Vì có thể đi học chung xe với Hà Lộ, đại thiếu gia ngu ngốc liền đem chăn bông giấu trong hộc tủ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
“Không cho phép động vào hộc tủ của tôi, nếu không tôi cho các người đẹp mặt!” Anh giấu đầu lòi đuôi, bỏ xuống lời cảnh cáo hung ác trước khi rời đi.
Có trời mới biết người dọn phòng không tìm được chăn bông, đang muốn đến hỏi anh liền nghe những lời này, đại thiếu gia không nói họ cũng biết nguyên nhân là gì mà! Những người giúp việc này đều đã lớn tuổi rồi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt của người từng trải, hiểu rõ hiểu rõ, bày ra dáng vẻ “nhà có con trai lớn” tràn đầy vui mừng!
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Bạch An Kỳ căm hận chiếc xe Cadillac ở nhà mình, thật con mẹ nó quá rộng, Hà Lộ ngồi cách anh thật xa, như vậy anh không thể làm bộ không cẩn thận đụng phải bàn tay nhỏ bé mềm mại rồi!
Bất quá, thật may là anh có thể liếc trộm cô, coi như đền bù một chút mất mác cũng được.
“Có thể cho em xuống chỗ này không?” Hà Lộ đột nhiên hỏi tiểu Trần.
Bạch An Kỳ sửng sốt.
“Sao vậy?” Tài xế tiểu Trần hỏi.
“Em. . . . .” Hà Lộ chần chờ, cô đột nhiên nghĩ đến, cô chẳng qua chỉ là hầu gái nhà họ Bạch, cùng đi cùng về với thiếu gia. . . mà chắc chỉ có cô cảm thấy mất tự nhiên phải không? Dù sao cô chỉ là người làm, thiếu gia chỉ cần giải thích như vậy là được.
Cô đúng là vẫn để ý ánh mắt của bạn học, cô có thể coi mình là người hầu nhà họ Bạch, nhưng không muốn bạn học dùng ánh mắt khác thường bàn tán về cô.
Bạch An Kỳ cho là cô không muốn cùng đi cùng về với anh, trong lòng buồn bực, sắc mặt cáu kỉnh, giọng nói cũng tăng cao, “Thế nào? Không muốn người ta biết cô ở nhà tôi sao?”
Hà Lộ trầm mặc, cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu không nên đòi hỏi mới đúng, “Không phải như vậy, thiếu gia, thật xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì.”
Bạch An Kỳ nhìn bộ dáng không tự nhiên của cô, cuối cùng cũng mềm lòng, nhưng vẫn bực mình như cũ, cho nên anh giận dỗi, không mở miệng nói chuyện, không muốn nhanh như vậy tha thứ cho cô.
Ngày đầu tiên khai giảng, trước cổng trường vô cùng náo nhiệt, Bạch An Kỳ và Hà Lộ đều có tiếng tăm trong trường, dù sao Hà Lộ cũng là người duy nhất dám can đảm không đem con trai bảo bối của Hổ gia để vào mắt, lại quật ngã anh trước mắt mọi người, cho nên khi cô và Bạch An Kỳ cùng nhau xuống xe, không ít người chú ý, bàn tán.
Hà Lộ nhanh chóng cám ơn tài xế và Bạch An Kỳ, sau đó rời đi, để lại Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Hà Lộ không nghĩ đến, ngày đầu tiên khai giảng, chủ đề mà mọi người bàn tán ra vào sau lưng cô, không chỉ bởi vì chuyện cô đi học bằng xe của Bạch An Kỳ.
“Phạm Hà Lộ.” Chuông vừa vang lên, người đầu tiên chủ động tìm hiểu chuyện đồn là thật hay giả, chính là người mà Hà Lộ không muốn nhìn thấy nhất, hoa khôi trường cô, Khưu Mỹ Nguyệt, Hà Lộ có chút khó hiểu nhìn cô ta, “Nghe nói bây giờ cậu đang ở nhờ nhà Bạch An Kỳ, là vì chị hai cậu giết cha cậu, có thật không?”(Khưu Mỹ Nguyệt xưng hô bằng cậu – tớ là vì cô ta là hoa khôi cho nên phải chú ý hình tượng trước mặt mọi người, giả vờ đó.)
