Yêu ta? Việc đã đến nước này, chỉ luôn miệng nói yêu ta thì có ích gì? Nàng nhắm mắt lại, nói ra một sự thật.
“Nhưng ngươi lại quyết định lấy nàng.” Nàng không khỏi cười nhạt. “Sau đó lưu ta lại, là muốn ta làm thiếp? Hay là nhân tình? Ha! Thật sự buồn cười!” Nàng đẩy hắn ra cách một cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn. “Mạc Tịch Thiên, ngươi rất sĩ diện, Liễu Kỳ Nhi ta cần là một trượng phu, không phải là một nửa. Ngươi hiểu không? Nếu ta không có cách nào lấy được ngươi toàn vẹn.....Như vậy, ta liền buông tha.”
Nàng tuy là hành xử tùy ý, phóng khoáng nhưng vẫn có nguyên tắc riêng. Danh tiết của nữ nhân không phải là thứ có thể đùa giỡn, nhất là Lam Lạc Lạc - một thiên kim khuê nữ có gia thế, danh tiết chỉ sợ còn quan trọng hơn so với tính mạng. Chuyện đã đến nước này, Mạc Tịch Thiên không muốn cưới nàng là tuyệt đối không thể, chỉ dựa vào hắn đường đường là bảo chủ của Hồn Thiên Bảo cùng cá tính của mình, hắn tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với Lam Lạc Lạc, giống như Mạc Tương Vân đã nói, Phượng Hoàng đảo kia sẽ không bỏ qua cho Mạc Tịch Thiên.
“Kỳ Nhi......Nàng biết ta nhất định phải.......” Hiện tại, trong lòng Mạc Tịch Thiên hết sức hỗn loạn, xét về trách nhiệm hắn phải lấy Lam Lạc Lạc nhưng người hắn yêu là Kỳ Nhi, hắn không muốn nàng rời đi, nàng mãi mãi thuộc về hắn. Hắn yêu nàng! Hắn không thể tưởng tượng nổi lại mất đi nàng một lần nữa.
Nàng từ từ cách xa hắn, Mạc Tịch Thiên từ trong kinh ngạc bỗng nhiên ôm chặt nàng. “Ta không cho phép nàng rời khỏi ta!”
“Rất rõ ràng, ngươi đã mất đi tư cách đó rồi.” Nàng nhàn nhạt nói. Hất ra cánh tay cứng ngắc của hắn không có dừng bước, đi ra ngoài cửa.
Hắn thật sự mất đi nàng sao? Hắn muốn dùng cái gì để giữ nàng lại? Hắn không nói gì nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giơ lên kia.
Đại trạch Trần gia tại Ích Châu.
Khi Giang Ngư phát hiện ra nàng chỉ thấy nàng toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, ánh mắt trống rỗng giống như mất hồn. Hắn hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy nàng, đây là lần đầu tiên hắn thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ biết là hắn nhất định phải ôm chặt lấy nàng, giữ cho thân thể nàng ngừng run rẩy. Hắn chưa từng nhìn thấy Kỳ Nhi như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho Kỳ Nhi của hắn luôn hoạt bát, vui vẻ lại trở thành bộ dạng như vậy? (của huynh sao? Rõ ràng là huynh đã mất đi tư cách đó rồi!)
Đột nhiên một trận hàn ý vô thanh vô thức xuyên thấu cõi lòng hắn, hắn rùng mình một cái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, có người trong cơn mưa tầm tã này sao? Chẳng lẽ do hắn đa nghi sao?
“Giang Ngư! Mau bế nàng vào trong, có lẽ nàng phát sốt rồi.” Mộng Nhi đứng phía sau bọn họ che dù giúp hai người ngăn trở nước mưa, nàng đi tới bên cạnh Giang Ngư, nhìn thấy Kỳ Nhi hai má đỏ bừng, nhắc nhở Giang Ngư đang luống cuống tay chân đứng đó.
