cứ mỗi nhóm vào trong đều có một người lính âm thầm theo phía sau, để tránh hoảng hốt mà sinh chuyện. Vi Tinh và Á Quân vừa vào phòng huấn luyện, Tạ Quân cũng theo sau, xem hai cô nàng như rắn mất đầu chạy lung tung.
Tạ Quân vẫn không xuất hiện, anh nghĩ có lẽ họ muốn tự mình đi ra, nhưng bình thường khoảng mười phút là có thể ra rồi, giờ đã mười lăm phút trôi qua, Tạ Quân có phần do dự. “Á!”, Á Quân đột nhiên kêu ré lên, “Á Quân cậu sao thế?”, Vi Tinh hoảng hồn. “Hình như tớ đá phải cái gì rồi, đầu ngón chân đau chết mất!”, Á Quân rên rỉ.
“Hả? Có sao không? Đúng thật là, điện thoại cũng bị thu mất rồi, đến ngọn đèn cũng không có, tối đen như hũ nút thế này cũng nhìn không rõ”, Vi Tinh ngồi xổm xuống lần sờ. “Khụ khụ, Vi Tinh, cậu không thấy càng ngày càng ngạt sao, khói càng lúc càng dày rồi, làm sao bây giờ?”, Á Quân ho sặc sụa.
Vừa nghe cô bạn nói thế, Vi Tinh cảm thấy hình như là thế thật, cô cũng hởi sởn da gà rồi. Hoang mang nhìn bốn phía chỉ thấy một màu đen thui, “Không phải chứ, thế thì biết làm sao đây?”. Tạ Quân nghe giọng hai người lạc cả đi rồi, vội bước tới, đỡ lấy cánh tay họ, khẽ nói, “Các cậu đừng hoảng hốt!”.
Trong khói sương mịt mù bỗng xuất hiện cứu tinh, hai cô gái đang hoảng loạn sau phút ngạc nhiên mừng rỡ là nhẹ nhõm vì được cứu, họ cùng lúc không kìm được lòng gọi tên, “Tạ Quân?!”, “Mễ Dương?!”.
“Mễ Dương là ai thế?”. Ngồi trên bậc thềm bên ngoài, Á Quân cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường, khẽ nói, “Hử?”, Vi Tinh cầm chai nước Nông Phu tu ừng ực chưa nghe rõ, khói mù trong phòng huấn luyện tuy nói là không độc, nhưng hít một lúc lâu, cổ họng vẫn sặc rất khó chịu. “Giả ngây giả ngô cái gì, ban nãy lúc Tạ Quân tới cứu chúng ta, cậu hét toáng lên Mễ Dương, ai thế, không phải anh bạn thanh mai trúc mã của cậu đấy chứ? Lẽ nào... là cái vị hạt dẻ kia?". Vẻ mặt Á Quân cực kỳ mờ ám. “Ặc", Vi Tinh bị sặc nước, cô chớp chớp mắt, vừa rồi mình gọi tên Mễ Dương sao? Sao không có chút ấn tượng nào chứ.
Nhìn Vi Tinh ngây ra, tâm trạng Á Quân rất vui, vừa rồi vì mình đau chân, gần như là được Tạ Quân nửa dìu nửa bế đưa ra, cánh tay rắn chắc của Tạ Quân khiến tim cô cứ rộn cả lên, lại cả tiếng gọi Mễ Dương của Vi Tinh khiến cô không hiểu sao lại thấy an tâm. Về chuyện này thì con gái rất nhạy cảm, hay nói cách khác là vì thích nên mới đặc biệt chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương, cho nên mới có thể nhận ra những điều mà người khác không thấy.
Tuy Tạ Quân không có biểu hiện thân mật gì với Vi Tinh, nhưng Á Quân cứ có cảm giác là lạ thế nào. Có điều cô vốn là cô gái rất tự tin lại dám theo đuổi, âm thầm hạ quyết tâm, kể cả Tạ Quân có thích Vi Tinh thật đi nữa, mình vẫn có thể giành được trái tim anh. Còn tiếng gọi Mễ Dương ban nãy của Vi Tinh vô hình chung đã tiếp cho cô thêm liều thuốc an thần, trong hoàn cảnh hoảng loạn như thế, cái tên mà Vi Tinh buột miệng gọi, mới là người cô ấy tin tưởng nhất, muốn nương tựa vào nhất.