Lớp học đang ồn ào liền im phăng phắc, gương mặt Phạm Hà Lộ trắng bệch, mà Khưu Mỹ Nguyệt và người hầu của cô ta thì vui vẻ ra mặt.
Hà Lộ không hiểu, cô và Khưu Mỹ Nguyệt có thù hận gì sao? Nhưng chân chính làm cô khiếp sợ là, cả kỳ nghĩ hè cô đều ở nhà họ Bạch, lúc rãnh rỗi mới đến bệnh viện thăm chị hai, không ngờ chuyện này đã truyền tới tai cô ta.
Làm sao mà không đây? Là cô quá ngây thơ thôi. Máu tanh ở trong nhà cô không biết rửa bao lâu mới sạch, hiện trường án mạng đầy ấp cảnh sát đi tới đi lui, hàng xóm quây quanh bốn phía, xe cảnh sát và xe cứu thương luân phiên chạy qua chạy lại, lúc cha được mang ra, máu tươi thấm đầy vải trắng, hàng xóm láng giềng vây xem nhất định đều thấy, bạn học gần nhà làm sao không thấy đây?
“Mắc mớ gì tới cô?” Cô thờ ơ coi thường cô ta, nhưng nếu Khưu Mỹ Nguyệt muốn sỉ nhục chị hai cô, cô sẽ làm cho cô ta hối hận!
“Thật là đáng sợ quá đi!” Một tay Khưu Mỹ Nguyệt che môi, bày bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu bị giật mình, “Mẹ tớ nói cả người thi thể đều là máu, lại có người dám ra tay giết cha mình, nghe nói chị ấy giống như lên cơn điên đâm cha mình cả người máu thịt lẫn lộn, chị ấy còn phải nằm viện tâm thần dưỡng bệnh trong khi thi hành án, không biết bệnh tâm thần có di truyền không nữa. . . .”
“Cha cô ấy không phải rất thích uống rượu rồi gây chuyện sao?” Người hầu của hoa khôi Khưu tiếp lời, “Tớ nghe những người hàng xóm xung quanh kể lại, chị hai cô ấy bị cha cô ấy làm nhục, tớ thấy cả nhà bọn họ đều có bệnh, thật tội nghiệp. . . .”
Trong thế giới này, luôn có một vài người, luôn coi thường và trách móc người khác bệnh hoạn, các cô đem linh hồn vặn vẹo của mình, bỏ vào trong nhà tù để làm mờ mắt những người đàn ông xung quanh, sau đó trách móc người khác không biết kiểm điểm bản thân mình, chỉ có các cô mới đúng là cô gái hiền thục nết na, các cô với những người đàn ông khốn nạn đó có gì khác nhau, chỉ biết làm người khác tổn thương, cứ nghĩ là nếu mình không bộc lộ bản chất thật, sẽ không ai nhìn thấy.
Các cô đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu người bị hại, lại dương dương tự đắc cho là mình làm đúng.
Cô muốn xé nát miệng cô ta ra! Đánh bể mặt cô ta!
Hà Lộ đang muốn nhào tới đánh người thì bị bắt lại, cô tức giận xoay người, nhìn thấy Bạch An Kỳ và Đại Lực, chẳng biết đứng sau lưng cô bao lâu rồi.
“Buông ra!” Mắt Phạm Hà Lộ đỏ hoe, quát anh, cô không ngờ sức lực Bạch An Kỳ lại mạnh như vậy.
Đương nhiên rồi, kể từ ngày bị cô quật ngã, bạch đại thiếu gia ngày ngày luyện tập để có thân hình cường tráng mới giữ được tiểu bạo lực như cô.