Giang Ngư nghe vậy liền nhìn qua sắc mặt của Kỳ Nhi, trong lòng sợ hãi, vội vàng tiến vào bên trong.
“Ngươi bế nàng vào trong phòng của ta trước, sau đó bảo người hầu chuẩn bị một ít nước nóng mang đến.” Mộng Nhi đuổi theo, hướng về phía bóng dáng của Giang Ngư kêu to.
Mộng Nhi theo vào trong phòng, nhìn thấy Giang Ngư đang đặt cô nương toàn thân ướt đẫm lên giường.
“Ngươi đi bảo gia đinh đun chút nước nóng đến, ta giúp nàng thay y phục ướt sũng ra. Mau nha! Ngươi còn đứng đó làm gì vậy?” Nàng thấy hắn vẫn còn đứng bất động ở đó, ánh mắt có chút quái dị, chợt một suy nghĩ liền thoáng qua trong đầu, chẳng lẽ hắn.....Nàng ngay lập tức biến sắc mặt, tức giận dùng hết sức đẩy hắn ra bên ngoài, dùng giọng điệu không vui còn có chút nguy hiểm nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn giúp nàng thay y phục sao?”
Giang Ngư nghe vậy vội vàng lắc đầu, đâu còn dám nán lại, chính là kỳ quái liếc nàng, cuối cùng nhếch môi cười, vui vẻ hôn lướt qua trán nàng một cái, lập tức chạy trốn. Quả nhiên, Mộng Nhi sững sờ một lúc, lập tức trợn mắt thét chói tai, nũng nịu mắng to: “Giang Ngư thối, ngươi, ngươi lại dám—ngươi không muốn sống nữa à—”
Lúc Kỳ Nhi tỉnh lại, đã là chuyện của ba ngày sau.
Đầu tiên đập vào mắt là một vị cô nương xinh đẹp, ngồi ở bên mép giường không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng có làn da trắng nõn, lông mày lá liễu, một đôi mắt phượng hẹp dài như làn thu thủy, lộ ra phong tình vạn chủng, khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu trong đó, môi đỏ mọng tự nhiên mà diễm lệ, càng làm cho ngũ quan thanh tú của nàng thêm hài hòa. Đúng là một vị cô nương quyến rũ động lòng người! Kỳ Nhi không khỏi tán thưởng.
“Ai nha, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi, thật tốt quá.” Đột nhiên, vị cô nương kia đáp lại ánh mắt nghiên cứu của Kỳ Nhi, phát hiện nàng tỉnh liền vỗ tay vui mừng kêu lên, sau đó thao thao bất tuyệt nói tiếp: “Ngươi không biết, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày rồi đó, ta cũng lo lắng gần chết.....Giang Ngư cứ nói ngươi sẽ không sao, hơn nữa có thể hôm nay sẽ tỉnh, ta còn không quá tin tưởng, không ngờ ngươi thật sự tỉnh lại, thật là tốt quá! Ta phải nhanh chóng thông báo cho hắn. Sao vây?” Cuối cùng nàng cũng chú ý đến vẻ mặt quái lạ của Kỳ Nhi, nàng lập tức hạ mi cúi đầu nhìn kỹ, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Cảm thấy không thoải mái sao?”
Kỳ Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, ở trong lòng cẩn thận đính chính lại: vị cô nương này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp cùng giọng nói dịu dàng trời sinh thì những thứ khác căn bản không có quan hệ với hai chữ ‘Quyến rũ’, quá mức đơn thuần và hoạt bát! Phán đoán sai rồi! Phán đoán sai rồi!
“Chẳng lẽ lại hôn mê nữa? Thật là, hại ta một phen cao hứng hụt rồi.” Thấy Kỳ Nhi đột nhiên nhắm mắt lại, nàng tự cho là đúng lẩm bẩm suy đoán.
“Ta.....Khụ!” Kỳ Nhi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khô rát khiến nàng không thể lên tiếng kháng nghị lại. Sao cổ họng của nàng lại đau như thế, giống như lửa đốt vậy.
