m Hà Lộ thật tin tưởng lấy bạo lực đánh bạo lực mới là công lý, muốn mình không bị khi dễ, chỉ có thể thi xem ai mạnh hơn.
Thứ hai, thành thật mà nói, con cái nhà họ Bạch thích xen vào chuyện người khác, nói là rửa tay gác kiếm, nhưng kẻ thù cũng không ít, muốn làm việc ở nhà họ Bạch, học một chút kỷ xảo tự vệ cũng tốt――――đại hội cổ đông ngày hôm đó là ví dụ tốt nhất, bồi dưỡng huấn luyện nhiều năm làm phản xạ thần kinh của cô nhanh hơn người thường, một lần nữa Hà Lộ tin tưởng mình kiên trì tập võ là đúng.
Hà Lộ quyết định tuân theo ý tứ đại đương gia nhà họ Bạch, khi làm quản gia thì làm quản gia, cô sẽ làm hết sức. Trước kia, cô tuyệt không tin tưởng mình sẽ có ý tưởng nịnh nọt như vậy, nhưng nếu ngay cả báo ân cô cũng không làm được, chẳng phải chính là súc sinh sao?
Hà Lộ còn tới trường học quản gia mà học, mặc dù bộ dáng cô không hợp với hình tượng quản gia, nhưng thành tích trước sau rất oanh liệt, chỉ là dáng người có chút phản nghịch thật là làm khó thầy giáo.
Nếu cô muốn hầu hạ ở nhà họ Bạch, Bạch lão gia và quản gia Luyện còn không nói gì, cô cần gì phải để ý ý kiến của người khác.
Sau khi cô tốt nghiệp trường quản gia, xứng đáng đảm nhiệm chức vụ cánh tay trái cánh tay phải của bác Luyện, nhưng mà chưa tới nửa năm liền bị Bạch An Kỳ lấy đi, bây giờ cô chính là quản gia kiêm phụ tá riêng của đại thiếu gia, Bạch đại thiếu gia muốn, dĩ nhiên không ai dám phản đối.
Nói đến vị đại thiếu gia tuỳ hứng vô cùng kia. . . .
Hai cánh tay Hà Lộ khoanh trước ngực, ngón tay vô ý thức gõ nhịp, mặc dù không có bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cô phải thừa nhận mình có chút căng thẳng.
Cô sẽ không thừa nhận mình nhớ đại thiếu gia, nhưng mà chính là không nhịn được lo lắng, một tháng cô nằm viện, vị đại thiếu gia được nuông chiều từ bé kia có khoẻ không? Nghe Đại Lực hình dung, tám phần là không tốt, điều này làm cho Hà Lộ nhịn không được lại than thở lần nữa.
Tình hình kẹt xe ở Đài Bắc mấy chục năm qua vẫn như một ngày, gần một tiếng đồng hồ xe vẫn không nhúc nhích được, Hà Lộ liếc thấy ghế ngồi phía trước có một tờ báo, không thể làm gì khác là thuận tay cầm lên giết thời gian.
Thấy tờ báo, cô lại nghĩ đến thiếu gia, Đại Lực có nhớ mỗi ngày trước khi thiếu gia đọc báo là phải dùng bàn ủi ủi qua một lần sao? Thiếu gia ghét nhất là mực in dính trên tay, cho nên mỗi sáng cô luôn đem tờ báo ủi qua mới giao cho thiếu gia, bất quá cô cũng không có trực tiếp hỏi Đại Lực, những thứ này là thuộc bổn phận công việc của cô, Đại Lực làm không tốt cũng không thể trách anh.
Trong lòng Hà Lộ không yên, ở trên tờ báo Bát Quái ngoài ý muốn nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Mỹ nữ Lý Khinh và đại thiếu gia nhà họ Bạch, chuyện tốt đến gần!?
Mặc dù nói đã rửa tay gác kiếm từ lâu, nhưng chuyện này đối với mọi người vẫn như sấm bên tai, còn là người đi theo bên cạnh Bạch lão gia.
