[3]: Nhị lang thần: Dương Tiễn, vị thần trong tôn giáo Trung Quốc.
Vi Tinh đến cười cũng chả buồn cười nữa, thích Nhị Lang Thần? Còn nghiên cứu? Sở thích này mới đặc biệt làm sao, giờ cô một lần nữa khẳng định, mình và thiên tài kia tuyệt đối không phải đi chung một đường. Khoan chưa nói đến việc anh ta hai cằm, kể cả cằm có thu gọn như Phạm Băng Băng, cô nương đây cũng không thèm hầu hạ nữa, mau đi ăn, ăn no rồi biến!
“Là cái người có ba mắt đúng không, tôi chưa nghiên cứu về cái đó bao giờ, tôi cũng hơi đói rồi, anh không đói sao? Hay là gọi đồ ăn đã?”, Vi Tinh không thèm cố làm ra vẻ nữa mà trực tiếp chuyển luôn sang chủ đề ăn. Thiên tài kia hiển nhiên có phần không vui vì bị ngắt lời, “Cô đói nhanh thế à? Tôi vốn còn định kể cho cô nghe vì sao anh ta lại có ba mắt, mà cô có biết vì sao anh ta lại nhìn thấu được mọi thứ, thiện ác phân minh không?”. Vi Tinh đứng dậy cười khà khà, “Tôi không biết, có điều ba mắt mà đều bị mắt hột, kể cả Nhị Lang Thần cũng chịu không nổi đâu, ka ka”.
“Phì!”, cô gái tới rót nước quả không kìm nổi phì cười, xong vội vàng cúi đầu đi mất, vai vẫn rung rung. Thiên tài ngồi đối diện đương nhiên thấy chẳng buồn cười chút nào, trên mặt anh ta chình ình mấy chữ, THẬT DUNG TỤC. Vi Tinh cũng chẳng thèm quan tâm, ai cần biết anh mấy mắt, một cái miệng là quan trọng nhất! Nghĩ bụng cuối cùng cũng có thể khởi động rồi, tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên liền khách sáo hỏi, “Có cần tôi giúp anh lấy gì không?”.
“Vi Tinh cái miệng mi mới đáng chết làm sao!”, nghĩ đến đây, Vi Tinh lại muốn cho mình cái tát. Thiên tài kia tuy không hưởng ứng thú vui cấp thấp của Vi đại tiều thư, song đến màn sai bảo cô thì không hề khách khí, nào nầm heo, vịt nướng, cá nướng, tổ yến, tempura chiên gọi hết một lượt, Vị Tinh bưng đĩa chạy đi chạy lại tới ba vòng mới tìm đủ những món anh ta muốn ăn, anh ta ừ hử một câu cảm ơn rồi cắm đầu vào ăn. Vi Tinh đành an ủi mình, thôi thì coi như tìm hiểu môi trường chiến đấu! Giờ cuối cùng cũng đến lượt cô chăm sóc cho cái miệng của mình rồi, Vi đại tiểu thư xông thẳng tới chỗ món cá chình nướng yêu thích!
Mễ Dương bê đĩa dạo chơi không mục đích trong Kim Tiền Báo, những gì Liêu Mỹ vừa nói, thực sự giống như mấy bộ phim truyền hình chuyên lừa gạt mất bà trung niên. Mỗi lần thấy mẹ già xem mê mải, cùng khóc cùng cười theo, Mễ Dương cũng xem cùng cho vui, rồi trong lòng thầm buông câu toàn là vớ vẩn. Nhưng giờ cái vở vẩn ấy đột nhiên rơi xuống đầu bố mình, Mễ Dương mới thấy chẳng buồn cười chút nào!
Tuy Liêu Mỹ nói nghe cứ như thật, song Mễ Dương vẫn chưa tin, anh cũng âm thầm điều tra một chút, tuy không được tỉ mỉ như Liêu Mỹ nói. Có điều bố mẹ đúng là không thích nói về quá khứ, Mễ Dương cảm thấy mình cần phải nói chuyện với bố. Đương nhiên, anh tin chắc rằng bố mình không làm gì sai cả, nhưng không tin thì không tin, trong lòng lại rất khó chịu, cứ như ăn nhầm phải ruồi vậy, bí bách.
