“Mấy người cái gì?” Hạ Mộng Lộ liếc một cái, “Không phải đã có sẵn người giúp việc rồi sao? Mỗi sáng sớm anh làm đồ ăn sáng cho ba mẹ con tôi xong, tôi sẽ rửa chén. Trước kia lúc ở Phổ Đà anh vừa biết nấu cơm vừa có thể rửa chén dọn dẹp nhà cửa, giờ khôi phục trí nhớ, lại lười như heo?”
Lạc Vân Hải đen mặt, “Mộng Lộ! Trong lòng em, Lạc Vân Hải tôi chính là một người giúp việc?”
Hạ Mộng Lộ cười cười, “Chẳng lẽ anh không biết tiêu chuẩn của người chồng tốt thời đại mới sao? Vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình vừa bao hết việc nhà!”
“Còn phải giặt vớ thối cho con!” Kỷ Khanh Khanh giơ chân nhỏ lên.
“Còn phải tắm cho con!” Kỷ Đào Đào giơ tay.
Lạc Vân Hải càng nghe sắc mặt càng lạnh, “Tôi bao hết vậy em làm gì?”
Hạ Mộng Lộ nhún vai, “Tôi phải đi làm!”
“Chẳng lẽ tôi không cần đi làm?”
“Anh không nghe thấy sao? Vừa kiếm tiền nuôi gia đình vừa bao hết việc nhà?”
Lạc Vân Hải đột nhiên có hơi hối hận vì quyết định ở chung. Rõ ràng đang cố tình gây khó dễ cho anh!
“Thuê người giúp việc đi, tiền tôi tự trả! Cũng may tôi có thể kiếm tiền, nếu không chắc chắn sẽ bị ba người hành hạ đến chết!” Cái gì mà người chồng tốt thời đại mới? Phụ nữ bây giờ càng ngày càng làm biếng, ở thời phong kiến, dám nói với chồng như vậy thì đã bị bỏ từ sớm rồi!
Hạ Mộng Lộ vừa nghe Lạc Vân Hải sẽ bỏ tiền, bèn nói, “Vậy thuê nhiều chút, tìm luôn một quản gia! À, thứ ba năm sáu anh đứa đón bọn nhỏ đi học, hai tư tôi đưa!”
“Tại sao tôi đến cả ba ngày?”
“Vì tôi là phụ nữ! Phụ nữ phải được ưu tiên! Anh không có quyền cự tuyệt những điều tôi nói! Thêm nữa, anh xem cái này đi!” Hạ Mộng Lộ ném một bản hiệp nghị qua.
Lạc Vân Hải ngạc nhiên nhận lấy, đọc lên, “Sau khi ở chung, không được can thiệp chuyện riêng của nhau, không được quấy rối tình dục lúc ăn cơm, lúc ngủ, lúc thức dậy.......” Có phải hơi tự kỷ hay không? Ai mà thèm quấy rồi tình dục cô lúc ăn cơm chứ? “Người trái quy định, phải tự động ra khỏi nhà, không được quay về.”
“Em hay lắm! Rõ ràng là muốn chiếm nhà của tôi!”
Hạ Mộng Lộ thản nhiên hỏi, “Ý anh là anh sẽ quấy rối tôi?” Càng già càng không đứng đắn!
Lạc Vân Hải nhếch môi cười, ký tên vào bản hiệp nghị. Anh sẽ không ‘quấy rối’ mà là trực tiếp ‘thực hành’.
Tối, hai người dỗ bọn nhỏ ngủ xong, lần lượt trở về phòng.
Lạc Vân Hải nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng bên cạnh, đứng trước gương tự ngắm một lát, thay áo ngủ xong nhìn về phía cửa thông nghĩ: mới ngày đầu tiên thôi! Có phải gấp quá không? Nhưng người yêu ngủ ở sát vách, không đoạt tới tay, thì cầm thú cũng không bằng!
Lạc Vân Hải nghĩ vậy bèn mở cửa xông qua.
Hạ Mộng Lộ đang sấy tóc, thấy Lạc Vân Hải xông qua, lập tức giữ chặt khăn tắm đang quấn trên người, đề phòng nói, “Anh muốn làm gì? Lạc Vân Hải, tôi cảnh cáo anh, tôi đã nói không muốn có quan hệ gì với anh hết!”
