết rốt cuộc Mễ Dương gọi cô ra đây là để làm gì. Đang nghĩ thế, thì thấy Mễ Dương từ trong hàng rào chắn chạy ra, trong tay còn cầm cái gì trông như là bó hoa, Vi Tinh chớp chớp mắt, nghĩ bụng không phải mình nóng quá mà hoa mắt đấy chứ?
“Chu Lượng, đấy chính là bó hoa mà cậu cam đoan bảo không thành vấn đề tìm được đấy sao?” Chị Trương bất mãn vạn phần nhìn bó hòa tulip màu đỏ Mễ Dương đang cầm chạy lại chỗ Vi Tinh, đội trưởng dẫn quân đặc cách dành cho anh thời gian nghỉ ngơi, tuy chỉ có nửa tiếng đồng hồ ít ỏi, song để cầu hôn, chừng ấy cũng đủ rồi.
Chu Lượng lúng ta lúng túng, song có giải thích thế nào cũng vô tác dụng, bó hoa ấy cậu cũng phải liều mình mới có được đấy chứ. Nhìn Mễ Dương tăng tốc, Chu Lượng không kìm được xúc động: “Thật là ngưỡng mộ!” “Ngưỡng mộ thì ích gì chứ, cậu cũng đi tìm đi.” một cảnh sát nói. “Tìm ở đâu ra chứ, người ta là thanh mai trúc mã hơn hai chục năm rồi đấy.” Chu Lượng bất bình đáp. “Ha, hay cậu cũng bắt đầu nuôi dưỡng một người từ bây giờ là được, hai mươi năm nữa là có thể cưới vợ rồi.” Chị Trương nửa đùa nửa thật nói. Chu Lượng mặt mày đau khổ nói: “Hai mươi năm nữa, em cũng suýt soát đầu 5 rồi, lúc ấy không biết lấy vợ hay là tìm bạn già nữa?” Đám cảnh sát phá lên cười.
Mễ Dương chẳng còn tâm trí đâu mà để ý mấy chuyện đó, tuy chuyện với Vi Tinh đã quyết định từ lâu, song nói cho cùng vẫn chưa một lần chính thức tỏ tình, cho nên cậu vẫn vô cùng hồi hộp. “Này!” mồm mép láu lỉnh ngày thường dường như để quên mất ở nhà, anh chỉ lời ít ý nhiều gọn lỏn có một câu như thế. Vi Tinh ngây ra, “Đưa hoa cho tớ làm gì chứ?” Mễ Dương quệt mồ hôi trên trán, “Nhìn bó hoa này cậu không nghĩ đến điều gì sao?” Vẫn ngại ngùng không dám nói thẳng, Mễ Dương đành bóng gió nói gần nói xa ám chỉ.
Vi Tinh nghiêng đầu nhìn bó hoa tulip màu đỏ, đột nhiên bật cười khanh khách, “Daktarin[7] đúng không? Thấy quảng cáo suốt, ha ha ha!” Mễ Dương suýt thì hộc máu, “Da cái đầu cậu ấy!”, bày đặt lãng mạn với mấy cô nàng phổi bò, đúng là… Mễ Dương hoàn toàn không còn gì để nói lôi từ trong bó tulip ra chiếc nhẫn đã mua từ lâu, gần như hung tợn tròng vào ngón đeo nhẫn của Vi Tinh, rồi nói với Vi Tinh đang ngây người nhìn chiếc nhẫn: “Có lấy không?”, “Hả?” Vi Tinh ngây ngô hỏi. Mễ Dương híp mắt lại, sáp lại gần, gần đến độ nghe rõ cả hơi thở, “Không đồng ý sao?”, “Đồng ý chứ.” Vi Tinh buột miệng nói ra khiến Mễ Dương cười tít mắt, Vi Tinh mặt mũi đỏ lựng. Tiếng “bụp bụp” ngày càng gần, hai người ngẩng đầu lên nhìn, một dấu chân thật lớn đang nở rộ.
[7]. Một loại thuốc trị nấm phụ khoa, có biểu tượng hình hoa tulip.
Cảnh tượng đẹp đẽ ấy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Mễ Dương nhẹ nhàng ôm lấy Vi Tinh, hai người tựa vào nhau, Mễ Dương khẽ nói: “Vi Tinh, tớ yêu cậu!” Hạnh phúc nơi đâu, chính tại nơi đây, trong vòng tay ấm đến độ toát mồ hôi này, Vi Tinh hạnh phúc đến run rẩy, khẽ đáp: “Tớ cũng thế.”
Không lâu sau, pháo hoa đủ mọi màu sắc tươi đẹp vô cùng bắn lên không trung, bầu trời đêm được điểm xuyết lung linh như trong mộng. Mọi người xung quanh đều hoan hô xuýt xoa, Vi Tinh và Mễ Dương cũng reo lên vui mừng phấn khích, nhảy nhót như trẻ con, cho đến khi Mễ Dương đặt lên môi Vi Tinh một nụ hôn, giữa cảnh đêm rực rỡ pháo hoa.
Vi Tinh say sưa tận hưởng: Đúng, tôi không phải thiên tài, cũng không phải mỹ nhân, nhưng tôi vẫn có niềm hạnh phúc của riêng mình và cả nụ hôn rực rỡ không bao giờ nhai phạt…