Trình Thất mặc đầm dài viền tơ, mang tóc giả, đội vương miện công chúa, ngồi trong xe hơi nhỏ cho con nít. Đầu hành lang đối diện, hai đứa nhỏ mặc đồ vest màu trắng hô to, “Công chúa mau tới đây! Bổn vương tử đã quyết định cưới nàng!”
“Phốc!” Người làm thấy vậy đều che miệng cười. Bà chủ mặc buồn cười quá!
Trình Thất vẫn thản nhiên như không, với bà, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, bảo bà làm gì cũng được. Ngày trước bà luôn bận việc trong Long Hổ, không có thời gian chơi nhiều với con trai, giờ đã già, có cháu bên cạnh xem như an ủi tiếc nuối lúc trước.
Lạc Viêm Hành khom lưng đẩy xe, từ từ đi về phía hai vị hoàng tử nhỏ.
Kỷ Khanh Khanh thấy ‘công chúa’ ăn mặc xinh đẹp thì rất vừa lòng, nhưng khi thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của ‘công chúa’ thì ghét bỏ nói, “Bà nội xấu quá!”
“Nhóc con! Năm đó bà nội chính là hoa khôi của trường đó!”
“Thôi đi, năm đó là năm đó! Giờ ta cự tuyệt cưới nàng!” Kỷ Khanh Khanh hất cằm nói.
Trình Thất co quắp khóe miệng, nhìn Kỷ Đào Đào cười nói, “Đào Đào, vậy con cưới bà nội!”
Kỷ Đào Đào há hốc miệng. Nếu tất cả công chúa trên đời đều như vậy, thì cậu tình nguyện đi tu! “Bà nội, hiện giờ đồng ý cưới bà nội cũng chỉ có ông nội thôi!”
‘Rầm!” Trình Thất đập sườn xe một cái, “Là tự hai đứa muốn chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem, giờ rốt cuộc có chơi hay không?”
“Tụi con muốn kết hôn với cô bé lọ lem chứ không phải mẹ cô bé lọ lem!” Kỷ Khanh Khanh vẫn kiên trì nịnh nọt, “Bà nội, mời con gái của bà ra đi!”
Kỷ Đào Đào cũng đen mặt, cứ tưởng rằng bà nội sẽ tìm một chị gái xinh đẹp tới chơi với hai cậu, ai ngờ chính bà nội tự làm công chúa. Cậu tuy nhỏ nhưng không ngốc! Cưới bà nội về nhà, mẹ không tức đến giơ chân mới là lạ!
Trình Thất thầm mắng một câu, cười nói, “Chúng ta chỉ đang chơi trò chơi, không cần nghiêm túc tới vậy!” Bà đã mặc thành thế này, không thể nể mặt tí sao?
Kỷ Khanh Khanh đang thất vọng, thì liếc thấy ngoài cửa có hai người tới, mắt sáng lên, xông ra ngoài, “Mẹ, mẹ, mẹ!” Sau đó nhảy cẩng lên ôm lấy Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ thuận thế khom lưng tiếp được.
Hừ, quả là nhà giàu có khác! Cả khu biệt thự đi mãi không hết! ‘Trình Gia Trang’, không phải ý nghĩa là địa bàn của Trình Thất sao? Vừa thấy đã muốn đổi tên thành ‘Hạ Gia Trang’ rồi!
Hạ Mộng Lộ một tay ôm, một tay dắt, xoay người nói với hai đứa nhỏ, “Đi!”
Lạc Viêm Hành đứng hình, kinh ngạc nhìn Lạc Vân Hải, không ngừng nháy mắt ra hiệu, ‘Không muốn gây chuyện thì mau dẫn vợ con về đi!’
Quả nhiên, Hạ Mộng Lộ chưa đi được hai bước, đã nghe thấy một tiếng rống nhức cả màng nhĩ. Trình Thất tiến lên, đứng chắn trước mặt ba mẹ con, nghiến răng nói, “Cô nghĩ đây là chỗ nào? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”
“Bà nội, mẹ, hai người đừng gây gổ, có được không?” Kỷ Đào Đào khổ sở nhìn hai người, cậu thích cả mẹ và bà nội, tại sao hai người họ không thể sống chung hòa bình chứ?
Kỷ Khanh Khanh cũng bĩu môi, “Mẹ, bà nội rất tốt với tụi con! Mẹ xem bà nội còn mặc đầm công chúa chơi với tụi con nè!”
Nghe vậy, Hạ Mộng Lộ biết nhà họ Lạc đã hoàn toàn thu phục được hai đứa nhóc rồi. Cô là người lớn, há có thể làm khó hai đứa nhỏ? Người lớn phải dùng cách của người lớn để giải quyết vấn đề!
Hạ Mộng Lộ trừng Trình Thất nói, “Hai đứa nhỏ là con tôi, giờ tôi đã ở chung với con bà, muốn dẫn hai đứa nhỏ về, có gì sai?”
“Đó cũng là cháu nội ta! Ta có không cho hai đứa về đâu? Hoặc là về đây, hoặc ở riêng nhưng để hai đứa nhỏ lại!” Trình Thất chống nạnh nói.
Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, xoay người hét lớn, “Lạc Vân Hải! Tôi mặc kệ! Hôm nay tôi phải dẫn hai đứa nhỏ đi!”
Hừ, tìm người giúp đỡ? Trình Thất cũng hét lên, “Lạc Viêm Hành! Nếu hôm nay hai đứa nhỏ bị dẫn đi, chúng ta sẽ tới Cục Dân Chính ly hôn!” Làm như bà không có chồng vậy?
“Ly hôn? Hừ, ai sợ ai chứ? Lạc Vân Hải, hôm nay anh không dẫn hai đứa bé đi cho tôi, tôi cũng ly hôn!” Hạ Mộng Lộ giận nói. Náo loạn om sòm, ai mà không biết?
Lạc Vân Hải và Lạc Viêm Hành bốn mắt nhìn nhau. Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Lạc Vân Hải biết chuyện này phải có một kết thúc hợp lý, nếu không tình cảm vất vả lắm mới thành lập được giữa anh và Hạ Mộng Lộ sẽ lại trở về điểm xuất phát, bèn khổ sở nhìn Lạc Viêm Hành, “Cha, dù sao cha cũng lớn tuổi vậy rồi, ly hôn hay không cũng không khác gì! Hơn nữa, trong mắt con, cha và mẹ chẳng khác gì đang ly hôn, mỗi ngày bị mẹ áp bức sống không bằng chết, nói không chừng, ly hôn xong mẹ sẽ không áp bức được cha nữa!”
Lạc Viêm Hành nghiến răng, trừng Lạc Vân Hải nói, “Chết vinh còn hơn sống nhục!”
“Cha thấy chết mà không cứu sao? Con còn trẻ, lại là con trai duy nhất của cha!”
“Cha cũng là người cha duy nhất của mày!”
“Cha, lùi một bước trời cao biển rộng!”
Lạc Viêm Hành xanh mặt, “Lùi một bước, cha sẽ không còn vợ nữa!”
Trình Thất và Hạ Mộng Lộ càng nghe càng giận. Hai người không mau lại đây giúp một tay, đứng đó đấu võ mồm có ích lợi gì?
Lạc Vân Hải suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Rốt cuộc phải làm sao?”
Lạc Viêm Hành nhìn hai người kia nói, “Hai người cứ coi như tôi vô hình đi!”
“Con cũng vậy! Hai người tự giải quyết đi!” Lạc Vân Hải ngồi xuống bên cạnh Lạc Viêm Hành.
Hạ Mộng Lộ tức đến nghiến răng. Sao cô lại tìm một người vô dụng như vậy làm núi dựa chứ? Giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!
Trình Thất cười lạnh, vén tay áo lên, “Thật lâu không luyện võ rồi, coi như làm nóng người!”
Hạ Mộng Lộ đã nhìn ra, Trình Thất biết võ, nhưng không thể để khí thể của đối phương lấn át bèn nói, “Tới thì tới, ai sợ ai! Tìm một nơi rộng rãi chút đi!”
“Đi!”
“Này này này, hai người định làm thật à?” Lạc Viêm Hành sốt ruột khuyên, “Trình Thất! Bà đừng quá đáng!”
“Hạ Mộng Lộ, em định đánh thật?” Lạc Vân Hải kéo cô qua một bên, “Mẹ sắp bảy mươi rồi, em thật muốn cả đời xung đột với bà? Em hãy suy nghĩ kỹ một chút đi!”
“Cút ngay!”
“Lăn qua một bên đi!”
Trình Thất và Hạ Mộng Lộ đồng thời la to.
Hạ Mộng Lộ đẩy Lạc Vân Hải qua một bên xong, liếc Trình Thất một cái. Hai người một trước một sau, chạy ra vườn.
Lạc Viêm Hành và Lạc Vân Hải bất đắc dĩ chạy theo. Nếu để hai người đánh thật, chắc chắn cả đời này sẽ không thể làm hòa được!
Hạ Mộng Lộ vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vào Trình Thất. Hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu.
Chuyện này...... Làm sao có thể? Trình Thất đen mặt la, “Cô giỏi lắm, dám ăn gian?”
Hạ Mộng Lộ thấy thắng thua đã phân, lập tức giơ tay lên môi hôn một cái, đắc ý nói, “Bà già! Đây không phải là đánh bài, tôi làm sao ăn gian được? Nghe nói xưa nay bà là người có máu mặt, đừng chơi trò thua không chịu nhận nha!” Chẳng lẽ muốn đổi ý?
“Cô.... ...” Trình Thất hừ cười, “Trước giờ Trình Thất ta nói một là một hai là hai! Bớt vênh váo đi!” nói xong đen mặt bước phăng phăng về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Lạc Viêm Hành than thở lắc đầu, đi theo Trình Thất. Sợ là dỗ mười ngày nửa tháng cũng chưa nguôi được đây!
Hạ Mộng Lộ vui vẻ kéo hai đứa nhỏ ra xe. Muốn đấu với cô? Tự tìm chết!
