cho vào giặt” – hai chiếc váy liền quần nhăn nhúm ấy là đồ tôi lấy từ công ty về chuẩn bị sáng hôm sau đem đi chụp ảnh ngoại cảnh. Khi mượn chiếc váy bằng chất liệu the đen của thương hiệu Givenchy về, trợ lý trang phục của đối phương khi đưa cho tôi đã nhắc đi nhắc lại là không được làm bẩn, không được ủi phải giữ nguyên những nếp nhăn đã được xử lý đặc biệt đó, vì thế trang phục này không được giặt…
Hôm thứ tư, nó gọi cho tôi, giọng điệu cực kỳ hưng phấn mà lại mang vẻ ấm áp ngọt ngào riêng có của phụ nữ Thượng Hải: “Chao ôi, Lâm Tiêu, cậu nói xem cái này thật tuyệt, cậu nói xem, cậu nói xem, cái này thật là, cậu nói xem…” Trong khi nó lặp đi lặp lại khoảng mười mấy lần câu “cậu nói xem” như thế, màn hình di động của tôi hiển thị cuộc gọi của mẹ đang gọi đến, tôi nhận cuộc gọi chen ngang này, liền nghe thấy tiếng khóc rống vọng ra từ điện thoại: “Lâm Tiêu à, hôm nay mẹ gặp Đường Uyển Như, nó bảo muốn đi cắt tóc, rồi cố sống cố chết lôi mẹ đi cùng, chết mất thôi, con bé ấy quá khỏe, sức vóc chẳng khác gì kẻ cướp. Tiêu Tiêu à, đầu tóc mẹ lúc này thật sự không tiện gặp ai, mẹ không biết phải dùng ngòi bút nào để tả hình dáng mẹ lúc này nữa…” Tôi ngắt cuộc gọi rồi quay lại với cuộc gọi của Đường Uyển Như, còn chưa kịp mở miệng chất vấn nó đã làm gì mẹ tôi, thì đâu dây bên kia đã truyền lại giọng bô lô ba la không dứt của nó, hóa ra từ bấy đến giờ nó chẳng để ý tới việc tôi tạm ngắt cuộc gọi của nó để nghe cuộc gọi khác, “Lâm Tiêu à, tớ bảo nè, kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay của Sassoon chính là kiểu này, một phát cắt bằng mái tóc! Hơn nữa còn có ba bậc! Bậc nổi trội nhất, là sau gáy khuyết vào một lõm! Nhìn từ xa giống như đập nước mới mở một nửa vậy!... Cậu bảo tớ á? Hì, tớ không đâu, kiểu tóc này chỉ hợp với người trung tuổi, tớ chỉ đi gội đầu thôi.” Tôi tức tối cắt ngang cuộc gọi của nó, sau đó quay lại tiếp tục nghe mẹ tôi khóc.
Mấy phút sau, Đường Uyển Như đã thản nhiên ngồi đối diện tôi và Nam Tương, nó giương mấy cái móng tay lên, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng lật từng trang từng trang thực đơn ra chiều chăm chút, kiểu như đang thưởng thức bộ sưu tập tranh vĩ đại của Monet vậy, nó thẹn thùng gọi một bát hồng thiêu nhục[3] và hẹ bung lưỡi bò, rồi thêm một ly nước mật ong (món đáng ra Nam Tương đã gọi trước đó), hơn nữa còn chau mày ẻo lả nói với nhân viên phục vụ: “Nước mật ong không cho đường, tôi không thích uống đồ ngọt.”
[3] Món này giống như thịt kho tàu, ăn khi còn nóng, với nguyên liệu chính là thịt ba rọi, vị ngọt chứ không mặn, ăn rất ngậy.