“Làm tớ sợ muốn chết, chẳng lẽ cậu lại phát bệnh sao?” Khưu Mỹ Nguyệt kêu lên.
Bạch An Kỳ không để ý Phạm Hà Lộ chống đối, một tay đút trong túi quần, một tay khoác lên vai Hà Lộ, lấy ánh mắt lúc anh cảnh cáo người khác nhìn chằm chằm Khưu Mỹ Nguyệt, “Bà tám xấu xí, câm miệng!”
“Anh mắng ai?” Gương mặt xinh đẹp của Khưu Mỹ Nguyệt tức giận lúc trắng lúc xanh.
“Người nào trả lời chính là mắng người đó.”
“Anh. . . . .” Chưa từng có nam sinh nào làm cô nhục nhã như vậy, Khưu Mỹ Nguyệt cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Cô ghét chị em họ Phạm, tại sao vương tử được hoan nghênh nhất trường luôn vây quanh bọn họ, mà cô, tên đẹp như người, còn là hoa khôi của trường mà xung quanh chỉ có một đống chó mèo!
“Tôi chỉ nói một lần, nghe rõ ràng cho Lão Tử, ai dám đem chuyện Phạm Liên Vũ ra bàn tán, tôi sẽ làm cho người đó khổ sở mỗi ngày, hận không thể lập tức chuyển trường! Dĩ nhiên, tốt nhất là người đó có biện pháp chuyển trường đến thành phố khác, không để cho người ta chặn lại, nếu không một ngày ba bữa tôi sẽ lại hỏi thăm chăm sóc cả nhà của người đó, để cho người đó ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon.”
Mặt của Khưu Mỹ Nguyệt và người hầu cô ta đỏ lên, lời nói của anh làm cả phòng họp và hành lang bên ngoài chìm trong im lặng, lúc nãy có nhiều bạn học lớp khác chạy lại xem náo nhiệt, nhìn tình hình này, trước bữa ăn trưa “thánh chỉ” của đại thiếu gia chắc chắn truyền khắp sân trường, không bỏ sót một ngốc ngách nào.
Sau khi Bạch An Kỳ ban ra “thánh chỉ” hung ác, lực chú ý lại tập trung trên người Hà Lộ, lập tức đem những người không có nhiệm vụ kia làm thành bối cảnh, “Ngẩn ngơ cái gì? Đi căn tin mua nước uống với tôi, khát nước muốn chết rồi.” Anh cằn nhằn ôm Hà Lộ rời đi.
Xem ra, không chỉ không được bàn tán chuyện của Phạm Liên Vũ, bây giờ Phạm Hà Lộ cũng nằm trong phạm vi cai quản của Bạch đại thiếu gia! Mặc dù từ trước đến nay Hà Lộ không cần ai bảo vệ, cô thích đơn độc một mình, thỉnh thoảng cùng mấy em gái ăn chơi lêu lỗng, cô toàn học những thứ công phu đánh lộn gà mờ ở pub: cho nên cô đủ sức bảo vệ chính mình.
Nhưng từ nay về sau, mọi thứ sẽ thay đổi.
Vốn chỉ là muốn giải vây cho cô. Dĩ nhiên Bạch An Kỳ biết Phạm Hà Lộ có thể bảo vệ chính mình, nhưng trong lớp học không chỉ có Khưu Mỹ Nguyệt, anh thấy tên côn đồ hay lấy lòng Khưu Mỹ Nguyệt cũng ở đó, còn có mấy người kia. . . .một đám người sớm không vừa mắt với Hà Lộ, mà Hà Lộ cũng chỉ có vài người bạn chơi được, ít nhất là tốt hơn những kẻ ăn không rãnh rỗi kia, họ không giống cô đi về chỉ có một mình, mà là vì ngày đầu tiên khai giảng nên lười đến trường báo danh, cho nên, cô có đánh cũng không chắc phần thắng.
