t rơi, đánh xoảng một tiếng giòn tan, “Nam Tương?” Tôi hét lên trong vô thức, đột nhiên một luồng dịch chua xót trào lên trong cổ họng.
Nhưng khi cô gái tóc dài ấy quay đầu lại, thì lại là chuột tinh Cố Ly, nó đang vuốt ve mái tóc giả vừa đội lên khi nãy, lẳng lơ quyến rũ nói với tôi: “Lâm Tiêu, nhìn lão nương thế này, cảm thấy tớ có nên đi chôn hoa hay thêu cái gì đó không?” Tôi cố nén nhịp tim vừa mới cuồng loạn khi nãy xuống đôi chút rồi nói: “Cậu nên đi tìm một đạo sĩ gọi hồn.”
Tôi vừa thay dép lê, vừa nói: “Cậu làm thiên địa kinh hãi quỷ thần than khóc như vậy, đừng nói là muốn diễn vai Nhiếp Tiểu Sảnh tại lễ công bố phim Sảnh nữ u hồn phiên bản mới đấy? Tớ nói cho cậu biết, nghe nói cái đó có thể xem là thời trang trong phim, nhưng dù ở nơi hoang vu hẻo lánh, cũng phải ngày ngày kéo váy dài mà chạy khắp nơi. Hơn nữa, cô ta ăn kẹo suốt ngày mà không sợ béo phì, càng không sợ bị thành phần đường dư gây nên tác dụng đường hóa cơ thịt sản sinh ra nếp nhăn, cậu không muốn bị như cô ta phải không?”
Cố Ly túm lấy mái tóc phía sau lưng, rồi hất mạnh qua vai phải, xem chừng trông giống người dân tộc thiểu số ở vùng Vân Nam, luôn hất đầu nhảy quanh lửa: “Không, tớ phải tham gia dạ tiệc của một nhãn hàng nước gội đầu, tớ chuẩn bị hạ họ, dựa vào mái tóc đẹp đen láy này, bọn họ nói dù thế nào cũng sẽ mua trang quảng cáo hơn nửa năm!” Nói xong, lại hất mái tóc sang bên trái, thế là, một bình hoa vì quá sợ hãi đã lăn ra khỏi giá trưng bày đồ vật, vỡ tan.
Tôi: “…”
Cố Ly: “…”
Lúc sắp ra khỏi nhà, Cố Ly còn chạy vào nhà vệ sinh gỡ mái tóc kinh khủng ấy ra, sau khi nắn sửa mười mấy phút, cuối cùng nó đã trở lại với dáng vẻ gầy còm của Victoria Beckham, nó cũng thừa nhận, nếu tình cờ trên phố đụng phải cô gái có mái tóc dài như mây thế, quả thực sẽ chết ngất mất (để tiện cho mình không phải dễ dàng đánh nhau với cô ta). Nó vừa soi gương chỉnh trang nhan sắc, vừa nói mà không hề để ý: “Giá mà có Nam Tương ở đây thì tốt, mái tóc cứ như phướn gọi hồn của nó mà thi thoảng lắc qua lắc lại vuốt tới vuốt lui, chắc chắn có thể hớp hồn đối phương khiến họ mua đứt cả nửa quyển tạp chí ấy chứ.”
Tôi nhìn bóng dáng của Cố Ly, không biết nên phải tiếp lời ra sao. Sự thinh lặng của tôi cũng khiến Cố Ly ý thức được sự nhung nhớ của bản thân mình đối với Nam Tương trong câu nói vừa rồi, nó hầu như không nhắc đến Nam Tương nữa. Rõ ràng nó không định tán gẫu tiếp cùng tôi đề tài này nữa.
Nhưng tôi muốn, tôi hỏi: “Cố Ly này, đã lâu như vậy rồi, trong lòng cậu còn thấy có lỗi với nó không?”
Cố Ly tìm mặt tôi qua gương soi, nó nhìn thẳng vào mắt tôi rồi đáp: “Anh ấy/cô ấy nào? Cậu đang nói ai vậy?”
