Kỷ Lăng Phong dở khóc dở cười, “Được, được! Không hỏi, đi đi, ba ba về trước đây!” nói xong đi tới chỗ đậu xe môtô của mình.
“Kỷ Lăng Phong!”
“Hả?”
Lạc Vân Hải lộ ra nụ cười thân thiện nhất từ trước tới giờ, “Cám ơn! Cám ơn cậu đã luôn giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ!” Sau đó khom lưng ôm hai đứa nhỏ lên, đi tới chỗ chiếc xe hơi màu đen.
Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của bọn nhỏ nở nụ cười.
Không cần cảm ơn! Ai bảo anh cũng là người Trung Quốc? Ở Bắc Kinh gặp được cùng quê Tứ Xuyên còn sẽ kích động, chớ nói chi là ở nước ngoài gặp được người Trung Quốc. Lúc đó chỉ vì thấy Hạ Mộng Lộ thật sự rất đáng thương, vừa vặn anh đang mướn một căn phòng cần người thuê chung nên mới cho cô ở cùng, có lẽ nếu tại Trung Quốc, anh sẽ không có nhiều sự đồng tình như vậy.
“Cha, xe của cha thật sang trọng!”
“Cha, xe của cha thật tiện nghi!”
Lạc Vân Hải một tay chống vào cửa xe, một tay nắm vô lăng, biết con không ai khác ngoài cha, “Nói đi, đến tột cùng có chuyện gì cần cha giúp?”
Kỷ Đào Đào chột dạ bò đến ôm cổ Lạc Vân Hải từ phía sau, “Cha, ngày mai nhà trẻ kêu họp phụ huynh, tụi con vừa về nước, rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên luôn đứng cuối lớp, cha cũng biết, tụi con ở Đức, chưa quen Trung Quốc nên mới vậy. Thật ra tụi con rất thông minh, không thể nào vẫn cứ đứng chót mãi, thật!” Nhà trẻ này là nhà trẻ tốt nhất thành phố, những bạn khác đều biết viết tên mình bằng tiếng Trung, hai cậu thì không! Người ta mới chưa đầy năm tuổi, lại bắt đi học, mẹ thật tàn nhẫn!
“Sợ mẹ giận?” Lạc Vân Hải hỏi.
“Việc này...... Mẹ hơi dữ! Cha, cha giúp tụi con đi! Về sau tụi con sẽ nghe lời cha!” Kỷ Đào Đào bắt đầu làm nũng, chu miệng hôn lên mặt Lạc Vân Hải một cái. Mỗi lần có việc cứ dùng chiêu này là mẹ chịu ngay!
Lạc Vân Hải buồn cười, kiểu viên đạn bọc đường này, anh không cách nào chống cự, “Được! Về sau có họp phụ huynh cứ tìm cha. Các cuộc thi sau, trong hai đứa, đứa nào có điểm cao hơn, cha sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của người đó, tiền hay gái đẹp gì đều được!”
“Chỉ đơn giản như vậy? Cao hơn Khanh Khanh là được?”
“Chỉ cao hơn anh hai là được?” Kỷ Khanh Khanh cũng hỏi.
Lạc Vân Hải nhún vai, “Không sai, chỉ đơn giản như vậy! Đứng thứ mười trong lớp cũng được!” Ai nói anh không biết cách giáo dục con? Đối với trẻ con, không thể gây áp lực, nếu không sẽ phản tác dụng, lâu dần có thể mắc chứng hậm hực, cha mẹ càng khổ thêm. Giáo dục trẻ con thì phần thưởng là không thể thiếu. Lúc bắt đầu không cần phải đứng nhất, chỉ cần vượt qua lẫn nhau,có động lực tiến tới, một ngày nào đó sẽ thành đứng đầu.
Kỷ Đào Đào lập tức chơi kéo búa bao với em trai, Kỷ Khanh Khanh chu môi, “Thôi, lần này tặng cho anh!”
