ùng chi phiếu để thanh toán, đó là nhóm giám đốc với Cố Nguyên, Cố Ly đứng đầu. Đã không làm được quỷ đói mặc áo vàng đeo bạc, thì chí ít cũng đừng biến thành thằng cùng đinh da bọc lấy xương – ăn nhiều thêm chút, chí ít khí sắc xem ra cũng hồng hào, tướng mạo cũng không đến nỗi nhếch nhác.
Nhưng không phải ai cũng sống cảnh giật gấu vá vai như thế. Luôn có một số người là vật cưng của Thượng Đế. Từ trước đến nay tôi vẫn dán cái mác này lên người Cung Minh, Sùng Quang, hoặc Cố Nguyên, Cố Ly. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày, tôi sẽ đem từ ngữ này đặt trên đầu Nam Tương. Nó có thể là “Hồng nhan bạc mệnh”, có thể là “nàng lọ lem tội nghiệp”, có thể là “hang sâu u lạnh ai nào biết”, có thể là “nàng công chúa ngủ trong rừng”, nhưng nó không thể nào, cũng như không nên là “vật cưng của Thượng Đế”. Có thể tôi đã nhầm. Sự hiểu biết của Nam Tương về thị trường nghệ thuật và vốn liếng về tri thức nghệ thuật, khiến nó như cá gặp nước trong quá trình chuẩn bị tạp chí mới. Sau khi gần như đã hoàn thành mấy hạng mục công tác tính toán chung, nó đã từ trợ lý mỹ thuật thăng chức lên làm chủ quản mỹ thuật, sau đó, tôi lại nghe tin nó đã trở thành tổng giám đốc kinh doanh của tạp chí mới. Nó chính là con cá muối trở mình sống lại, nó đắt như giấy Lạc Dương[3], nó chính là con cá chép đã vượt long môn kia, lắc lư vùng vẫy bơi từ phố Đông đến phố Tây – huống hồ đằng sau nó còn có một người bạn trai đang nắm trong tay một số lượng lớn cổ phần của công ty làm hậu thuẫn vững chắc.
[3] Thời Tây Tấn, đô thành Lạc Dương có một nhà văn lớn tên là Tả Tư. Ông này rất tài hoa, văn chương sắc bén. Qua mười năm dốc lòng sáng tác, cuối cùng ông này đã hoàn thành được một tác phẩm lớn tên gọi Tam Đô phú. Vì được các nhà phê bình nổi tiếng khen ngợi, cho nên tác phẩm này nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của mọi người, nhà nhà đều muốn có một quyển. Nhưng thời đó kỹ thuật in ấn còn chưa được như ngày nay, việc truyền bá ấn phẩm, hoàn toàn phải dựa vào in ấn thủ công. Vì ai ai cũng cần mua giấy để sao tác phẩm, cho nên giấy Lạc Dương không thể nào thỏa mãn hết nhu cầu ấy, thành ra giá giấy tăng cao chưa từng thấy. Sau này, thành ngữ “đắt như giấy Lạc Dương” dùng để ca ngợi tác phẩm nhận được sự yêu mến vô cùng của độc giả, bán rất chạy.
Tôi đã làm trong “M.E” được hơn ba năm, hiện giờ cấp bậc hành chính còn thấp hơn cả Nam Tương. Cho dù tôi và Kitty đều được xem là trường hợp đặc biệt, quyền hạn vô hình trên tay rất lớn, suy cho cùng chúng tôi đều là người theo sát bên hoàng đế, dù chẳng thể đầu ấp tay gối mà thủ thỉ tâm tình thì chí ít cũng có thể xiên xẹo mấy câu. Nhưng trong ván cờ này, Nam Tương là người đang ngự trị trên chúng tôi – chí ít trong mỗi cuộc họp hàng tuần do Diệp Truyền Bình triệu tập, đều có một chiếc ghế thuộc về nó, còn tôi, chỉ khi Cung Minh yêu cầu cà phê, mới có tư cách đẩy cánh cửa lớn luôn đóng im ỉm kia mà bước vào.