Hơn nữa, bạo lực không giải quyết được vấn đề! Cũng bởi vì như vậy cho nên cha anh mới không gia nhập hắc đạo lần nữa, dùng đầu óc làm theo cách làm của người nguyên thuỷ, dựa vào quyền thế làm chủ mọi thứ! Nếu cô ở trong trường đánh nhau, không bị phạt mới lạ!
Thức uống trong căn tin căn bản không hợp khẩu vị của đại thiếu gia như anh, cho nên anh lôi kéo Hà Lộ trốn học.
Chỉ cần như vậy là hoà thuận rồi sao? Buổi sáng còn cãi nhau ồn ào, bây giờ đại thiếu gia tự nhiên cảm thấy mừng thầm. Bạch An Kỳ phát hiện chỉ cần mình lấy thái độ anh em tốt đối xử với Hà Lộ, là có thể làm biến mất khẩn trương trong lòng anh, hơn nữa còn đột phá phòng bị trong lòng Hà Lộ, bởi vậy, cảnh hai người tay trong tay, cùng nhau tản bộ mặc kệ mưa gió không còn xa!
Anh không biết rằng Hà Lộ đã tháo xuống phòng vệ và xa cách khi anh ra mặt bảo vệ Liên Vũ, khi anh cảnh cáo mọi người không được đem chuyện chị hai ra bàn tán, lần đầu tiên Hà Lộ cảm thấy rung động. Chị hai là người thân duy nhất cô yêu mến trên cuộc đời này.
Nhưng cô không hiểu phần rung động kia đại biểu tình cảm gì, cô còn trẻ làm sao phân biệt được đó đơn thuần là cảm kích hay là sùng bái hay là cái khác?
Bạch An Kỳ dẫn cô đi ăn đá bào hương xoài, thời tiết mùa này nóng như vậy, ăn đá bào xoài là tuyệt nhất, thật ra thì trong nhà anh làm đá bào xoài vẫn là số một, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng bây giờ hai người bọn họ đang đi học, không thế làm gì khác hơn là tạm chấp nhận.
“Vết thương trên đầu cô lành chưa?” Anh phát hiện băng gạc trên trán cô đã được tháo ra, hai tháng qua anh vẫn thấy Lưu Hải dùng băng gạc băng bó vết thương cho cô. “Tôi có kêu bệnh viện tiêm thuốc làm mờ sẹo mà , không lưu lại sẹo mới đúng.”
“Có sẹo cũng không sao.” Cô cúi đầu ăn đá bào, “Dù sao cũng không lớn.”
Bạch An Kỳ ngẩn người, cảm giác khó chịu như có ai níu lấy trái tim anh. Anh không phải để ý tới vết sẹo trên trán cô, mà là đau lòng khi cô dùng giọng nói thờ ơ lạnh nhạt nói về thương tích trên người mình.
Thật ra thì có cô gái nào sẽ cao hứng khi trên người mình có đầy vết sẹo lớn nhỏ đây? Vẻ mặt cô thờ ơ, nhưng đó là sự nguỵ trang của cô, cố gắng che dấu bọn họ, bởi vì cho dù không muốn cô vẫn phải tiếp nhận xuất thân và gia đình của mình.
“Ai, chúng ta đi xem phim đi.” Bạch An Kỳ muốn dời đi lực chú ý của cô, không thể làm gì khác là lôi kéo cô đi chơi.
Anh không biết, Hà Lộ đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào rạp chiếu phim. Mặc dù thời buổi hiện đại, rạp chiếu phim đua nhau mọc lên, nhưng cô không có dư tiền để tiêu xài vào nơi hoang phí như vậy.
Hai người nhìn chăm chú vào tấm áp phích, đây là thể loại phim anh hùng nổi tiếng của Hollywood, có tình huống kịch tính cũng có vài tình tiết củ giống những bộ phim khác, lại càng không thể thiếu cảnh nam nữ nhân vật chính đau buồn trong tình yêu, lúc đi ra khỏi r