“Ai nha, hóa ra ngươi không có hôn mê.........Ngủ.” Ý thức được mình lỡ lời, nàng vội vàng sửa miệng. Nhìn dáng vẻ ho khan đến khổ sở của Kỳ Nhi, liền vỗ nhẹ lưng nàng, cẩn thận nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi rót chén nước cho ngươi.”
Kỳ Nhi uống một ngụm trà mà nàng mang đến, cổ họng dịu đi liền cảm thấy thoải mái hơn.
“Nơi đây là đâu? Ta làm sao lại.....” Nàng tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng đại khái cũng đã đoán được bảy, tám phần, xem ra là do mình té xỉu trước cửa nhà nàng, nàng nhớ rõ trước khi mình ngã xuống đã gặp Giang Ngư mới buông lỏng tinh thần......Mà vị cô nương ‘khí chất phi phàm’ này chắc chắn tám phần là nguyên nhân khiến Giang Ngư tạo phản - Trần Mộng Mộng.
Quả nhiên, Trần Mộng Mộng lập tức giới thiệu: “Ta tên là Trần Mộng Mộng, ngươi cứ gọi ta là Mộng Nhi, nơi này là nhà ta, ngươi bị sốt nên té xỉu, là Giang Ngư bế ngươi vào. Đúng rồi, ngươi tên là Liễu Kỳ Nhi phải không? Giang Ngư đã từng nói qua với ta, ngươi thật sự rất đẹp nha! Ta vốn cho rằng Giang Ngư nói khoác với ta đấy.”
“Cám ơn. Mộng Nhi, ngươi cứ gọi ta Kỳ Nhi là được rồi, ta cảm thấy ngươi mới thật sự xinh đẹp, nếu ta là nam tử thì nhất định lấy ngươi về làm lão bà. Có thể tưởng tượng được, bậc cửa nhà ngươi chắc chắn là bị san bằng đi?”
“Ta nào có tốt như vậy, dung mạo của ngươi so với ta còn đẹp hơn. Nhưng là ngươi nói chuyện này có liên quan gì đến bậc cửa nhà ta?”
“Tất nhiên là có liên quan rồi, ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn lấy ngươi, mỗi bà mối đến cũng muốn đạp bậc cửa hai cái, mấy trăm lượt, bậc cửa không bị san bằng thì cũng phải đổi nhiều lần rồi! Ngươi nói có phải hay không?”
“Không đến, ngươi trêu chọc ta. Ta xem như đây là kinh nghiệm của ngươi đi?” Trời ạ, Giang Ngư nói không sai, vị Kỳ Nhi tiểu thư này thật sự chơi rất vui, ừ, mình thích nàng. Lập tức Trần Mộng Mộng cười đến vui vẻ.
“Ta cũng không may mắn đến vậy, còn trẻ không biết gì liền cùng người ta thề non hẹn biển, đã có hôn ước, nào còn cơ hội cho người khác kết thân nữa chứ? Hơn nữa vị hôn phu của ta công phu rất lợi hại, còn có ai dám đánh chủ ý với ta, không bị hắn đánh chết mới là lạ đó.”
“Ngươi có vị hôn phu? Giang Ngư chưa từng nói qua với ta, nhưng là nói cũng đúng, ngươi xinh đẹp như thế, hắn hành động nhanh chóng cũng phải, vị nam nhân kia thật là may mắn, có thể lấy được cô nương xinh đẹp như ngươi, chắc hắn rất thương ngươi.’’
“Ai! Nghĩ đến chuyện này cũng không có gì để nói.....” Kỳ Nhi thở dài.
“Sao vậy? Có phải hắn đối với ngươi không tốt?” Nàng quan tâm hỏi.
“Hắn.....Trước đó hắn đã giải trừ hôn ước với ta.......” Kỳ Nhi cúi đầu, thanh âm nặng nề càng lộ vẻ thê lương.
“Tại sao? Ngươi không thích hắn sao?”