Nghĩ đến đây, Á Quân chuyển ánh mắt về phía Tạ Quân đang lúi húi chuẩn bị trên “tháp cao”, hai cậu lính đang giúp anh thắt dây an toàn, trang bị dụng cụ. Tiếng kêu không kìm nén tình cảm của Vi Tinh khi nãy, cô ấy có thể không nhớ, nhưng Tạ Quân thì lại có phản ứng, Tạ Quân nhớ rất rõ lúc ấy bám lấy cánh tay anh, cảm giác được cơ bắp bỗng cứng lên.
“Được rồi, lát làm cho ngon lành vào nhé, đừng để mấy cô gái thất vọng, đây là cơ hội ngàn vàng để thể hiện sức hút người lính của chúng ta!”. Một chiến hữu thân thiết cười hì hì đấm vai Tạ Quân một cái, Tạ Quân cười cười không đáp. Anh không kìm được quay lại nhìn, trong đám người đứng bên hiện trường, Vi Tinh miệng cắn bình nước khoáng, ngây ngô thẫn thờ, Á Quân thì tươi cười hớn hở vẫy tay với mình, còn hét, “Cố lên!”. Tạ Quân nhìn cô mỉm cười gật gật đầu.
“Mọi người vào chỗ!”, trung đội trưởng hô hào, Tạ Quân chuẩn bị xong xuôi, trong lòng lại nghĩ, “Mễ Dương, Mễ Dương, chắc là anh cảnh sát hôm nọ, hình như là…, người Bắc Kinh nói thế nào nhỉ, bạn thân của Vi Tinh”. Bên tai bỗng vang lên tiếng còi “Tuýt!”, Tạ Quân thu lại tâm trạng, cùng hai chiến hữu khác linh hoạt nhanh nhẹn nhằm điểm cao nhất bắt đầu leo, anh tranh tôi giành, quyết không khoan nhượng.
Đám đông công ty BM đứng xem bắt đầu hào hứng, nhất là hội chị em, comple giày tây của đám nhân viên văn phòng nhìn chán rồi, sức mạnh nam tính khiến người ta máu nóng sôi sục thế này lại có sức hấp dẫn đặc biệt, thế là nhao nhao tham gia hét hò cố lên, Á Quân hai tay bắc loa trên miệng, gào đến đứt hơi khản tiếng. Cô vừa gọi vừa lấy chân đá Vi Tinh, “Còn ngây ra đấy làm gì, cổ vũ đi nào!”, “Ừm!”, Vi Tinh nhanh chóng tham gia, “Cố lên, Tạ Quân cố lên! Cố lên!”, tiếng cô vừa dứt, đã thấy Tạ Quân thoăn thoắt vượt qua một anh lính khác, là người đầu tiên chạm tới đỉnh.
Trung đoàn trưởng ngửa cổ đứng dưới tháp cao nghiêng đầu nói với trung đội trưởng, “Bà nó chứ, phụ nữ có lúc lại chính là sức chiến đấu! Phá kỷ lục rồi còn gì”. Đám lính cười hi hi không cần nói cũng hiểu. Tiếp theo là màn tháo đai vòi rồng do mấy người sĩ quan biểu diễn, còn mời mấy nam nhân công ty BM lên thử xuất trận, kết quả là đai vòi rồng kia phải chạy theo đường lòng vòng, nếu không căn bản không tháo ra được, chạy được ba mét là đã ngã sóng xoài, mọi người nhìn anh rể cả cùng mấy cậu kinh doanh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy qua chạy lại như xem kịch, tiếng cười giòn giã không ngớt bên tai.