Ngày nào cũng phải bê một tách cà phê đến, dưới ánh mắt như tôi không hề tồn tại của mọi người, bước vào căn phòng họp ấy, đón nhận sự sỉ nhục đã được dành riêng cho mình. Tôi chưa từng dám ngước mắt lên nhìn về phía Nam Tương, vì không biết khi nhìn thẳng vào ánh mắt ấy rốt cuộc sẽ đem đến cảm xúc gì. Tôi cũng không dám nhìn Cố Ly, vì tôi biết trong ánh mắt đó sẽ là ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
Tôi càng không dám nghĩ đến chuyện nhìn Cố Nguyên, bất kể cảm xúc trong mắt anh ta với tôi là gì, tôi cũng không muốn nhìn. Tôi căm thù anh ta.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như vậy, chẳng có sự kinh ngạc hay mừng rỡ quá lớn, cũng chẳng có đau đớn hay thương cảm quá mãnh liệt. Vì mấy đứa tôi chỉ cần không chụm lại bên nhau, thì dường như Thượng Đế cũng chẳng còn hứng thú xem kịch nữa, cuộc sống của chúng tôi giống như từ trạng thái của những cơn sóng lớn cuồn cuộn lúc triều dâng lên trên sông Tiền Đường, biến thành những con sóng lăn tăn trên Biển Chết rồi. Tôi, Nam Tương, Cố Ly, Cố Nguyên – bốn người duy trì một cuộc sống ngày ngày ngẩng đầu lên không gặp cúi đầu xuống cũng không thấy như thế, cho dù ngày nào chúng tôi cũng gần như đều có tám giờ, cùng hoạt động chung trong một không gian có bốn bức tường bao quanh, đôi khi khoảng cách gần đến mức đôi bên có thể ngửi thấy cả mùi nước hoa trên người đối phương nữa.
Trong khoảng thời gian này, truyền hình cáp bắt đầu chiếu lại bộ phim Những người bạn[4], hồi đó mấy chúng tôi đều là fan cuồng của Những người bạn. Nhưng khi Mỹ đã phát sóng đến tập 6, thì Thượng Hải mới chỉ phát tập 1, hồi ấy vẫn còn chưa có nhiều tài nguyên trên mạng như bây giờ, cũng chưa có những đường truyền tốc độ cao dùng công nghệ 4G cho phép tải dữ liệu xuống với tốc độ 720p thậm chí 1080p với các files dữ liệu dung lượng lớn. Tầm nhận thức của chúng tôi về điện ảnh Mỹ vẫn dừng lại ở những giọng nói quen thuộc của đám diễn viên lồng tiếng trên đài truyền hình. Tôi còn nhớ khi ấy đài truyền hình cáp Thượng Hải phát tập cuối trong loạt mười tập phim của Những người bạn vào năm 2006, bốn chúng tôi đã mua mấy chai Cola lớn, 3 suất gà rán Kentucky loại to mang về nhà, cùng cuộn mình trong chiếc chăn to chen chúc trên giường Cố Ly mà thưởng thức đoạn kết mà bao người mong đợi ấy – sau đó mấy năm, bọn tôi mới biết, khi bọn tôi nước mắt nước mũi sụt sùi thưởng thức cảnh hạ màn cuối cùng ấy, thì trên thực tế cảnh này đã chậm hẳn hai năm rồi, vì ở bên kia bờ đại dương, phim Những người bạn đã hạ màn từ năm 2004.
[4] Tên tiếng anh là Friends.