Tiêu đề thật lớn, nội dung bài báo là một chút lời nói của Lý Khinh, và suy đoán của ký giả, tên Bạch An Kỳ được nhắc đến nhiều lần, lời văn thậm chí còn nhắc đến chuyện lựa chọn biển Caribe làm hội trường hôn lễ.
Đối với tin tức này, Hà Lộ chỉ chú ý vài phần, sau khi khép lại tờ báo lại tự hỏi, thiếu gia không phải thích người mẫu Tuyết Nhi sao? Đáng tiếc là lão gia vởi vì lập trường chính trị trong nhà Tuyết Nhi mà phản đối, cho nên không thích cô ấy. Hà Lộ cảm thấy đáng tiếc, bởi vì cô cũng thích người hào phóng như Tuyết Nhi, mỗi khi cô ấy và thiếu gia ở chung một chỗ, hình như thiếu gia rất vui vẻ! Về phần Lý Khinh, thiếu gia nói cô ta rất thú vị, Hà Lộ chỉ nhớ cô ta thích nước hoa hương bách hợp. . . .Ồ, Hà Lộ âm thầm nhắc nhở mình phải tìm hiểu kĩ hơn xem Lý Khinh thích gì, trấn an mỗi người bạn gái của thiếu gia cũng là trách nhiệm của cô.
Bất quá, nếu thiếu gia nói thú vị, lại làm cho Hà Lộ có dự cảm xấu, lúc trước có một thầy giáo huấn luyện lái du thuyền được thiếu gia khen thú vị, mới dạy được ba buổi liền bị thiếu gia chỉnh cho khóc la om sòm; một vị khác là bạn học thời đại học của đại tiểu thư, Hà Lộ cứ tưởng thiếu gia sẽ cùng bạn đại tiểu thư lui tới, ai ngờ chưa có mấy ngày đã nghe tin người bạn kia chạy đến Nhật Bản du học, trước khi đi còn thề, chỉ cần Bạch An Kỳ ở Đài Loan, cô tuyệt đối không về nước; còn một vị thiên kim đến từ nước Mĩ, trưởng bối nhà cô ấy và nhà thiếu gia đều ngầm cho phép họ lui tới, nhưng mỗi lần vị thiên kim nhà giàu kia với đại thiếu gia nhà cô hẹn hò, kết cục luôn là thiên kim tiểu thư kia giận đến chút nữa là bóp chết Bạch An Kỳ. . . .Hà Lộ vuốt vuốt huyệt thái dương, nghĩ thầm thảm rồi, thiếu gia đừng tra tấn EQ(chỉ số cảm xúc) của cô nữa được không?
Cái tên An Kỳ này, là mẹ của đại thiếu gia đặt, mẹ đại thiếu gia là tín đồ thành kính chúa Giê―su, lúc còn đi học đại thiếu gia bị giễu cợt không ít về tên của mình, nhưng mà người nào giễu cợt anh đều bị anh chỉnh thảm, còn bị anh cả ngày lẫn đêm mỗi ngày ba bữa đem người hầu lại nhà hỏi thăm, sợ rằng muốn cười cũng cười không nỗi. Anh có khuôn mặt và cái tên của thiên sứ, nhưng lại có bản tính xấu xí ác ma làm người ta khó thở!
Vậy mà sau khi lo lắng, Hà Lộ lại không nhịn được nhớ tới, nếu thiếu gia kết hôn, cô nên tiếp tục đợi ở bên cạnh anh sao?
Lúc còn trẻ, có chút giới tuyến không dễ bị công phá, cho đến khi mỗi người đều phải dùng mọi sức gánh lấy tính mạng của mình, cho đến khi có trách nhiệm với thế giới này, mới phát hiện quá khứ mình sống thật quá cẩu thả.
Hà Lộ suy nghĩ cái vấn đề này, tim đập mạnh và loạn nhịp, không biết có nên đi để ý suy nghĩ phức tạp đó hay không.
Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, báo ân cho nhà họ Bạch, quãng đời còn lại chính là chăm sóc chị hai thật tốt, thiếu gia muốn làm cái gì, cô liền làm cái đó, những thứ khác cô sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng cuộc đời có thể đơn giản vậy sao?
Hà Lộ vốn tính ngày mai mới xuất viện, cũng gọi điện thoại nói với Bạch An Kỳ, chẳng qua là Hà Lộ không hiểu rõ vị đại thiếu gia kiêu ngạo nhà cô sao? Ở đầu dây bên kia giả bộ rất hào phóng, nói gì mà cô chậm một ngày nữa xuất viện cũng không sao, dù sao anh cũng không có duyên với người ta, ngay cả quản gia bên cạnh cũng không muốn quan tâm hay trông nom anh, để một mình anh tự sanh tự diệt đi, anh rất quen. . . .
Ai, sao không thẳng thắng nói một câu, thành thật mà nói muốn cô về sớm một chút, cô không đồng ý sao?
Nhưng mà Hà Lộ lại muốn, muốn đại thiếu gia của cô đàng hoàng thừa nhận cần người khác, thẳng thắng mà nói – nói ra nội tâm đích thực của mình, chắc là nằm mơ ban ngày.
Sau khi Bạch An Kỳ tốt nghiệp đại học liền ở ngoại ô thành phố, cách biệt thự nhà họ Bạch không xa lắm, diện tích 1500 m2 so với diện tích biệt thự nhà họ Bạch coi như là bỏ túi, bất quá đại thiếu gia thích nơi yên tĩnh, muốn có một cuộc sống thoải mái, lại không thích phòng ốc quá mức lạnh lẽo trống trải, căn biệt thự năm lầu như thế này rất thích hợp với con rùa như anh, vừa làm nhà ở vừa làm phòng làm việc.
Vốn là Bạch An Kỳ chỉ đem một người quản gia đến nơi này, cũng muốn trong nhà này chỉ có anh với Hà Lộ hai người ở, nhưng Hà Lộ lại cảm thấy không ổn, cho nên tài xế kiêm phụ tá của anh – Đại Lực, và bảo mẫu Phỉ Dung cũng ở đây.
Vừa mới về nhà, chưa kịp cẩn thận kiểm tra xem một tháng nay có gì thay đổi hay không, kiểm tra Đại Lực và bảo mẫu có xử lý tốt công chuyện trong nhà và bên ngoài hay không, ở bên ngoài cổng Hà Lộ liền nhìn thấy Lý Khinh đang tranh chấp với bảo mẫu trong chuông điện, hình như là bảo mẫu đem Lý Khinh chặn ngoài cổng.
Xem ra xe thể thao màu đỏ tươi đậu ngoài cổng lớn là của Lý đại tiểu thư, Hà Lộ có chút kinh ngạc, dù sao thân là đại minh tinh, rất ít người sẽ ló mặt ra bên ngoài, hơn nữa bình thường nghệ sĩ đều chạy theo lịch làm việc, đâu có ai rãnh rỗi ở khắp nơi la cà, Lý tiểu thư là ngoại lệ sao?
Như đã nói qua, nếu như người ta đã công khai “chuyện tốt” gần đến, vì sao phải tránh né chuyện yêu đương, sắp được làm chị hai nhà giàu có, thì tại sao lại muốn khiêm tốn? Chạy xe dòng dòng mới dễ dàng bị chó săn chụp được!
“Bà nghe không hiểu Trung văn sao? Có biết tôi là ai không? Chỉ là người phụ trách mở cửa cũng dám tự chủ trương, có tin hôm nay tôi sẽ kêu Hanny đuổi bà về Philippines không? Hanny làm sao có thể để cho tôi ở bên ngoài chờ. . . .Bà tên là gì? Bây giờ tôi gọi Hanny xuống lầu, chờ một chút bà đừng có khóc lóc gọi ông gọi bà, chờ đi. . . .”