Lạc Vân Hải thầm đổ mồ hôi lạnh, cứ tưởng sẽ đánh một trận tơi bời! Mớ võ như mèo quào của Hạ Mộng Lộ chắc chắn không phải là đối thủ của mẹ anh. Cũng may mẹ anh không phải là người ỷ mạnh bắt nạt nhỏ, nếu không, anh dám chắc, cô không chết cũng tàn phế. Anh không biết, tại sao Hạ Mộng Lộ đang tức đến sùi bọt mép vẫn có thể đi chơi kéo búa bao gì đó, anh chỉ biết hai người không hề ngốc, chỉ nhìn vào mắt nhau đã có thể thống nhất phương án giải quyết vấn đề.
Vậy cũng xem như hai người rất ăn ý?
Lạc Vân Hải sờ cằm, thật ra không ăn ý vẫn tốt hơn một chút, nếu không, hai người song kiếm hợp bích, nhà họ Lạc chẳng phải sẽ bị họ làm cho trời long đất lở? Anh cũng sẽ thành người không hề có tiếng nói trong gia đình!
“Ha ha ha ha, cười chết mất, ha ha ha, hai con có thấy vẻ mặt vừa rồi của bà ta không, chắc là đang tức muốn chết đây, ha ha ha!”
Ở ghế sau, Hạ Mộng Lộ cười đến ngã trái ngã phải. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!
Hai đứa nhỏ thấy mẹ cười vui vẻ, cũng không có lương tâm cười theo.
“Ba người đủ chưa? Buồn cười lắm sao?” Chắc chắn mẹ anh đang khóc một mình trong phòng.
Hai người này, cứ lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui, là khắc tinh trời sinh sao?
Hạ Mộng Lộ dừng cười, nhìn Lạc Vân Hải đầy thất vọng, “Lạc Vân Hải, tôi còn chưa tính sổ với anh đó! Vừa rồi tại sao không giúp tôi?” Đáng ghét! Để cô chiến đấu một mình trên địa bàn của bà già kia! “Ly hôn đi!” Chỉ cần ly hôn, Trình Thất mới không có lý do giành con với cô. Cô đã tra luật rồi, người mẹ đơn thân có quyền nuôi dưỡng con.
Lạc Vân Hải đau đầu nói, “Em đừng ép tôi! Bà là mẹ tôi, sao tôi có thể giúp em đánh mẹ?”
“Vậy thì tự tôi chiến đấu! Chỉ cần ly hôn, tôi là người độc thân, không tin mẹ anh có thể muốn làm gì thì làm!”
Lạc Vân Hải đen mặt, “Không!”
“Không phải anh vẫn luôn nói muốn ly hôn sao?”
“Tôi muốn ly hôn là bởi vì muốn dùng chính tên của tôi đi đăng ký kết hôn lại với em, mà không phải ly hôn theo kiểu em nói, cho nên, không!
“Anh.... .....”
Kỷ Khanh Khanh ôm cổ Hạ Mộng Lộ, ra sức lắc, “Mẹ, tại sao mẹ và cha lại cãi nhau? Giờ con hơi lo cho bà nội!” Không biết bà nội thế nào rồi, nhất định là đang rất khổ sở.
Nghe vậy, Hạ Mộng Lộ không thể không tạm dừng. Qua chuyện này, cô đã biết Lạc Vân Hải không thể nào giúp cô. Chắc chắn anh ta còn ước gì hai đứa nhỏ ở suốt bên đó, nếu không đã không nói cho anh ta hai tháng gì đó!
Đối với cô, hai đứa nhỏ chính là mạng sống, cô lại không thích tới cái nhà kia, nên cô tuyệt đối không thể nhịn.
Lạc Vân Hải cảm thấy rất mệt mỏi. Hạ Mộng Lộ không thể chia xa với hai đứa nhỏ chính là vì ba mẹ con sống nương tựa nhau quá lâu, đã trở thành một thói quen khó từ bỏ. Qua chuyện hôm nay, anh rút ra kết luận, chỉ có một biện pháp để giải quyết triệt để vấn đề, đó là để cô mang thai lần nữa. Lúc đó cô không có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ, không chừng còn xin mẹ anh đón tụi nhỏ đi nữa kìa!
Nhà Kỷ Lăng Phong.
Thái Bảo Nhi ngày nào cũng làm việc ở công ty xong thì đến chăm sóc cho Lam Băng nên khá mệt mỏi, sẵn hôm nay được nghỉ phép, bèn ngã xuống ghế sa lon mơ màng ngủ say.
Cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời mang theo làn gió mát tiến vào trong thổi tung rèm cửa. Lam Băng đang ngồi bên cạnh đọc sách.
Kỷ Lăng Phong cầm một tấm mền nhẹ nhàng tới gần đắp cho Thái Bảo Nhi. Anh ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô, nở nụ cười dịu dàng, sau đó cúi người khẽ hôn lên miệng cô.
Thái Bảo Nhi cau mày, mơ hồ cảm giác như đang nằm m