Còn đến năm 2010, dường như người ta lại bắt đầu hoài cổ. Người máy mặt phẳng lòe loẹt đủ màu trong ký ức thời thơ ấu, nay đã biến thành Người máy biến hình phiên bản 3D, chúng càn quét các phòng vé trên thế giới với sức công phá của thuốc nổ và tốc độ của tia laser; tập thứ nhất Harry Potter chúng tôi bắt đầu đọc từ năm lớp bốn tiểu học, giờ đây cũng đã đến cao trào đầy nước mắt ở tập cuối phiên bản điện ảnh, nhớ lại hồi đó, trong hộc bàn ở lớp lúc nào cũng nhét sẵn một cuốn sách truyện vừa đọc với hai mắt thèm thuồng đến sáng rỡ, vừa mơ mộng rằng mình cũng có thể múa may chiếc đũa thần giống bọn nhóc trong truyện, còn bây giờ người ta lên mạng bàn tán về những điều mình nghĩ; hay như tiểu thuyết Sex and the City được những cô gái đại học vừa mới biết thế nào là thời trang thế nào là tình dục, say mê đến điên dại hồi đó, cũng bắt đầu được chuyển thành phim, tuổi tác của mấy nữ diễn viên chính trong phim cộng lại chắc phải đến hơn hai trăm tuổi, nhưng không hề cản trở họ điên rồ kiếm tiền nhờ vào sự hoài niệm của mọi người về năm tháng đã qua, sự tiến bộ của điện ảnh không chỉ nằm ở khả năng có thể dùng CG để ảo hóa ra Avatar hoặc Yêu tinh xanh, mà còn nằm ở chỗ có thể biến một Sarah Jessica Parker 50 tuổi trông vẫn như Carrie 39 tuổi trong ký ức của chúng tôi, tất nhiên, Botox cũng giúp sức không nhỏ.
Lúc này, ngay cả phim Những người bạn cũng được lôi ra chiếu lại. Được cái nó vẫn giữ dáng vẻ của hồi đó, chứ không biên tập lại thành một phiên bản mới nhất hay phiên bản điện ảnh gì đó.
Hôm ấy tôi vô tình lang thang trên các trang mạng của Trung Quốc, đọc được tình hình hiện tại của mấy diễn viên chính khi xưa, dường như đều chẳng mấy lạc quan, tuy mọi người đều đang nhao nhao quay phim truyền hình, nhưng chẳng ai muốn dừng lại một chút để tìm hiểu về cuộc đời sau phim của những diễn viên này.
Tôi ngẩn người nhìn vào màn hình trang web, sao mà giống chúng tôi đến thế.
Hồi chúng tôi còn ở bên nhau, mỗi lần tụ tập thì dường như có thể lật tung cả bến Thượng Hải, làm sập cả phố Nam Kinh, lúc này đã mỗi người một ngả, bị dồn đánh đến mức phải hiện nguyên hình, biến thành những kẻ qua lại trên phố không thể bình thường hơn được nữa. Giống như nhóm hát đã từng một thời hô mưa gọi gió, sau khi tan đàn xẻ nghé, sẽ nhanh chóng bị người ta quên lãng.
Thậm chí tôi cũng dần quen với cuộc sống chỉ có cuộc sống hai người tôi và Cố Ly trong căn biệt thự rộng thênh thang. Không có Đường Uyển Như và Nam Tương, những cuộc trò chuyện giữa tôi và Cố Ly cũng dần ít đi, hơn nữa dạo gần đây nó cũng trở nên bí hiểm, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện. Không chỉ không gặp được nó trong biệt thự, mà tôi khi ngay ở công ty cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Nhưng mỗi khi tôi chuyển tài liệu hoặc cà phê cho Cung Minh, thi thoảng có thể bắt gặp nó đang ngồi trên ghế đối diện với bàn làm việc của Cung Minh bàn bạc to nhỏ gì đó. Phần lớn thời gian xem chừng đều là bàn bạc công việc bình thường, Cố Ly cầm một xấp tài liệu trên tay rồi báo cáo tình hình tài chính các dự án với Cung Minh, trông chẳng khác gì nữ phát thanh viên dẫn chương trình tin tức đang chăm chú nhìn vào máy tính nhắc lời vậy, còn Cung Minh chỉ phụ trách hai việc: lắc đầu, hoặc gật đầu.