“Mộng Lộ, chúng ta đều là người trưởng thành, đã ở chung, còn là vợ chồng, ngay cả con cũng có, có nhất thiết phải trở mặt thế này không?” Lạc Vân Hải tới gần, chống hai tay trên vách tường sau lưng Hạ Mộng Lộ, nhắm mắt ngửi mùi thơm tản ra từ người cô, nghiêng đầu ngậm vành tai cô, “Em không muốn sao?”
Muốn? Muốn gì? Chắc chắn dù cô có nói ‘không’, người đàn ông này cũng sẽ không bỏ qua cho cô, “Anh..... Anh xa ra một chút!” Hạ Mộng Lộ chưa nói xong, đã cảm giác có một đầu lưỡi đang liếm quanh viền tai cô. Ba mươi năm qua cô chỉ trải qua một lần yêu duy nhất trong đời, đột nhiên bị âu yếm như vậy, lại trong hoàn cảnh bốn về vắng lặng, khiến dục vọng nguyên thủy bỗng đột nhiên kêu gào.
Lạc Vân Hải kéo hai tay Hạ Mộng Lộ vòng qua eo anh, cố gắng khiến cơ thể hai người dính sát hết mức có thể, hung hăng mút một cái chỗ động mạch ở cổ cô.
“Ưm!” Hạ Mộng Lộ cố gắng đấu tranh tư tưởng, lúc khăn tắm sắp bị kéo xuống thì dùng toàn bộ sức lực đẩy Lạc Vân Hải đẩy ra, chỉ tay ra ngoài cửa, “Anh đi đi!”
“Em đừng quá đáng! Sự nhẫn nại của tôi là có hạn, hơn nữa điều này hoàn toàn hợp pháp! Tôi là chồng em, em là vợ không phải nên thỏa mãn cuộc sống về đêm của tôi sao?” Lạc Vân Hải híp mắt nói. Đồng ý vào ở chẳng phải là đại biểu đã tiếp nhận anh sao?
Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, “Ai kết hôn với anh? Tôi không nhớ trên giấy đăng ký kết hôn có ba chữ ‘Lạc Vân Hải’!”
Lạc Vân Hải hừ lạnh, “Đừng giả ngu với tôi! Hoắc Hâm chính là tôi, tôi chính là Hoắc Hâm!” Nói xong lại định ôm Hạ Mộng Lộ.
“Được! Vậy chúng ta ly hôn đi! Sau khi ly hôn anh muốn tìm ai kết hôn thì tìm!” Đáng ghét! Ngay ngày đầu tiên đã làm vậy với cô! Đồ heo tinh trùng lên não!
Lại ly hôn!
Ly hôn...... Cũng không có gì không tốt! Đổi Hoắc Hâm thành Lạc Vân Hải.... ...
Lạc Vân Hải suy nghĩ một chút, cười mập mờ, nâng cằm Hạ Mộng Lộ lên, giọng khiêu khích, “Ly hôn, không phải không được, nhưng Lạc Vân Hải tôi chưa bao giờ làm một vụ mua bán thua lỗ. Chỉ vì em mà tôi đã từng ly hôn và cấm dục hơn năm năm, dù thế nào cũng thấy rất uất ức! Giờ ‘làm’ bảy ngày bảy đêm, nếu em có thể khiến tôi chịu phục, tôi sẽ ký tên không một câu oán hận!”
Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ: Thật hay giả đây? Ly hôn là mục tiêu phấn đấu lớn nhất hiện giờ của cô, một khi ly hôn xong, cô sẽ nghĩ biện pháp tống Lạc Vân Hải ra ngoài, như vậy biệt thự này sẽ là của mình cô. Bà lão Trình Thất cũng không có lý do tới cướp con cô nữa. Ai cũng biết Lạc Vân Hải là Hoắc Hâm, cô không thừa nhận cũng không được, nhân chứng quá nhiều.
Hạ Mộng Lộ hỏi ngược lại, “Nếu anh thua rồi không chịu nhận thì sao?”
Lạc Vân Hải giơ tay thề, “Nếu tôi thua mà không chịu nhận, trong vòng ba năm sẽ phá sản!” Anh đang rất nghiêm túc! Buồn cười, sao anh có thể thua được!
