dính sát hàng mi bên dưới, giống như mấy chiếc lông vũ màu đen bị ướt sũng.
Vừa mở cửa chính căn nhà, còn chưa vào đến phòng khách, Nam Tương đã nghe thấy giọng ra vẻ kia của Đường Uyển Như – đúng, chính là cái giọng mà lần nào nó gặp được anh chàng đẹp trai nào cũng sẽ khởi động theo bản năng ấy. Cố Ly hình dung giọng của nó vô cùng chuẩn xác: “Đem xốt cà ri bôi khắp người Lâm Chí Linh, rồi đặt vào lò vi sóng quay trong vòng 3 phút, tiếng rít chói tai phát ra từ trong lò, chẳng khác nào giọng của cậu lúc này.”
Nam Tương thay dép lê, đặt túi xách lên chiếc tủ chỗ cửa ra vào, bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Cố Hoài trong bộ quần tây đen và áo sơ mi trắng phẳng phiu. Cậu ta vốn được xem là tay vô công rồi nghề, nhưng lại ăn mặc chẳng khác nào thương nhân. Lúc này, cậu ta đang đứng đối diện Đường Uyển Như, mỗi tay Đường Uyển Như cầm một tấm ảnh giơ lên trước mặt cậu ta, còn Cố Hoài đang đứng khoanh tay, như đang trầm tư điều gì. Nam Tương liếc nhìn cặp mông tròn lẳn mà chắc nịch được bọc trong chất liệu ka–ki mỏng manh mà cậu ta mặc, rồi thở một hơi dài, nó rất hiểu tâm trạng kích động lúc này của Đường Uyển Như, chỉ cần bóng lưng này thôi cũng đủ khiến gò má nóng ran còn hormone thì đang không ngừng tiết xuất, huống hồ Đường Uyên Như lúc này đang đứng trực tiếp với gương mặt tinh tế sắc lẹm kia. Nam Tương ngước mắt nhìn Đường Uyển Như, mà thấy con tim đau nhói.
Như Như lúc này đang giơ cao hai tấm ảnh, có ý đồ hấp dẫn ánh mắt của Cố Hoài sang phía mình, nên nó ưỡn ngực ra, thỉnh thoảng còn hất mái tóc, từ bên vai trái, soạt một cái hất qua vai phải, quất mạnh lên mặt mình, sau mấy giây, lại dụng sức quật trở lại, trông còn bi tráng hơn các nữ liệt sĩ khảng khái trượng nghĩa dưới ống kính quay chậm trong các bộ phim điện ảnh cách mạng. Trên môi nó dính mấy sợi tóc đen, chắc chắn lúc này nó tự thấy mình quyến rũ lạ thường.
Nghe có tiếng người bước vào, Cố Hoài quay đầu lại, trông thấy Nam Tương, liền nhẹ nhàng khoát tay, khóe miệng nhếch nhếch, hàm răng trắng muốt ngay ngắn như cặp vỏ sò nhỏ, cất tiếng: “Ô, về rồi à.” Cổ áo sơ mi của cậu ta bật ra hai nút, để lộ khoảng ngực màu tiểu mạch chắc nịch. Nam Tương thở một hơi dài, cậu ta cũng như chị gái Cố Ly, đều là vật cưng của Thượng đế. Ai nói Thượng đế công bằng? Xếp Cố Ly, Cung Minh, Cố Nguyên vào chung một đội, thì có thể khiến mọi người đều phải ngậm miệng (sau đó ném cà chua vào họ).
“Hai người làm gì vậy?” Nam Tương lấy một chiếc ly trong tủ, khom người trước bình đun nước sôi rót một ly, ngồi trên ghế sofa, nhìn Đường Uyển Như đang tóc tai bù xù, mặt mũi đỏ ửng, rồi lại nhìn Cố Hoài vẻ mặt háo hức, rồi hỏi.
“Em đang nghiên cứu, hai bức tranh này, bức nào đẹp hơn.” Cố Hoài nói đến đây, chợt nhớ điều gì đó, quay đầu sang nhìn Nam Tương, trong mắt phản chiếu ánh đèn treo trên trần nhà, lộng lẫy vô cùng, “Ơ, em quên mất chị là dân chuyên ngành mỹ thuật, chị chọn giúp em nhé.”