“Không phải, là hắn đã yêu một nữ nhân khác, cho nên.......”
“Quá ghê tởm, sao lại có nam nhân kém cỏi như thế chứ, Kỳ Nhi, ngươi đừng buồn, nam nhân xấu xa như vậy không có cũng được.”
“Nhưng là ta không cam lòng nha.” Nhìn dáng vẻ nàng đau khổ, thương tâm như vậy, Mộng Nhi tức giận bất bình nói: “Ngươi nói cho ta biết, người kia là ai? Ta giúp ngươi trút giận.”
“Thật sao? Nhưng mà chúng ta vừa mới quen biết thôi, như vậy....”
“Kỳ Nhi, tuy rằng chúng ta vừa mới quen biết, thế nhưng ta thật sự rất thích ngươi, ta nguyện ý xem ngươi như tỷ muội mà đối đãi, chẳng lẽ ngươi ghét ta sao?”
“Không, ta sao lại ghét ngươi? Ta với ngươi xem như mới gặp đã thân, ta rất nguyện ý coi ngươi như tỷ muội.”
“Thật tốt quá, như vậy, nói cho ta biết nam nhân kém cỏi kia là ai, ta giúp ngươi báo thù.” (là trượng phu của nàng đó, đi báo thù đê!)
“Nhưng mà người kia rất lợi hại, ngươi đánh không lại hắn.”
“Không sao, ngươi cứ yên tâm nói cho ta biết, ta sẽ gọi người khác đi giáo huấn hắn.”
“Mộng Nhi, thật sự cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt.”
“Nói cho ta biết đi?”
“Ừm, vậy ta liền nói cho ngươi biết, cái người nhẫn tâm vứt bỏ ta tên là—Giang Ngư.”
“Cái gì? Giang Ngư?” Nàng trợn to hai mắt, không dám tin, sao lại là.....Làm sao lại.......Nàng lắp bắp nói: “Có phải....Là Giang trong Trường Giang, cái kia bơi lội trong nước—Ngư?”
“Không sai, chính là hắn!” Kỳ Nhi gật đầu khẳng định, mở to hai mắt trong suốt nhìn vẻ mặt biến hóa của Trần Mộng Mộng từ tức giận, kinh ngạc, không tin đến thất vọng, căm phẫn.
“Quá....Quá ghê tởm! Hắn....Sao hắn có thể như thế?” Trần Mộng Mộng lệ nóng quanh tròng, kích động đứng dậy. “Ta—ta đi tìm hắn tính sổ!” Lập tức đạp cửa xông ra.
Ừm, nói nhiều như vậy, thật sự là khát khô cả cổ. Kỳ Nhi thong thả uống ngụm nước cho nhuận họng. Nàng buồn cười nghĩ, vị cô nương tên Trần Mộng Mộng này thật đúng là rất khá, có khuôn mặt mê người, dáng người quyến rũ, thanh âm nũng nịu cho dù là đang tức giận thanh âm vẫn dịu dàng như thế, trời sinh mỹ miều có thể làm điên đảo nam nhân khắp thiên hạ, chỉ tiếc là quá đơn thuần, thật sự là đáng tiếc! Nếu đến phố hoa treo một cái biển, chỉ cần cười vài tiếng thì nam nhân khắp thiên hạ này có ai lại không tự động dâng bạc lên chứ? Quá lời đó chứ! Kỳ Nhi xấu xa nghĩ. (Ta chịu nàng này, con gái nhà lành mà nàng nghĩ đưa người ta đến thanh lâu hành nghề! Bó tay!)
Đây là lần đầu tiên nàng gặp được một cô nương thú vị đến vậy, nịnh nọt cùng hồn nhiên đều ở trên cùng một người, nhìn như đối lập nhưng lại đối lập tự nhiên (ý là không giả dối), không làm ra vẻ chút nào. Giang Ngư này thật đúng là may mắn, lại để hắn đào được báu vật, cũng khó trách hắn luôn luôn lo sợ nàng bị người