“Đồng ý!” Hạ Mộng Lộ lập tức nói. Việc này sao có chuyện phụ nữ thất bại! Chỉ có đàn ông ‘làm’ quá thì sẽ chết vì mất sức! Cứ coi như bị chó cắn một nhát! Cô đã trưởng thành, cần gì quan tâm nhiều cái gọi là trinh tiết? Hơn nữa trước đây chẳng phải chưa từng làm.
Hạ Mộng Lộ nhanh chóng gọi điện thoại xin nghỉ làm, tạm thời giao hai đứa nhỏ cho Kỷ Lăng Phong chăm sóc.
Đây là một cuộc chiến sống chết dai dẳng!
Lạc Vân Hải thấy vậy, nhếch khóe miệng. Có lúc cô cũng rất đáng yêu!
“Này.... ....” Có cần vội vã vậy không? Hạ Mộng Lộ thấy khăn tắm bị lấy đi, bỗng có chút hối hận, “Chờ một chút!”
Lạc Vân Hải đen mặt. Anh không chờ nổi một phút nào nữa! Không ‘tạo’ được con gái, vợ con anh sẽ chạy mất!
Lạc Vân Hải đang định tiếp tục hôn cô thì Hạ Mộng Lộ bỗng nghiêng đầu đi. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, áy náy nói, “Thật xin lỗi, Mộng Lộ! Em yêu tôi sâu sắc như vậy, tôi lại muốn quên em. Tôi thừa nhận tôi rất đáng ghét, nhưng tôi cũng đã bị trừng phạt rồi! Năm năm này, tôi luôn phải một mình, một mình ăn cơm, một mình ngủ, cũng may còn có những kỷ niệm giữa chúng ta làm bạn.... ... Thật ra sau khi trở về, tôi và Bảo Nhi không hề ngủ với nhau, bởi vì trong đầu tôi đều là hình bóng em, cho nên căn bản không có tâm tư làm việc đó!”
Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân Hải, “Vậy sao ngày đó anh lại gật đầu?” Dù bị nước mắt làm nhòe nhưng cô vẫn muốn nhìn thẳng vào mắt anh, cô tin mắt anh sẽ không gạt người.
“Tóm lại tôi không hề có gì với Bảo Nhi hết! Nhưng giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này! Giờ tôi chỉ muốn em!” Cả đời này chỉ cần em!
Hạ Mộng Lộ hút hút mũi, nếu không có, vì sao không nói cho cô? Thấy cô khó chịu như vậy rất vui sao? Lạc Vân Hải, chừng nào thì anh mới có thể không khiến người ta khổ sở? Có biết lúc đó tim cô như đã vỡ vụn không?
Lạc Vân Hải cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt kia. Bảo bối, thật xin lỗi, em hay nghĩ này nói kia, nên tôi không thể không làm vậy. Em không chủ động, tôi lại chẳng làm gì thì chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn đối phương. Em khóc chứng tỏ em đã bắt đầu tiếp nhận tôi, mà không phải A Hải.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Mộng Lộ nghiêng đầu, “Chưa!”
Một từ này như nước lạnh sém chút dội tắt lửa tình của Lạc Vân Hải.
Không chịu đi vào khuôn khổ đúng không?
Lạc Vân Hải mạnh mẽ xoay đầu cô lại, hôn mạnh lên môi cô.
“Ưm ưm......” Đáng ghét! Cô đã nói chưa rồi, định cường bạo sao? Nhưng cô vừa động chân thì đã bị anh dùng chân đè lại, vừa định động tay, đã bị đè tay lên quá đỉnh đầu.
Thô lỗ, lưu manh!
Lạc Vân Hải đang rất kích động, nên động tác hơi dã man. Nhịn năm năm rồi, có thể không kích động sao? Anh dùng tốc độ nhanh nhất hợp làm một với Hạ Mộng Lộ, vùi mặt vào cổ cô, khàn khàn nói, “Vợ yêu, rốt cuộc chúng ta lại ở bên nhau! Em giỏi nhất!”
Lời Lạc Vân Hải giống như có ma lực, Hạ Mộng Lộ thôi không giãy dụa nữa, vòng tay qua cổ anh.
Dù thế nào, cô cũng phải ly hôn, nếu không bà già kia chắc chắn sẽ tiếp tục giành con với cô. Ngày nào chưa giải quyết dứt khoát chuyện này, thì đừng mong được sống yên ổn! Vừa nhớ tới gương mặt già nua của bà ta thì cô đã giận đến ngứa răng.