Biết cái này gọi là gì không? Trên có chính sách, dưới có đối sách, mỗi lần chỉ cần có một trong hai người thi điểm không là được rồi.
Lạc Vân Hải sao có thể không nhận ra âm mưu của bọn nhỏ, “Ngược lại, người thua phải ăn mười trái khổ qua! Nhưng nếu cả hai đều được chín mươi lăm điểm, cha sẽ dẫn hai đứa đi Disneyland chơi năm ngày!”
Hả? Mười trái khổ qua? Không phải sẽ đắng chết? Hai đứa nhỏ nhìn nhau, vậy chỉ còn cách, được chín mươi lăm điểm trở lên! Disney! Càng nghĩ càng thấy có động lực, “Cha không được gạt tụi con! Disney chơi rất vui, trong lớp có rất nhiều bạn đã đi, tụi con cũng muốn đi!”
“Cha không bao giờ gạt trẻ con!”
“Cha yên tâm, tụi con nhất định sẽ thi được chín mươi lăm điểm! Khanh Khanh, thành tích của em tệ nhất, đừng kéo anh chết theo!”
“Anh đừng kéo em chết theo mới đúng!”
“Vậy được, để xem cuối cùng là ai kéo ai!”
Hai đứa nhỏ không phục, lấy sách ra, cẩn thận đọc thầm, có thể thấy lòng ham chơi tới mức nào, vì Disney, ngay cả món đồ chơi thích nhất cũng có thể bỏ được.
Lạc Vân Hải không quầy rấy bọn nhỏ, cố ý lái chậm lại, mặc dù anh rất mong cha mẹ nhanh được thấy bọn , nhưng việc học vẫn quan trọng nhất.
Trong xe rất yên tĩnh, hai đứa trẻ nghiêm túc học tập, ôn lại bài vừa học lúc sáng, dùng bút máy hí hoáy viết những con số xuống quyển tập, mặc dù cong vẹo, lớn nhỏ không đều, nhưng miễn cưỡng có thể đọc hiểu, có lẽ bọn nhỏ không phải không hiểu, mà là căn bản không có cách nào tập trung để học.
“Cái gì? Cậu giao hai đứa nhỏ cho anh ta? Kỷ Lăng Phong, sao cậu dám tự làm chủ như vậy, tôi mới là mẹ của bọn nhỏ, cậu không nói với tôi một tiếng đã để hai đứa nhỏ đến nhà họ Lạc?”
Hạ Mộng Lộ ném túi xách xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm Kỷ Lăng Phong, cô luôn sợ bọn nhỏ tiếp xúc với Lạc Vân Hải, cố gắng ngăn chặn còn không kịp, cậu ta lại chủ động đưa lên.
Kỷ Lăng Phong biện giải cho mình, “Mộng Lộ, Lạc Vân Hải là cha của hai đứa nhỏ, dù lúc đầu anh ta có lỗi với cậu, nhưng cậu cũng không thể tước đoạt tư cách làm cha của anh ta được! Tôi thấy anh ta quả thật rất thích hai đứa nhỏ. Cậu biết không, mỗi ngày anh ta đều tới trước cổng trường chờ bọn nhỏ tan học, chỉ để nhìn một cái rồi đi. Cậu có hiểu tâm tình của một người cha không? Hai đứa là con anh ta, là sinh mạng của anh ta, cậu ngăn cản họ gặp nhau, không phải quá tàn nhẫn sao?”
“Tôi.... ... Vì tôi sợ bọn nhỏ sẽ đi theo anh ta! Sao cậu ta không suy nghĩ cho tôi một chút? Khó khăn lắm mới sinh ra hai đứa nhỏ, chăm sóc cả ngày lẫn đêm, là bảo bối của tôi, ngộ nhỡ bọn nhỏ đi luôn không về thì làm sao?”