Phục vụ: “…”
Đường Uyển Như không hề để ý đến vẻ bối rối trên mặt nhân viên phục vụ, nó quay đầu lại, nhìn tôi và Nam Tương. Tuy động tác của nó lúc nào cũng yểu điệu và tao nhã như thế, nhưng cái đuôi ngựa gọn gàng đang búi rất chặt trên đầu nó khiến huyệt thái dương bị kéo căng đến mức phát sáng, hơn nữa chiếc áo ba lỗ màu trắng mà nó đang mặc, cũng làm những đường gân trên các múi cơ ở cánh tay nó tương phản rõ nét dưới ánh nắng mặt trời, trông như người công nhân vừa chuyển xong các thùng nước lọc từ tòa nhà văn phòng bước ra vậy.
Nhân viên phục vụ vừa đi, thần sắc Đường Uyển Như đột nhiên từ một phu nhân ung dung quý phái, chớp mắt đã biến thành nữ điệp viên trong phim Điệp viên 007, vô cùng thần bí.
Nó nhìn tôi, rồi lại nhìn Nam Tương, sau đó nhoi người lên mặt bàn chống khủy tay, khẽ nói với tôi: “Lâm Tiêu, tớ nhờ chút được không?” Cảm giác như nữ thích khách trong phim kiếm hiệp.
Tôi muốn đem ly nước mật ong hắt lên mặt nó.
Tôi đặt đũa xuống, chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn: “Cậu đang ở triều đại nào vậy? Mới cưỡi ngựa đến đây hả? Thượng Hải nhiều đèn xanh đèn đỏ như vậy, không quen à? Cỏ hai bên đường cũng ít, muốn gọi cho ngựa của cậu một phần rau muống không?”
“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!” Đường Uyển Như trừng mắt lên với tôi, rồi lại nhìn Nam Tương.
“Có gì cậu nói đại đi, Nam Tương đâu phải người ngoài. Giữa chúng ta còn có bí mật gì chứ? Mặt trong bắp vế của cậu có cái bớt dài như con chuột nhắt mà chúng tớ còn biết, thì có việc gì không thể nói?”
Nam Tương ngồi bên đang uống nước lọc, cúi đầu ăn mì, có vẻ nó không muốn nghe.
Đường Uyển Như ngồi lại ghế, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Chu Sùng Quang chưa chết, đúng không?”
Tôi và Nam Tương giống như vừa bị tạt nước sôi, ngẩng đầu lên, tôi chắc chắn con ngươi khi ấy đang đảo qua đảo lại liên hồi như vừa trải qua một tai họa khủng khiếp, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ xương sống khi ưỡn thẳng phía sau lưng Nam Tương.
“Hơn nữa, anh ta hiện giờ chính là anh chàng người mẫu, Lục Thiêu.” Đường Uyển Như cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, “Đúng không?”
Cố Ly ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình.
Nó đang hít thở bầu không khí (…) được điều hòa nhả ra, cảm giác như mình được sống lại. Nó vừa uống cà phê rang cháy pha bột màu vàng mà nó mua ở Nhật Bản, vừa lật xem giấy tờ chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh của bộ phận kế hoạch chuyển đến hiện tại đang đặt trên bàn, lật tới lật lui, nó đã trông thấy phướn chiêu hồn tung bay không ngừng, lòe loẹt quyến rũ kẹp trong xấp văn bản – Nam Tương.
Tôi đang nhìn Đường Uyển Như ngồi đối diện, chưa biết phải trả lời thế nào. Câu hỏi vừa rồi của nó như hung khí giết người đang đầm đìa máu, lúc này được chuyển sang tay tôi, nó cho tôi hai đường có thể đi: hoặc là giải thích rõ ràng để chứng minh bản thân trong sạch, hoặc là giết chết nó để diệt khẩu.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy, Cố Ly đã gọi đến.
Cảm ơn trời đất, tôi đã tìm được cứu tinh. Có điều, sau khi nhận cuộc gọi, tôi mới hiểu, đúng là cứu tinh đã xuất hiện, nhưng là để va chạm vào trái đất.