“Chọn làm gì?” Nam Tương đứng lên, bước đến phía Cố Hoài, ánh mắt rơi lên hai tờ giấy in kia, trên cơ thể Cố Hoài đứng bên cạnh đang tỏa ra hương vị khỏe khoắn của chàng trai trẻ, không phải mùi nước hoa kiểu phụ nữ, mà là thứ mùi nguyên thủy nhất trên da thịt.
“Ở hành lang số 3 toà cao ốc Ngoại Than đang triển lãm những bức họa của họa sĩ này, trong đó có một vài bức là bán công khai, hai bức này nằm trong số đó mà em thích, có điều chưa quyết định mua bức nào.” Giọng của Cố Hoài nghe như thứ kim loại lạnh lùng, nhưng lại tỏa ra vẻ nhiệt thành mà bình tĩnh.
“Tác giả là Hoàng Thừa Viễn nhỉ? Khi bọn chị còn đi học đã xem triển lãm tranh sơn dầu của ông ấy rồi. Hai năm gần đây lại bắt đầu sốt lên.” Nam Tương vừa uống nước vừa nhìn hai bức tranh nói: “Theo quan điểm của mọi người, thì bức bên trái là tiêu biểu nhất, vì phần lớn tranh của Hoàng Thừa Viễn đều vẽ tĩnh vật bên bờ nước như vậy. Nhưng những bức vẽ kiểu này rất nhiều, không hiếm, khả năng tăng giá cũng nhỏ. Ngược lại, bức bên phải, thoạt nhìn thì không giống phong cách của ông ấy lắm, tranh của ông ấy ít khi thấy nhân vật nghịch hướng ánh sáng như vậy, nhưng chính vì thế, khả năng tăng giá lại nhiều hơn.”
“Cool!” Cố Hoài hấp háy đôi chân mày rậm, huýt một tiếng sáo về phía Nam Tương, ngược lại Nam Tương lại tỏ vẻ ngạc nhiên, thường ngày như một thần chết trẻ tuổi sẵn sàng đem linh hồn người ta đi bất cứ lúc nào, thế mà lúc này lại mang cảm giác mỉa mai ngoan cố của một thiếu niên. Nụ cười của cậu ta như đã từng quen biết, chỉ là chưa thể nhớ là đã gặp ở đâu.
“Vậy chị có thể đi cùng em đến triển lãm không? Đúng lúc em chỉ có một mình, chưa có bạn đi cùng. Lát nữa em mới đi.” Cố Hoài thọc tay vào túi áo, đứng với tư thế vừa thoải mái lại ưa nhìn.
“Số 3 tòa cao ốc Ngoại Than? Chị không đi đâu. Giờ chị không tìm được chiếc váy ngắn nào để có thể bước vào tòa nhà đó một cách thuận lời mà không bị bảo vệ chặn lại. Số 3 đường Thất Phố thì có thể.” Nam Tương đổ uỵch xuống sofa, đi lại cả ngày khiến nó cũng mệt mỏi lắm rồi, nó cuộn tròn trên ghế sofa, xõa tung búi tóc buộc sau gáy, mái tóc dài dày đen mượt, giống như đang xõa xuống cuộn xoắn bồng bềnh tựa rong tảo. Làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa được mái tóc đen tôn thêm, lộ ra sự đối sánh đen trắng rõ ràng.
“Tủ quần áo của Cố Ly đang mở kìa, chị chỉ cần tùy chọn lấy một cái váy ngắn đã cắt nhãn hiệu là được, chị ấy chưa kịp mặc hết số quần áo mới mua về thì mùa hè cũng qua rồi. Tin em đi.” Cố Hoài bước tới trước sofa, khom lưng xuống, gương mặt anh tuấn kia dưới luồng sáng ngược chỉ còn lại một vài đường nét cao cao thấp thấp. “Giúp em đi.”