Hơn nữa Mễ Dương cũng không thấy được Liêu Mỹ rốt cuộc định làm gì, người con gái này tâm tư rất sâu sắc, trực giác ban đầu của mình quả không sai. Cứ như hiện nay mà nói, gường như cô ta có thể cảm nhận được những phiền não của Mễ Dương nén trong lòng thì rất rui vậy. Chỗ bố tạm thời không nói, nhưng nếu mẹ mà biết được, Mễ Dương chau mày, người trước nay tự cao tự đại như mẹ rõ ràng không thể chịu đựng nổi.
Vừa mới giao chiến ngôn từ một phen với Liêu Mỹ, tuy Liêu Mỹ là một cô gái thông minh mồm miệng lanh lợi, song Mễ Dương xuất thân là cảnh sát hình sự, với lời lẽ sắc bén và đòn uy hiếp tâm lý được tôi luyện qua quá trình thẩm vấn phạm nhân, trong lúc nói chuyện vẫn kích thích được Liêu Mỹ, Mễ Dương tin chắc cô gái vẫn luôn mỉm cười kia rất muốn ném cả cái cốc vào mặt mình.
Tạm thời vẫn chưa thể đánh vỗ mặt, Mễ Dương bèn viện lý do đứng dậy đi lấy đồ ăn, để đôi bên cùng bình tĩnh lại. Xung quanh đồ ăn bày la liệt, Mễ Dương lại hoàn toàn không muốn ăn, chỉ cứ đi vậy thôi. Một đứa bé gái rất đáng yêu chạy ngang qua, suýt nữa thì đâm vào Mễ Dương, anh đưa tay ra đỡ cô bé, cô bé nói lời cảm ơn ngọt lịm rồi đi mất.
Mễ Dương nhìn trong đĩa cô bé có hai miếng cá chình nướng, bỗng nhớ ra Vi Tinh rất khoái món này, còn anh thì lại thấy tanh ơi là tanh. Nếu hôm nay mà được tới đây, cô nàng ham ăn ấy nhất định sung lướng lắm, nghĩ thế, Mễ Dương bật cười, vô thức đi tìm cá chình nướng.
Tìm mãi mà không thấy, sau cũng phải hỏi một người phục vụ mới biết là ở trong cùng. Chưa tới nơi, đã thấy có người đang đợi rồi, Mễ Dương thoáng sững sờ, cô gái này nhìn sao rất giống Vi Tinh, song nhìn kỹ lại kiểu tóc không phải, kiểu tóc này quá phức tạp với lại nữ tính. Vi đại tiểu thư từng nói bao giờ có mốt đầu trọc thì tốt, như thế cô đỡ rách việc, bởi bà Vi nghiêm cấm không cho cô cắt tóc, nói là có tí tóc dài mới giống con gái.
“Phì, “Mễ Dương cứ nghĩ tới Vi Tinh là muốn cười, lúc này đầu bếp bên trong đặt một đĩa cá chình nướng mới ra lò ra, một mùi tanh ngọt ngào lập tức đậy lên, Mễ Dương nghe rõ tiếng cô gái phía trước nuốt nước bọt đánh “ực” một cái. Mễ Dương thoáng buồn cười, hóa ra con gái trang điểm như thế cũng có lúc không thục nữ. Rồi nhìn cô lái lấy một miếng lại một miếng, rồi vẫn một miếng lại một miếng, Mễ Dương không thốt lên lời, nghĩ bụng cô không sợ mỡ máu tăng cao hả trời.
Cô gái kia rõ ràng nhận ra phía sau có người đang đợi, hai miếng cuối thoáng ngần ngừ, ngại không lấy nốt, đưa tay bỏ cái xẻng vào trong đĩa, rồi khách sáo buông một câu, “Anh lấy đi”, “Cảm ơn”. Mễ Dương cảm ơn theo phản xạ có điều kiện, rồi lập tức thấy có gì là lạ, cô gái kia cũng đờ ra, đột nhiên ngoái đầu sang bên, định đi.
Mễ Dương bỗng tỉnh ra, túm ngay cô lại, ánh đèn êm dịu chiếu xuống làn mi dày và đôi môi đỏ, cô lại còn trang điểm nữa”, “Là cậu”. Vi Tinh ù ù cạc cạc buông câu, “Không phải tớ!”.