Tôi đột nhiên không biết phải trả lời sao. Vì trong đầu, đột nhiên ào tới rất nhiều anh ấy, cô ấy, cô ấy, anh ấy.
Ai có lỗi với ai đây.
Thực ra, tôi biết nỗi khổ tâm trong lòng Cố Ly. Một nhóm đông như vậy, nói tan là tan, đổi lại cũng chẳng ai chịu đựng nổi. Chẳng ai muốn gạt bỏ lòng tự ái để liên lạc lại với ai, dường như mọi người đều dốc toàn lực hòng chứng minh, chẳng có ai, tôi vẫn sống như thường.
Thế là mọi người vẫn cứ thế mà sống, ngày lại ngày trôi qua, trông cũng chẳng có chuyện gì đáng lo.
Chỉ là đôi khi, giật mình tỉnh giấc trong đêm, khoác chiếc chăn lông vào phòng vệ sinh, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài vang ra từ phòng Cố Ly. Tôi đứng trước cửa phòng nó, lặng lẽ nán lại vài ba phút, rồi lại trở về tổ của mình khi chân tay đã tê cóng.
Thượng Hải mùa thu, trời vừa chập tối, khắp nơi đã ướt rườn rượt, cảm giác cứ nhặm nhặm như cầm một nắm cát từ trong tủ lạnh ra, rồi chà vào những khớp xương của người ta vậy.
Trong thời gian này, việc duy nhất đáng để vui mừng là thời gian mà tôi và Sùng Quang ở bên nhau đã nhiều hơn. Một mặt, Cung Minh đã dùng toàn bộ thời gian để xử lý các vấn đề của công việc, còn tôi với tư cách chính là người phụ trách chính một phần đời sống cá nhân của anh, cũng nhờ đó không còn bận tối mắt tối mũi như trước nữa, thời gian anh gọi Kitty còn nhiều hơn gấp bội lần so với tôi, thậm chí thời gian anh ở cùng Nam Tương còn nhiều hơn cả tôi. Mặt khác, do hình mạng nhện trong các mối quan hệ riêng trước đây của tôi trong chớp mắt đã đơn giản hóa thành một đường thẳng tắp, tôi đầu này, Cố Ly đầu kia, hai chúng tôi như hai con châu chấu buộc chung một sợi dây, nhảy lên nhạt nhẽo và trùng lặp mỗi ngày.
Vì vậy thời gian rảnh của tôi mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội để làm hết những việc mà trước đây chẳng có cơ hội làm cùng anh.
Tôi cùng anh đi công viên Thế Giới đạp xe đạp đôi, cùng xem biểu diễn nhạc nước trên mặt hồ lớn nhất Thượng Hải với rất nhiều người dân và du khách, rồi lại cùng đứng trên cầu rắc vụn bánh mì xuống hồ, ngắm đàn cá chép li chi lít chít hồng hồng đen đen khỏe khoắn tựa vườn thú đang nhào lộn Sùng Quang mỉm cười hóm hỉnh, vừa vỗ tay vừa nói: “Ái chà, phải chụp lại gửi cho Cung Minh xem, đảm bảo anh ấy sẽ lập tức nhảy lên bàn làm việc chộp lấy tai nghe mà rít lên, ‘người đâu!’”
Tôi tưởng tượng khung cảnh ấy theo miêu tả của Sùng Quang, không nhịn được mà cười đến mức suýt ngã xuống nước. Tôi vừa định khen anh thật khéo tưởng tượng, thì đột nhiên nhớ lại, trước đây anh là nhà văn có sách bán chạy nhất toàn quốc. Giây phút đó, tôi thấy cực kỳ khó chịu, đột nhiên cảm thấy người đang đứng trước mặt thực ra là một người khác, tôi yêu cái vẻ ngoài cao to đẹp trai, yêu gương mặt châu Âu tóc vàng mắt xanh, yêu bóng dáng mê hoặc trong những bộ đồ cao cấp bước đi trên cầu bị những ánh đèn flash điên rồ chụp lấy. Còn người tôi từng yêu say đắm, linh hồn ấm áp mềm mại tỏa ra mùi thơm của thảo mộc kia nơi anh ấy, lại ngày càng chìm sâu trong thân xác mới mẻ này, dường như tôi sắp không còn nắm bắt được anh của quá khứ nữa rồi.