“Sẽ không! Tôi sẽ giải thích cho bọn nhỏ hiểu! Hơn nữa, trong lòng bọn nhỏs, không ai thay thế được cậu! Đừng lo lắng mù quáng! Vả lại, Lạc Vân Hải vốn có vợ, ngày đầu tiên khôi phục trí nhớ, sao có thể không trở về với người phụ nữ đã đau khổ chờ đợi anh ta? Cậu cảm thấy có khả năng không? Không chỉ có vợ, anh ta còn có người nhà, có Long Hổ, có rất nhiều người bán mạng cho anh ta, cậu muốn anh ta mặc kệ bọn họ? Vậy chẳng phải quá ích kỷ? Bảo Nhi nói không sai, yêu là phải bao dung, là hiểu lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, yêu không chỉ chuyện riêng của hai người!”
Hạ Mộng Lộ liếc Kỷ Lăng Phong một cái, đen mặt ngồi xuống sô pha, “Tôi lười cãi với cậu!”
Kỷ Lăng Phong cũng ngồi xuống khuyên, “Tôi phát hiện phụ nữ mấy cậu rất thích ở không kiếm chuyện! Trong mắt tôi, cậu là đang cố ý gây khó dễ để Lạc Vân Hải chú ý cậu nhiều hơn, nhìn cậu nhiều hơn, chỉ như vậy, anh ta mới biết cái gì cũng phải nghe theo cậu! Anh ta luôn cảm thấy mình có lỗi, còn cậu thì lấy khổ sở của anh ta làm lợi thế.
Mộng Lộ, anh ta đã ba mươi lăm, không giống tôi còn rất nhiều thời gian để lãng phí! Người có sống được bao lâu đâu, vả lại cuộc sống tình dục chỉ duy trì tối đa tới tuổi năm mươi, nói cách khác, anh ta chỉ còn mười lăm năm nữa, anh ta đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, nhưng còn khổ hơn cả một người đàn ông bình thường, mỗi ngày sống cuộc sống khổ hạnh như đi tu, tôi thấy nên đồng tình không phải cậu mà là anh ta mới đúng!”
“Chẳng lẽ cậu đã nhận hối lộ từ anh ta? Trước kia sao không thấy cậu nói vậy!” Kỷ Lăng Phong uống lộn thuốc à? Tự nhiên lại chạy tới nói giúp Lạc Vân Hải?
“Trước kia chỉ nghe qua lời kể của cậu, bây giờ gặp mặt thấy không hề giống tí nào, anh ta tìm cậu năm năm, đợi cậu năm năm, ba tháng đã xử lý xong mọi chuyện tới cưới cậu, cậu còn muốn thế nào? Anh ta phản bội cậu? Tìm người phụ nữ khác? Từng đánh cậu, mắng cậu? Không phải tôi nói.... .....”
Hạ Mộng Lộ lắc đầu một cái, “Ý cậu là, dù kết hôn với tôi, nhưng quăng tôi rồi trở về ân ái với một người khác tôi cũng phải tha thứ? Tại sao? Cậu có hiểu cảm giác đó không? Khi cậu đang khóc chết đi sống lại thì anh ta đang ngủ với một người phụ nữ khác? Chuyện gì tôi đều có thể tha thứ, chỉ riêng chuyện này là không thể!” Tuyệt đối không!
Kỷ Lăng Phong nghẹn lời, “Đó là vợ của anh ta, chưa ly hôn thì vẫn là vợ chồng hợp pháp! Anh ta mất trí nhớ, khi khôi phục lại, chắc chắn sẽ có sự khác biệt! Lạc Vân Hải và A Hải trong lòng cậu căn bản là hai người, cậu phải cho người ta thời gian thích ứng chứ!”
“Vậy cũng không được! Mặc kệ chồng tôi trước kia thế nào, một khi ở cùng tôi thì không thể phản bội! Hơn nữa, tôi bắt lấy khổ sở của anh ta để thu lợi khi nào? Tôi luôn nói với anh ta không thể nào!” Tại sao cuối cùng đều thành lỗi của cô?
“Phụ nữ các cậu đúng là yêu cầu quá cao! Muốn phòng, muốn xe, muốn tiền, còn cả thân thể và trái tim. Đàn ông bọn tôi có từng yêu cầu phụ nữ các cậu những điều này sao?”