Chỉ có một lần, tôi bắt gặp Cố Ly và Cung Minh tranh cãi, khi đẩy cửa bước vào đúng lúc tôi bắt gặp dáng vẻ Cố Ly vừa đập bàn đứng lên, ngay tức khắc tôi bị diện mạo kích động đến đỏ mặt tía tai của nó hù cho giật mình, tách cà phê trên tay hắt đi một nửa lên thảm sàn nhà màu trắng của Cung Minh, khi đó tôi cảm thấy Cung Minh đang trợn mắt nhìn mình, anh ta chẳng nói chẳng rằng kéo ngăn kéo bàn ra một cái soạt, cảm giác vừa như cầm súng, lại vừa giống cầm gậy ma thuật niệm thần chú “Avada Kedavra”, nhưng anh ta nhanh chóng quăng ra miếng khăn lông hút nước rồi chỉ thẳng ngón tay thon dài về phía vết bẩn loang trên sàn còn miệng thì lắp bắp, kích động như sắp ngất đến nơi.
Tôi bò lên sàn nhà cố sức lau sạch vết bẩn trên thảm, nhưng con tim hiếu kỳ và lỗ tai lại đang cố chộp lấy mọi đầu dây mối nhợ trong phạm vi căn phòng. Nhưng Cố Ly lại chẳng nói gì, quay người sa sầm mặt bỏ ra ngoài.
Ngoài thời gian làm việc, chúng tôi đều lặng lẽ bình yên sống bên nhau. Chỉ cần buổi tối không có việc gì, thì hai đứa chen nhau trên chiếc sofa trong phòng khách cùng xem phim Những người bạn đang được chiếu lại. Cố Lý kéo tấm chăn lông thú cực lớn màu tuyết trắng trong phòng ngủ ra, quấn lấy hai chúng tôi – tấm chăn ấy được nó mua trong một cửa hàng bán đồ chăn ga gối đệm trên lầu năm của tòa nhà Hằng Long, sau khi nó lên chức tổng giám đốc tài vụ của “M.E” được hai hôm, khi về đến nhà nó đã đem tấm chăn lông cực lớn tưởng chừng có thể cuốn đủ mười người như Đường Uyển Như ấy trải ra, đúng lúc tôi vô tình nhìn thấy nhãn giá còn chưa kịp xé đi, “Chết tiệt! Một cái chăn thôi mà! Một vạn hai! Cậu muốn chết hả!” Tôi the thé gọi Đường Uyển Như và Nam Tương, rồi cùng lúc đả kích phong cách hoang phí kiểu chủ nghĩa tư bản của Cố Ly. Cố Ly trợn mắt với tôi, rồi cầm chăn trắng quấn lên người: “Cậu đọc thiếu một số 0 rồi.”. Lời của nó vừa dứt, Đường Uyển Như và Nam Tương hai con cầm thú này đã sấn sổ nhảy bổ vào trong chăn, ba đứa nó quấn mình trong một chiếc chăn lông, trông chẳng khác nào hai nàng tiên và một thú nữ trong rừng rậm.
Còn bây giờ chiếc chăn lông cực lớn có tới hơn một nửa đang trải trên thảm dưới ghế sofa, tôi và Cố Ly chỉ dùng chưa đến một nửa tấm chăn cũng đã đủ quấn chặt đến mức mưa gió chẳng thể lọt vào người được.
Trong cuộc sống tĩnh lặng đôi khi vẫn sẽ có những chuyện kinh động xảy ra. Giống như mặt hồ dù bình lặng đến mấy, cũng thi thoảng sẽ có những con châu chấu từ trong bụi cỏ nhảy xuống hồ tự vẫn.
Tối đó khi tan ca về nhà, vừa mở cửa ra đã đụng ngay một bóng người mảnh mai, tóc dài quá thắt lưng đang đứng ở hành lang nhìn thẳng vào tôi, chìa khóa trên tay bất chợ