Có một hôm, hai chúng tôi vào rạp xem phim, nam nữ diễn viên chính sau những tranh cãi ồn ào chia tay rồi gặp lại, họ đi trên cùng một con đường. Cô gái ngập tràn hạnh phúc thu dọn hành lý của mình, vì hôm sau dọn đến ở cùng với nam diễn viên chính. Hình ảnh trên màn ảnh đột nhiên đánh trúng tôi, trong ký ức, hình bóng của Nam Tương chợt lóe lên, ngày đó, nó cũng như vậy, cả người nó như đang phát sáng, ánh mắt nó lấp lánh niềm vui, rạng ngời khát khao. Cái dáng vẻ muốn bắt đầu cuộc sống mới của nó, dáng vẻ hầu như không chút quyến luyến với quá khứ của nó, cái dáng vẻ làm ngơ trước cục diện rối như tơ vò của chúng tôi của nó, đang nhoi nhói sâu thẳm trong tôi.
Đôi bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay tôi, tôi hít sâu một hơi, may mà trong rạp tối đen chẳng ai thấy được đôi mắt đã rưng rưng lệ của tôi.
Sùng Quang cúi thấp người xuống, sát bên cạnh tôi, nói bằng giọng thấp trầm mà vô cùng quyến rũ: “Lâm Tiêu, em chuyển đến nhà anh, cùng sống với anh đi. Thử xem sao, được không?” Mùi hoóc môn trong hơi thở của anh ấy, như một cây kéo sắc lẹm, cắt nát mọi lý trí của tôi thành những mảnh vụn.
Nhưng khi những bông hoa tuyết vỡ vụn ấy thổi bay lên đầy mơ mộng trong não, thì tôi đột nhiên nói một câu ở sâu thẳm trong tiềm thức, câu nói ấy giống như lý trí còn sót lại duy nhất trong tôi, hoặc như xuất phát từ bản năng con người tôi, Sùng Quang sau khi nghe xong, chợt ngẩn người ra, anh bất giác buông tay. Thực ra tôi hiểu cảm giác của anh, lời của anh thật quá kỳ lạ, nếu đổi lại là tôi, nghe thấy đối phương đáp một câu quái lạ như vậy, tôi cũng sẽ bối rối như vậy.
Câu mà tôi thốt ra khỏi miệng khi đó là: “Vậy Cố Ly thì làm thế nào?”
“Cái gì mà bảo tớ làm thế nào?” Đôi giày cao gót nhọn của Cố Ly vừa đeo được một chiếc, nó đã vội đứng thẳng người, chiếc giày còn lại nó xách trên tay, mũi nhọn đế giày của nó kê ngay lên cổ họng tôi, như một nữ thích khách trong phim võ hiệp của Từ Khắc, nhưng dáng vẻ bên cao bên thấp của nó lại như tên thọt trong phim về đề tài nông thôn của Cổ Chương Kha, “Lâm Tiêu, tớ cảnh cáo cậu, tớ không yêu dân đồng tính! Cậu hãy nhớ đấy!”
Nói xong, nó lập tức đeo chiếc giày còn lại vào, ngay tức khắc cao hơn tôi thêm 12cm, khi nó vừa cúi người đánh cho đôi mi thêm dày thêm đen, đặng tiếp tục giáo huấn, thì tôi đã ôm chặt lấy nó.
Đó là lần đầu tôi khóc lâu nhất trong năm nay. Nước mắt nước mũi rơi đầy trên chiếc áo khoác lông cừu ngắn của nó.
Tôi đã chuyển đến căn hộ cho thuê ở khách sạn bên bờ sông Tô Châu nơi trước đây Sùng Quang từng ở.
Bước vào đại sảnh quen thuộc, hành lang quen thuộc, ấn nút thang máy của tầng 18 quen thuộc, bước vào cánh cửa quen thuộc.