“Không phải cậu thì là ai?! Cậu tưởng cậu tô vẽ thế này thì tớ không nhận ra chắc?”. Mễ Dương vừa vui vừa buồn cười, lúc trước Vi Tinh không hiểu sao có phần chột dạ, không kịp nghĩ đã buột miệng nói, giờ trông vẻ nửa cười nửa không của Mễ Dương, cô lại khôi phục được phong độ thường này, trợn mắt hỏi, “Cậu làm sao lại ở đây hả?”. Tớ…” Mễ Dương do dự, không trả lời ngay, phải nói là giữa anh với Liêu Mỹ vẫn không có gì để giấu diếm cả, nhưng không hiểu vì sao, chỉ là không muốn để Vi Tinh biết. Vi Tinh vốn cũng chỉ buột miệng hỏi thế thôi, song nhìn biểu cảm của anh, lại thấy có gì đó bất thường.
Đang định truy hỏi, phục vụ ở gần đó không biết xảy ra chuyện gì, thò đầu ra nhìn một lúc, thấy vẻ mặt hai người đều không tốt, cuối cùng vẫn vẫn ngập ngừng bước tới, mỉm cười, cực kỳ khách sáo nói; “Anh à, cá chình mới sẽ ra ngay thôi, anh có thể về chỗ ngồi đợi một chút, lát nữa tôi sẽ mang tận nơi cho anh, bàn anh số bao nhiêu a?”.
Mễ Dương ngẩn người, liếc người phục vụ một cái, rồi theo ánh mắt anh ta nhìn lại, mới phát hiện mình còn đang túm lấy cánh tay Vi Tinh không buông, trong khi trên đĩa của Vi Tinh xếp đầy cá chình, nhìn thoáng qua, trông cứ như hai người đang cãi nhau vì cá chình. Mễ Dương ngượng ngùng buông tay, “Ừm, không cần đâu, cảm ơn”, anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Vi Tinh đang lén cười.
Người phục vụ lịch sự rời đi, song đi chưa được bao xa vẫn không kìm được ngoái đầu lại nhìn anh một cái, Vi Tinh không kìm được bật cười ha ha, “Anh chàng này chắc tưởng cậu định đánh tớ vì cả chình rồi, buồn cười chết mất thôi!”. Mễ Dương vừa định mở miệng, liền thấy vẻ mặt Vi Tinh vốn đang cười vui vẻ đột ngột biến sắc, rồi nghe tiếng Liêu Mỹ vang lên từ sau lưng, “Vi Tinh? Cậu sao lại ở đây?”.
Vi Tinh nhìn Liêu Mỹ vẻ mặt đang có phần ngạc nhiên thích thú, nhất thời không nói nên lời, chỉ thấy sao lại trùng hợp thế nhỉ? Sao lại kỳ cục thế này, lại cùng lúc gặp cô ta và Mễ Dương? Lại?! Không đợi cô nghĩ nhiều, Liêu Mỹ bước tới cạnh Mễ Dương, nghi hoặc cười hỏi Vi Tinh, “Cậu không phải cùng đi ăn cơm với anh chàng thiên tài nào sao? Không phải chứ? Cũng ở đây à?”. Liêu Mỹ nhìn quanh vẻ cực kỳ sửng sốt, rồi lại hỏi, “Bọn cậu ngồi đâu? Cho bọn mình xem xem đối tượng xem mặt mà Á Quân nói với cậu đi”.
“Bọn cậu?!”, “Xem mặt?!”. Vi Tinh và Mễ Dương đồng thời thốt lên, rồi trợn mắt nhìn nhau! “Cậu sao có thể đi xem mặt sau lưng tớ?!”. Mễ Dương nheo mắt sắp thành một đường thẳng, anh chàng đội trưởng kia còn chưa giải quyết xong đã lại mọc ra một anh thiên tài? “Cái gì mà bọn cậu bọn mình chứ, vô duyên!”, lòng đau dạ xót sắp vắt ra nước tới nơi, Vi Tinh bĩu môi hận không thể bĩu tới tận sau gáy.