“Không vấn đề!” Đường Uyển Như bật dậy khỏi ghế sofa.
Cố Hoài hít một hơi lạnh, còn chưa kịp nói gì, Đường Uyển Như đã như cơn gió xoáy, cuốn vào phòng quần áo của Cố Ly. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Cố Hoài tái xanh tái mét, đôi mắt dài hẹp mê người long lanh lộng lẫy trước đó, lúc này đang trừng lên tròn ve, ướt rườn rượt, giống như con nai đang sợ hãi, cậu ta chỉ vào Nam Tương nói: “Nếu chị để một mình Đường Uyển Như đưa em đi, em sẽ lập tức dùng cà vạt treo cổ lên chiếc đèn chùm trong phòng này đấy.”
Nam Tương thở một hơi dài, rồi ngồi nhón lên ghế sofa, vừa búi mái tóc rối bù lại, vừa nói: “Chị đi cũng được, nhưng chị không muốn trang điểm, mệt lắm, cậu đừng chê chị làm mất mặt đấy.”
“Chị không trang điểm đã đẹp lắm rồi.” Cố Hoài đứng thẳng người, ánh nắng trong khoảnh khắc soi sáng vóc dáng cậu ta, nụ cười của cậu ta giống như áng mây quyến rũ.
Cố Hoài vừa ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, vừa nghe đủ thứ âm thanh leng keng phát ra từ nhà tắm, nếu chỉ dựa theo âm thanh mà phán đoán, thì hoặc là đang trang điểm, hoặc là đang nhảy sạp với bảy tám quý bà trong đó. Nhưng trên thực tế, Cố Hoài biết, đó chỉ là Đường Uyển Như đang trang điểm. Có lần Cố Hoài đẩy cửa phòng vệ sinh ra, liền thấy Đường Uyển Như đang ở tư thế giống như tam giác chổng ngược hoảng sợ đứng sững trên máy giặt, Cố Hoài giật bắn cả người, còn cho rằng Đường Uyển Như nhìn thấy gián nên sợ quá lập tức nhảy lên máy giặt, nhưng kết quả chỉ là…
“À, chị đang đánh phấn nền.”
“Phải trèo lên máy giặt đánh?”
“Ừ mà, ở đó sáng. Nhìn từ góc độ này sẽ thấy thêm đường nét.”
“…”
Luồng sáng chiếu lên trang tạp chí bị che đi một nửa, Cố Hoài ngẩng đầu lên, thấy Nam Tương đang đứng trước mặt mình. Nó đã chọn lấy chiếc váy ống cúp ngực đuôi xòe bằng sa đen, mái tóc thắt thành búi buông bồng bềnh sau gáy, khuôn mặt không đánh phấn, để lộ ra vẻ tươi mát sau cơn mưa lớn, như cánh hoa ngọc lan trắng vừa bung nở, chiếc váy rất ngắn, cặp đùi thon dài trắng nõn kia của nó đủ để thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông, khiến ánh nhìn đó căng phồng lên – có lẽ thứ căng phồng lên không chỉ có ánh nhìn. Cổ nó đeo sợi dây chuyền bạc tinh tế, trên dây chuyền có gắn viên đá màu hồng phấn, vừa khớp nằm ở vị trí rãnh ngực đang phập phồng lên xuống.
Đôi mắt của Cố Hoài nhìn chằm chằm vào Nam Tương, chẳng nói năng gì.
“Cậu cũng quá không tôn trọng người khác rồi đấy!”
Nam Tương trợn mắt nhìn Cố Hoài đang dán vào phần ngực của mình, rồi đưa ngón tay chỉ vào mặt mình. “Mắt tôi ở đây.”
“Viên đá trên sợ dây chuyền kia của chị đặt ngay chỗ ấy, không phải là để chỉ dẫn người ta nhìn vào đó sao? Chẳng khác gì bảng chỉ dẫn, khác nhau chẳng qua là trên viên đá có khắc ba chữ ‘nhìn ở đây’.” Cố Hoài đưa hai tay lên vòng ra sau người, khẽ so vai (động tác này cậu ta thực hiện rất ư quyến rũ), “Huống hồ em ngồi đây, mắt vừa khít độ cao này, chị muốn đứng trước mặt để dùng ngực cản trở ánh mắt của em, thì có khác gì Hoàng Kế Quang lấp lỗ châu mai. Em chính là lỗ châu mai ấy, lỗ châu mai có thể nói gì đây, cũng chỉ có thể im lặng để bị lấp thôi.”