“Là cậu giới thiệu Nam Tương đến phỏng vấn ở công ty chúng ta?” Giọng Cố Ly ở đầu dây bên kia cực kỳ tức tối.
“Ừ, Nam Tương đang tìm việc, tớ thấy công ty đang tuyển dụng trợ lý ngắn hạn trong thời gian triển lãm tranh, tớ nghĩ Lam Tương vốn học mỹ thuật, hơn nữa triển lãm tranh cũng giúp ích nó, có thể tiếp xúc với nhiều người trong ngành này…”
Tôi còn chưa nói hết, Cố Ly đã lập tức cắt ngang – thực ra điều tôi muốn nói còn nhiều nữa, vì tôi muốn tranh thủ thời gian để nghĩ cách đối mặt với Đường Uyển Như đang ngồi đối diện tôi như tượng Phật kia, Cố Ly nói vẻ kỳ lạ: “À, thế ư? Cậu bảo là Nam Tương nhờ cậu tìm giúp? Bản lĩnh gớm nhỉ, Lâm Tiêu.” Nói xong, nó cúp máy đánh rụp một cái.
Điện thoại ngắt bất ngờ khiến tôi chẳng hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Nam Tương, nó huơ huơ đôi đũa trên tay, tỏ vẻ mù mờ không hiểu.
Điện thoại của tôi vừa ngắt, điện thoại của Nam Tương ngay tức khắc đổ chuông. Là Cố Ly gọi.
“Hôm nay cậu đến công ty bọn tớ ứng tuyển à?” Tôi nghe thấy giọng nói sắc lẹm như ngậm lưỡi lam trong miệng của Cố Ly vang lên trong điện thoại của Nam Tương.
“Cố Ly, tớ và Lâm Tiêu đang ngồi cùng nhau, bọn tớ đang ăn trưa. Lúc nãy cậu gọi cho nó tớ nghe thấy rồi. Sao, có vấn đề gì không?” Nam Tương vừa nhìn tôi, vừa dùng chất giọng nhu mì mà dịu dàng dễ nghe trả lời. Tôi biết nó cẩn thận dè dặt không muốn chọc giận Cố Ly – dù chúng tôi đều không biết, nó đang điên đến mức nào.
“Dự án này là tớ phụ trách. Sao cậu không đến tìm tớ?”
“Tớ không biết là dự án do cậu phụ trách, có trời chứng giám, làm sao tớ có thể biết cậu đang làm dự án này chứ?” Nam Tương chống trán, đặt điện thoại lên bàn, ấn vào nút bật loa ngoài, rồi ra dấu với tôi, sau đó tiếp tục nói, “Tớ không biết cậu đang tức giận điều gì. Vả lại, cũng không phải tớ chủ động tìm Lâm Tiêu nhờ giúp đỡ, tớ thấy nó nhắc tới công ty cậu có chức vụ đó, tớ mới thử ứng tuyển xem sao thôi.”
“À, ra vậy? Thế là nó chủ động giúp cậu, cũng tức là nó đang lo cho cuộc sống của cậu, còn tớ chẳng đoái hoài gì, là ý đó đúng không?”
Nghe đến đây, xem như tôi đã hiểu được ngọn ngành. Tôi khoát tay ra hiệu Nam Tương, ý là bảo nó dỗ dành Cố Ly, rồi nhanh nhanh kết thúc cuộc nói chuyện này, tôi biết Cố Ly đang tức giận rồi.
Nam Tương đang định nói, Đường Uyển Như lập tức nhoài người lên, the thé vào di động của Nam Tương: “Cố Ly, tớ cũng ở đây ba chúng tớ đang ăn trưa ở quán ăn dưới công ty các cậu nè!”
“Tình cảm chị em của các cậu thật tuyệt! Hồi đó chắc Quỳnh Dao quen biết ba cậu, nên mới viết ra Tình thăm thẳm mưa mịt mùng! Chúc các cậu ăn trưa vui vẻ!” Cố Ly hằm hằm cúp máy.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Đường Uyển Như. Không thèm đếm xỉa đến lời nó.