Hạ Mộng Lộ đen mặt, “Tình yêu là một thứ rất thuần khiết, không được dính bẩn dù chỉ là một chút!” Nói xong, cô xách giỏ đi ra ngoài. Đời này cô và Lạc Vân Hải đã không thể quay lại, như vậy hai đứa nhỏ nhất định không được thân thiết quá với nhà họ.
Kỷ Lăng Phong nhanh chóng đuổi theo, “Mộng Lộ, cậu bình tĩnh một chút, sao cậu không chịu nghe lời khuyên chứ? Coi như cậu và Lạc Vân Hải không thể quay lại, nhưng dù gì hai đứa nhỏ cũng là con của anh ta, hơn nữa anh ta đâu có nói sẽ giành với cậu? Nếu thật anh ta muốn giành, cậu cảm thấy cậu có ưu thế gì? Xã hội này là xã hội phải có tiền có quyền, chỉ cần anh ta nói một câu, tòa án nhất định sẽ không xử cho cậu nuôi hai đứa nhỏ. Giờ cậu không có tiền để cho bọn nhỏ một hoàn cảnh tốt nhất, anh ta lại có, thậm chí hơn cậu rất nhiều! Vả lại anh ta đã nói không cưới ai khác, chứng minh anh ta rất thích hai đứa nhỏ! Cậu giành nổi sao?”
“Tôi không tin bọn nhỏ sẽ chọn anh ta!” Hạ Mộng Lộ cởi xe đạp, chạy thẳng tới nhà họ Lạc. Kỷ Lăng Phong lái mô tô đuổi theo.
“Anh ta sẽ không giành, bởi vì anh ta yêu cậu, hi vọng cậu sẽ vui vẻ!”
Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nói, “Tôi thấy, cậu vẫn thích Lạc Vân Hải! Cậu nói cậu ghét anh ta, chỉ là lừa mình dối người! A Hải cũng được, Lạc Vân Hải cũng được, cậu đều yêu! Đã vậy, đừng mãi làm tổn thương anh ta. Lúc tôi nói để hai đứa nhỏ đi với anh ta, anh ta rất vui vẻ, thậm chí còn cám ơn tôi.
Hơn nữa, cậu cũng biết hai đứa từ nhỏ đã rất tinh ranh, sẽ không tự tiện đi theo người lạ. Nhưng lúc hai đứa đi, không hề lo lắng gì, còn rất vui sướng. Lạc Vân Hải đã đi vào lòng bọn nhỏ rồi! Cậu cũng biết hai đứa rất bướng bỉnh, có lúc làm người ta hận không thể làm thịt chúng, nhưng anh ta vẫn luôn bao dung, nên mới được hai đứa thích. Anh ta cố gắng hết sức chỉ vì hi vọng hai đứa sẽ gọi anh ta một tiếng cha. Còn cậu, lại cố gắng chia rẽ họ, nếu là tôi, tôi thật sự sẽ rất khó chịu! Quan trọng hơn anh ta làm vậy, không chỉ vì hai đứa nhỏ, mục đích cuối cùng của anh ta là cậu! Tất cả không phải vì muốn được cậu tha thứ sao?”
Anh đã ba lăm, không còn nhỏ nữa! Vừa nghĩ tới hình ảnh anh tóc trắng xóa mà vẫn một thân một mình đi bộ trong công viên cô đã thấy tim đau như dao cắt. Có lẽ mẹ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tha chứ cho cha?
Cô không biết người khác khi phát hiện chồng mình và người phụ nữ khác ngủ sẽ làm thế nào, nhưng thật sự cô không cách nào tiếp thu nổi đó chính là một cây đao, có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa. Nếu anh đã quên Phổ Đà, cô còn có thể tự an ủi là vì anh không biết cô, nhưng anh nhớ!
Cô cũng từng nghĩ, có lẽ sau khi trở về, anh hoàn toàn không ở cùng Thái Bảo