Nam Tương: “…”
Ba phút sau, Đường Uyển Như cũng đã xong. Nó mở cửa phòng vệ sinh đánh cạch một tiếng, Nam Tương cảm nhận rõ rệt luồng khí xoáy đang cuồn cuộn, giống như đoàn tàu đang tông thẳng về phía mình vậy.
Đường Uyển Như đứng trước mặt Cố Hoài, dùng lực hất mái tóc rối tung từ vai trái qua vai phải, tạo nên vẻ đẹp rối loạn giữa làn gió.
Con ngươi của Cố Hoài hơi hơi run rẩy, nói một cách nghiêm chỉnh là: “Rất đẹp!”
“Cậu cũng quá coi thường người ta rồi đấy!” Đường Uyển Như hờn mát một câu với Cố Hoài đang dán mắt nhìn mình, rồi đưa tay ra chỉ chỉ vào ngực. “Chị chỉnh cả nửa ngày đấy!”
Nam Tương: “…”
Cố Hoài thở dài một hơi, “… Em phải đi tìm một sợi dây để thắt cổ.”
Nam Tương: “Cậu định treo cổ trên đèn chùm sao?”
Cố Hoài: “…”
Cố Hoài lục được chiếc cà vạt nhung hiệu DOLCE & GABBANA màu xanh sapphire của Cố Nguyên, rồi thắt lên trên ve cổ áo. “Chắc em không cần cổ tay áo đâu.” Vừa nói vừa cầm cổ tay áo tùy tiện xắn lên một đoạn, để lộ cánh tay với những đường cơ rõ nét. Cả người toát lên vẻ hiện đại, nhưng lại không gây cảm giác quá kiểu cách.
Khi ba người vừa định ra cửa, chuông cửa vang lên.
Nam Tương bước đến mở cửa, một bàn tay cầm bức thư chuyển phát nhanh đưa lên trước mặt nó.
Nam Tương xé bì thư ra, liền thấy một xấp văn bản đánh máy, vừa xem qua mấy dòng, nó đã hít ngược một hơi khí lạnh.
Dù là thư của Harry Potter ở Học viện Hogwarts dùng bút lông ngỗng viết, cũng chẳng thể dọa người ta chết khiếp ngay tắp lự như thế. Nam Tương nhìn bức thư của nhà xuất bản tạp chí “M.E” trong tay, lướt đến nội dung trên đó, chợt thấy choáng váng. Nó xem đi xem lại hai lượt, mới tin đó thực sự là thông báo tuyển dụng liên quan đến mình do bộ phận thiết kế gửi đến. Nó đọc nội dung ở dòng cuối cùng đượcviết bằng tay trên bức thư: “Nam Tương, chào cô, nhận được thư này, hãy gọi vào điện thoại của tôi, tôi là Diệp Thiến ở bộ phận thiết kế thuộc ‘M.E’.”
Nam Tương lôi di động ra, rồi gọi vào số điện thoại lưu trên bức thư. Sau hai tiếng tu tu, điện thoại đã kết nối.
“Xin chào, tôi là Nam Tương, tôi vừa nhận được thư, nhưng tôi không hiểu…”
“Ồ, Nam Tương à, chào cô, chào cô. Là thế này, trước đây giám đốc Cố, tức là Cố Ly bạn thân cô, nhờ tôi tìm một việc trong bộ phận thiết kế giúp cô, tuần trước cô ấy đã gửi cho tôi bản lý lịch của cô, rất kỹ càng tỉ mỉ, sự chuyên nghiệp và năng lực của cô chúng tôi đều rất thích. Cô ấy vốn dĩ muốn sắp xếp cô vào bộ phận của