Tôi nhìn sắc mặt Nam Tương, biết chắc nó cũng đã hiểu.
Cố Ly luôn như vậy, từ trong xương tủy luôn có cảm giác phải gánh vác trách nhiệm với cuộc đời của mọi người. Chẳng hạn trong chuyện Nam Tương tìm việc, nếu Nam Tương muốn tìm người giúp đỡ, người đó phải là Cố Ly, nếu không phải là Cố Ly, chí ít người này cũng không thể giống tôi – một kẻ có năng lực kém hơn Cố Ly, dù Nam Tương thực sự tìm đến người như tôi để nhờ giúp đỡ, chí ít tiền đề phải là Cố Ly sắp xếp để tôi giúp nó.
Nếu không, nó sẽ cảm thấy cuộc sống của chúng tôi không cần đến nó nữa.
Vì như thế chẳng khác nào con chó săn lông vàng đột nhiên có thể tự ăn uống thỏa thích, tự cắt tỉa móng chân, tự thắt vòng cổ đi dạo phố, không còn ngoan ngoãn nằm ở cửa chờ chủ về, không còn quấn quýt quanh chân chủ bất cứ lúc nào, người chủ ấy nhất định sẽ cảm thấy khó chịu.
Tôi rất hiểu Cố Ly lúc này.
Cho nên tôi và Nam Tương đã hẹn nhau, tôi nay về nhà sẽ ca tụng công đức của Cố Ly, để nó hiểu nó mãi là nữ hoàng the one and the only[4] trong tim chúng tôi.
[4] Có nghĩa: số một và duy nhất.
Còn việc trước mắt là Như Như đang ngồi đối diện với tôi.
Tôi hỏi nó: “Cậu biết từ bao giờ?”
Đường Uyển Như ngừng năm giây, sắc mặt trắng bệch, rồi nhả từng chữ trả lời tôi: “Vừa mới.”
Tôi thấy khó hiểu: “Là sao?”
“Thực ra trước đây tớ đoán,” Đường Uyển Như uống một ngụm nước, như để đang làm dịu cảm xúc của bản thân, “sáng hôm đó tớ thấy anh chàng người mẫu đang nổi ấy đón cậu ở tiểu khu, cử chỉ của hai người thân mật khác thường, với sự hiểu biết của tớ, cậu không thể thân mật đến mức ấy với một người vừa quen, trong đời cậu cũng chỉ có bốn chàng trai làm được như thế, Giản Khê, Neil, và bố cậu. Còn một người là Sùng Quang trước kia. Nhưng anh ấy chết rồi. Tớ cảm thấy anh ta rất giống, cho nên mới đoán vậy. Thực ra tớ cũng đoán mò thôi… mãi đến khi cậu hỏi tớ biết từ bao giờ, tớ mới xác định, người đó chính là Chu Sùng Quang.”
Tôi chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp trí thông minh của Đường Uyển Như.
Tôi đã đánh giá thấp trí thông minh của mọi người.
Vì thế hiện giờ tôi chỉ có thể mài một thanh kiếm thép sắc bén, sau đó tự nuốt vào bụng.
“Việc này cậu đã nói cho Cố Ly biết chưa?”
“Chưa. Tớ chưa nói với ai, tớ muốn hỏi cậu trước.” Giọng Đường Uyển Như lại trở về vẻ kỳ quái lạ lùng vốn có, con ngươi mờ ám chuyển động tán loạn tứ phía, “Tớ biết chuyện này không đơn giản, tuyệt đối không được rút dây động rừng.”
“Mau lôi sai nha[5] của cậu về đi!” Tôi bị làm cho bực tức.
[5] Người trong các nha môn thời phong kiến chuyên lo việc truy nã bọn tội phạm.
Cố Ly cầm điện thoại ném phịch lên mặt bàn, sau đó rút cây bút máy từ ống bút, vặ