Liêu Mỹ thoáng cười, rồi nửa đùa nửa thật đề nghị, “Hay là chúng ta ngồi chung, bọn tớ cùng giúp cậu kiểm định được không?”. “Hả?”, Vi Tinh nhanh chóng nghĩ tới cái đầu bóng loáng, cái cằm nung núc, còn cả quả bụng “chất lượng cao” kia của thiên tài, “Không cần đâu, cám…”, Vi Tinh còn chưa cám ơn xong, Mễ Dương đã chen vào, “Được thôi, để tớ mở mang kiến thức một phen, xem thiên tài nó thế nào nào”.
“Được cái shit!”. Vi Tinh phẫn nỗ, tiểu tử cậu hẹn hò với Liêu Mỹ sau lưng tớ tờ còn chưa tính sổ đấy, cậu còn dám về phe cô ta nữa hả?! “E hèm”, Liêu Mỹ hắng giọng, Vi Tinh lúc ấy mới nhận ra những người đi qua đều đang nhìn mình, vội vàng hạ thấp volume, “Gì nhỉ, A May không phải cậu cũng biết sao, chuyện không phải là như thế, không có gì hay ho để xem cả, ha ha”, cô gượng cười. Nghe cô nói thế, Mễ Dương liếc sang Liêu Mỹ, vẻ mặt đăm chiêu.
Liêu Mỹ mỉm cười đang định mở miệng, thì nghe Mễ Dương hỏi Vi Tinh, “ở đây có sushi không?”, “Hả?”. Vi Tinh hơi ngớ ra, sao chuyển chủ đề nhanh chóng thế chứ, nhưng vẫn vô thức chỉ chỗ, “Bên kia kìa”. “Ở đâu cơ?”, Mễ Dương nhìn quanh hình như vẫn chưa thấy, anh kéo Vi Tinh đi về hướng đó, “Cậu đừng có chỉ lung tung nữa, đưa tớ đi đi, Liêu Mỹ, cô cứ lấy đồ của mình trước đi, lát gặp lại”. Cũng không đợi Vi Tinh nói thêm câu nào, nhìn Liêu Mỹ một cái, rồi đẩy cô bước về trước.
Liêu Mỹ đứng bất động tại chỗ, cái nhìn của Mễ Dương là có ý gì, cảnh cáo chăng? Vừa rồi mình nói khó nghe thế, cũng không thấy anh ta biến sắc, ngược lại còn công kích làm mình suýt trở mặt. Nhìn Mễ Dương và Vi Tinh đi mỗi lúc một xa, rõ ràng điệu bộ hai người đều cực kỳ khó chịu, mà vẫn dính lấy nhau như thế, lẽ nào để tiện cãi nhau hay sao? Liêu Mỹ nhếch mép mỉa mai.
Bọn Mễ Dương đi tới quầy sushi, Vi Tinh rõ ràng không muốn để Mễ Dương nhìn thấy thiên tài kia, cứ vây quanh quầy tiến hành chuyển động bất quy tắc như đi ăn trộm. Cũng không biết Mễ Dương nói câu gì, mà cái tay rảnh rỗi của Vi tinh đột ngột bấu vào đùi anh, Mễ Dương đau đến độ nhe răng trợn mắt vặn vẹo, nhưng vẫn không rời Vi Tinh, cứ túm lấy tay cô không chịu buông.
“Hừm”, Liêu Mỹ bất chợt cười trống rỗng, rõ ràng chung quanh không ngớt người qua lại, tiếng hát tiếng cười văng vẳng bên tai, còn cả mùi thơm của đủ các món ăn đan xem với những âm thanh kia, cực kỳ huyên náo. Nhưng có một cảm giác cô độc khó nói thành lời vẫn cứ trào lên, cô bỗng thấy hơi lạnh, không khỏi run run.
Thanh mai trúc mã thì tốt thế sao? Tốt đến mức chỉ có thể thích người ta, tốt đến mức có thể tin tưởng người ta vô điều kiện? Tốt đến mức không quan tâm người ta làm bao điều không phải với mình, vẫn cả đời không quên, như mẹ cô đó sao? Liêu Mỹ nắm chặt nắm tay…
“Cô à?”, giọng hỏi thăm dò của người phục vụ khiến Liêu Mỹ