Đang cười khanh khách, Vi Tinh chợt ngửi thấy một mùi mồ hôi, quay đầu lại, Tạ Quân đang đứng ngay sau lưng cô mỉm cười, trên trán còn nguyên những hạt mồ hôi chưa kịp lau. Vi Tinh lôi khăn giấy trong túi ra đưa cho anh, không ngớt lời khen, “Đội trưởng Tạ, lợi hại thật đấy, leo nhanh thế cơ mà!”. “Cũng tàm tạm”, Tạ Quân vui mừng nhận lấy, vừa leo được một nửa thì bỗng nghe tiếng Vi Tinh hét cố lên, bản thân anh cũng không biết làm sao lại leo nhanh được thế.
Nhìn nụ cười thẹn thùng của Tạ Quân, Vi Tinh nghĩ bụng về phải nói với Á Quân, đừng nhiệt tình quá, làm cậu bé thật thà sợ chạy mất dép, nghĩ tới đây, Vi Tinh bỗng nhớ ra một chuyện, “Tạ Quân, lần trước cậu nói cậu hai mười bốn tuổi đúng không?”. Tạ Quân tuy không hiểu câu hỏi có ý gì song vẫn đáp, “Năm nay là năm tuổi, có điều sinh nhật sớm, qua Tết là hai mươi lăm tuổi rồi”. “Ừm…”, Vi Tinh kéo dài giọng, trong bụng tính toán Á Quân nhỏ hơn mình gần hai tuổi, nói thế tức là cô ấy lớn hơn Tạ Quân nửa năm, chắc không vấn đề gì.
“Vậy cậu bao nhiêu tuổi, xem chừng nhỏ hơn tớ, tuổi con gái bây giờ khó đoán lắm”. Tạ Quân tiện thể hỏi. Câu này Vi đại tiểu thư thích nghe, cô cười toe toét, “Thật không? Tôi hơn cậu gần ba tuổi lận, cám ơn đã quá khen, lời khen này tôi nhận”. Tạ Quân thật thà nói, “Không, tôi nói thật đấy, cậu trông chỉ như học sinh thôi, không như chúng tôi, ngày ngày dãi nắng dầm mưa nên mau già!”.
Vi Tinh lại hỏi, “Thế thì, tôi tiện hỏi luôn nhé, tôi nhớ cậu nói chưa có bạn gái đúng không? Hoặc là, ví dụ thế này, nếu có cô gái thích cậu, cậu có để tâm đến việc cô ấy lớn hơn cậu không?”. Tạ Quân thoáng sững sờ, tim đập thình thịch, nhưng lập tức lắc đầu, “Tôi không quan tâm, hợp nhau là được”, nói xong có phần căng thẳng, bèn cố tình hỏi đùa lại, “Vậy cậu có để ý người con trai trẻ hơn mình không?”. Vi Tinh cười hì hì, “Tôi cũng không để ý, không để ý”, rồi lại bồi thêm một câu trong bụng, Mễ Dương lại rất để ý, tên đó từng gào lên đòi sửa hộ khẩu nữa, hà hà!
“Thật sao, vậy, cậu định giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”, Tạ Quân lấy hết dũng khí, hỏi thăm dò. Vi Tinh trợn tròn mắt, “Hả? Tôi nói cả nửa ngày cậu không định nói với tôi là cậu vẫn không hiểu đấy chứ? Ngố thật hay giả ngố vậy trời?”. Tạ Quân đỏ bừng mặt, thảo nào cô ấy hỏi tuổi mình, hóa ra sợ mình để ý. Tạ Quân rất muốn nói, quê tôi có câu đại tỷ biết thương người, có điều anh thấy giờ không phải lúc nói câu đó.
Mồ hôi vã ra ướt cả tay, Tạ Quân xoa xoa tay, “Cũng không phải, là, không hiểu…”. Vi Tinh cười ha ha, “Vậy thì tốt, hiểu là được rồi, nói thật nhé, đây là lần đầu của tôi, chưa có kinh nghiệm gì cả”. Ý của cô là lần đầu làm bà mối, cho nên chưa có kinh nghiệm. Mặt Tạ Quân càng đỏ tợn, con gái phương bắc thật là thẳng thắn, anh lí nhí, “Tôi cũng thế…”.