Hà Lộ nhìn đồng hồ đeo tay, chưa tới buổi trưa, lúc này đại thiếu gia mới vừa rời giường, tính khí nóng nẩy, không có nhiệm vụ chớ làm phiền, bảo mẫu chặn Lý Khinh ở ngoài cổng cũng là chuyện bình thường, những lời Lý Khinh nói bên ngoài chuông điện, đều được lưu vào hộp thư thoại, Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là lập tức xuất hiện.
“Lý tiểu thư, sớm.” Hà Lộ đưa ra nụ cười chuyên nghiệp, Lý Khinh nhìn thấy cô, bỏ điện thoại di động vào túi sách, làm chút điều thừa, lấy mắt kiếng đeo lên.
“Cô tới thật đúng lúc, cô dạy người giúp việc như vậy sao? Không lễ phép như vậy, tội nghiệp Hanny tín nhiệm cô như vậy.” Lý Khinh vẻ mặt lạnh lùng nhìn cửa lớn, “Cô đứng ở đó làm gì? Nhìn tôi vui lắm sao? Còn không mau mời tôi vào, nếu tôi bị chó săn nhìn thấy thì làm sao?”
Bảo mẫu mở cửa mời Lý Khinh vào, ở sau lưng cô ta làm mặt quỷ.
Chỉ sợ là khi bị chặn ngoài cửa, đã bị người ta bắt được rồi? Mới vừa rồi ở trước cửa toàn bộ hàng xóm đều đứng xem minh tinh đại giá!
Hà Lộ cười như không cười, đem hành lý vào cửa, nói, “Thiếu gia cũng vừa mới thức dậy, mời Lý tiểu thư đến phòng khách ngồi chờ một lát.” Mặc dù cô cũng không dám đảm bảo lúc thiếu gia rời giường có tức giận không.
Lý Khinh còn muốn nói gì nữa, nhưng bây giờ cô cần nhất là đi vào nhà, tránh cho giữa đường bị chó săn bắt được, lên trang đầu tiên của mặt báo, lúc đó cô sẽ trở thành trò cười ở toàn bộ Đài Loan! Cô bỉu môi, không quên oán hận, “Cô không nên nhìn tôi, lập tức lên lần nói với Hanny là tôi tới, thuận tiện nói cho anh ấy biết Phỉ Dung nhà các người nên bị sai thải, không có lễ phép như vậy.”
“Đi rót cho Lý tiểu thư chén trà, hồng trà sủi bọt. . . .thêm đá lạnh được không?” Hà Lộ hỏi Lý Khinh.
“Cô cũng biết tôi chỉ uống hồng trà?” Nữ vương đại nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ôn hoà, “Hai viên đá lạnh là được rồi, đừng cho nhiều, buổi chiều tôi còn phải đi thu đĩa nhạc.”
Bảo mẫu đi đến phòng bếp, Hà Lộ cầm tạp chí và tờ báo đưa cho cô, “Xin chờ một lát, thiếu gia rời giường rửa mặt hơi lâu, tôi sẽ thông báo cho thiếu gia biết cô đến, nếu như cần gì nói với bảo mẫu là được.”
Lý Khinh hừ một tiếng, cô thật ra không thích quản gia của Bạch An Kỳ, cô tin tưởng mỗi nữ chủ nhân đều không thích nữ quản gia trẻ tuổi như vậy, nhưng Lý Khinh lại tin tưởng sự xinh đẹp của mình hơn.
“Cô nói cho tôi biết phòng ngủ của anh ấy, tôi muốn cho Hanny một kinh hỉ.”
“Thiếu gia sau khi rời giường rất dễ tức giận, Lý tiểu thư ngồi chờ ở đây thì tốt hơn.”
Lý Khinh tức muốn chết, cô ngay cả phòng ngủ của Bạch An Kỳ còn chưa qua được! Cô đã ám hiệu những thứ kia với đám ký giả, bởi vì người cô hận chết sống, chính là bạn gái trước của Bạch An Kỳ ― Minna Na, nghe nói cô ta chỉ mới ăn cơm được với Bạch An Kỳ mà thôi, Lý Khinh càng muốn làm cho bạn trai củ của Minna Na vì cô mà phá lệ, làm tức chết cái bà tám xấu x