Trong đầu tôi không ngừng hiện lên những đoạn phim ngắn của hồi đó khi tôi mặc áo trùm đầu thể thao giá rẻ, đeo ba lô đơn, đôi giày ba-ta ba lá[5] ngồi ở hành lang đợi Sùng Quang giao bản thảo. Đã nhiều năm trôi qua, khách trọ trong căn hộ cho thuê của khách sạn này đến rồi lại đi, đi rồi lại về, vô số lữ khách sau khi trú chân lại ra đi tìm đến chân trời mới.
[5] Giày thể thao đế bằng hiệu Adidas.
Còn tôi, lại quay về nơi đây.
Cách sắp đặt bài trí trong phòng trông chẳng hề thay đổi, chiếc giường nệm thương hiệu chuyên dùng của hoàng gia Tây Ban Nha vẫn được đặt tùy hứng trên sàn nhà, trên giường vẫn là ga giường và chăn gối màu trắng mà anh ấy yêu thích, các loại tạp chí văn nghệ và sách ảnh rơi đầy trên sàn vẫn có thể chứng minh anh ấy còn lưu giữ lại thẩm mỹ và hứng thú đọc sách hồi đó, chứ không phải đã biến thành một người mẫu cơ bắp phát triển, còn đầu óc trống rỗng. Thứ duy nhất khác trước là trên bậu cửa có đặt mấy chậu thường xanh, trong đó có một cây nở ra một bông hoa màu trắng gạo e ấp trong nắng chiều.
Trong ánh sáng hỗn độn của buổi chiều tà, trong sự ngỡ ngàng tột cùng, tôi như gặp lại Sùng Quang của trước kia, mái tóc anh ấy đen láy, mặc T–shirt màu trắng sạch sẽ ngồi trên sàn nhà bật phim Halo, chờ đợi màn hình plasma hiển thị hình ảnh bom nổ tung tóe, súng đạn rợp trời, anh ấy nghe tiếng bước chân tôi, liền quay đầu lại nhìn giữa bầu không khí của buổi hoàng hôn, rồi nở nụ cười với tôi, chân mày đen láy giống hệt nét thủy mặc trong tranh Trung Quốc, thanh tú sắc đậm tựa nét phác họa mô tả, hàm răng ngay ngắn và đôi môi mềm mại vẫn còn nguyên dáng vẻ trong ký ức, mái tóc đen rối bù xù trông rất có sức sống. Anh ấy mở rộng vòng tay, gọi tôi: “Trợ lý trẻ, cô lại đến hối thúc bản thảo đấy à? Cô phải chơi với tôi một ván trước đã.”
Tôi quay người lại, vùi mặt vào lồng ngực của Lục Thiêu mắt xanh tóc vàng, cơ bắp rắn rỏi.
Quang cảnh ngày xưa ùa về, như đánh tan tôi thành trăm mảnh.
Bàn tay anh ấy vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, như đang hòa điệu với một bản nhạc vô hình nào đó trong không khí.
Cái cảm giác ấy, giống như chìm đắm trong một giấc mơ xưa cũ không thể nào tỉnh lại ấy, lại ùa về.
Cuối tuần, Sùng Quang đi Bắc Kinh chụp ảnh quảng cáo. Tôi ở nhà pha cà phê. Cả căn phòng tràn ngập mùi hương cà phê ấm áp ngạt ngào, thứ mùi vị như mùi than cháy này, đã xua đi hơi lạnh của mùa Thu, tôi nhìn qua ô kính cửa sổ, nhìn xuống dòng Tô Châu sóng sánh lấp lánh trong đêm dưới chân mình.
Hai năm trước, bờ bên này của dòng Tô Châu là trung tâm thương mại quốc tế Thượng Hải và Raffles City, hầu như khắp Thượng Hải ngoài Ngoại Than và Tháp truyền hình Hòn ngọc phương Đông ra, thì đây là trung tâm đô thị đông đúc náo nhiệt nhất, vô số tòa cao ốc chọc trời tranh nhau mọc lên, vô số tàu điện ngầm ngang dọc dưới lòng đất, trông như những sào huyệt phức tạp của