Cô cứ tưởng rằng người không bị kêu réo năm hồi bảy lượt sẽ không xuống giường như đại thiếu gia bây giờ vẫn còn nằm trên giường làm bạn với Chu Công, ngoài dự đoán chỉ thấy trên giường không có một bóng người, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy.
Bên môi Hà Lộ nâng lên nụ cười, cô đem rèm cửa sổ kéo ra giúp không khí lưu thông vào phòng, cũng làm cho ánh sáng ban mai chiếu gọi khắp phòng. Trong lúc cô không có ở đây, công việc này sẽ do bảo mẫu đảm nhiệm, bao gồm cả việc chuẩn bị bữa ăn sáng và trà cho thiếu gia, Hà Lộ phát hiện hình như bảo mẫu đã pha trà từ lúc sáng sớm, sau đó đi xuống lầu, đột nhiên lại gặp tiểu thư Lý Khinh đến chơi. Cho nên trà nóng có chút lạnh, cô lấy đèn cồn từ trong ngăn kéo, đặt bình sứ giữ nhiệt lên trên làm nóng trà lại lần nữa, sau đó đi đến cạnh giường đem gối nằm và chăn bông xốc xếch xếp lại cho chỉnh tề, còn nữa, hình như bảo mẫu không nhớ phải đặt quần áo của thiếu gia trên ghế phải kế bên phòng tắm. . . .
Con rùa lười biếng như đại thiếu gia vô cùng ghét việc phải mở nút áo sơ mi mới có thể mặc vào――――nhưng anh càng ghét hơn khi áo sơ mi lại gấp không cẩn thận, nếp gấp ngổn ngang, cho nên trước khi anh tắm Hà Lộ luôn giúp anh mở nút áo sơ mi ra, sau đó phủi lại thật bằng phẳng, còn quần áo thiếu gia cũng phải được mặc theo thứ tự, cô có nhiệm vụ giúp anh chọn quần áo phù hợp với tâm tình ngày hôm đó, không cho phép cô phối đồ cẩu thả, còn nữa, nếu trên quần áo của anh có mùi nước xả vải và mùi xà phòng bám vào, muốn anh mặc nó cô phải giũ hết mùi đi, nếu không với tính khí của đại thiếu gia sẽ ném nó vào thùng rác. . . .Nói tóm lại, thiếu gia nhà cô so với hoàng đế ở cổ đại còn khó tính hơn, chỉ kém không muốn người làm mặc quần áo giúp anh mà thôi.
Hà Lộ từng nghĩ rằng Bạch An Kỳ giống như vị hoàng tử duy nhất được sinh ra trong một toà lâu đài, nhận được sự thương yêu của tất cả mọi người, ngay cả một chút khuyết điểm cũng chịu không được. . . .Nhưng có lúc Hà Lộ sẽ nghi ngờ rằng Bạch An Kỳ cố ý gây khó khăn cho cô, chẳng qua là sau đó cô sẽ tự trách bản thân, tại sao cô lại không tin tưởng thiếu gia được chứ.
Huống chi, cô luôn đạt tới yêu cầu của thiếu gia, làm cho anh rất hài lòng, vì vậy Bạch An Kỳ mới không thể không có cô chăm sóc; ở góc độ khác mà nói, chỉ cần làm tốt yêu cầu của thiếu gia, là có thể kết thúc nhiệm vụ, báo đáp ân tình, đây đối với Hà Lộ mà nói là mục tiêu lớn nhất đời cô.
Hơn nữa, cô thích ở bên người thiếu gia cho anh sai vặt, có một loại cảm giác an tâm và ấm áp.
Tiếng nước chảy không biết đã ngừng bao lâu, Hà Lộ mới vừa đem quần áo cất xong, liền cảm thấy mọi thứ xung quanh mình dường như đều làm nền cho đại thiếu gia, gương mặt tuấn tú hé xuất hiện, cả người ướt đẫm, trần truồng từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Bạch An Kỳ là con cưng của trời, điểm này cho đến bây giờ không ai dám hoài nghi, nếu như anh không muốn nói chuyện, không muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần đứng trên mặt đất, một cái ánh mắt, một động tác, cũng làm cho người ta than thở. Giờ phút này, anh không lau khô tóc và thân mình, nước nóng lướt qua da thịt bền chắc, sống mũi thẳng cao như tượng thần La Mã, một đôi mắt đào hoa và đôi môi quyến rũ cũng đủ làm cho mọi người con gái vì anh mà nguyện ý làm tất cả.
Nhưng trên mặt Hà Lộ lại trượt xuống ba vạch đen, lập tức thay thành giọng nói kiên nhẫn và vẻ mặt bình tĩnh hỏi, “Anh không tìm được khăn lông sao?”
Cô không tin bảo mẫu lại lơ là như vậy, theo kinh nghiệm của cô thì tính khí thích đùa giỡn của đại thiếu gia lại tăng lên, Hà Lộ không chần chờ, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái khăn lông sạch sẽ muốn giúp anh che lại.
Nhưng động tác của cô dừng lại khi liếc mắt thấy phái nam tượng trưng của Bạch An Kỳ nâng lên thật cao, trong nháy mắt hơi nóng vọt qua toàn thân.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh đã sớm biết cô ở trong phòng.
“Anh còn chưa có tha thứ cho em!”
Hà Lộ chỉ nghe được câu này, giây tiếp theo, cả người Bạch An Kỳ đầy hương thơm và ướt đẫm ôm lấy cô, một bàn tay của anh dễ dàng cầm lấy cằm của cô, để cho phấn lưỡi giảo hoạt của anh dễ dàng cạy ra môi và hàm răng cô.
Có chút giới tuyến không nên dễ dàng bị vượt qua, nhưng có nói gì cũng không còn kịp, nếu như quay lại lúc đầu, cô thậm chí không biết mình có nên thay đổi ý kiến hay không. Không liên quan đến hối hận hay sai lầm, chẳng qua là không muốn chuyện trở nên phức tạp như vậy.
Năm ấy, Bạch An Kỳ đã cho cô cơ hội cự tuyệt, nhưng trong lòng cô luôn nói, nếu thiếu gia muốn, cô liền cho, không có gì phải do dự.
Dĩ nhiên, những chuyện bẩn thỉu mà cha đã làm, đã tạo thành bóng ma ám ảnh trong lòng cô, trong nháy mắt khi gật đầu với thiếu gia cô có chút miễn cưỡng chấp nhận, bởi vì cô không nghĩ chuyện đó lại tốt đẹp như vậy.
Trên người Bạch An Kỳ còn chưa lau khô nước, làm áo sơ mi của cô ướt đẫm. Quần áo quản gia trên người cô khác biệt so với những người nhà họ Bạch, là anh tự mình thiết kế, bên ngoài xinh đẹp đơn giản, nhưng thật ra mỗi một chi tiết đều được anh tỉ mỉ thiết kế――――áo sơ mi không cần bỏ vào trong váy ngắn, vừa người lại co dãn, dễ dàng cho móng vuốt của anh đến thăm hỏi, anh chỉ cần đưa tay vào sâu trong cổ áo chữ V là có thể cầm lấy bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô, thậm chí lấy ra chơi đùa và thưởng thức.
Bàn tay anh cứng rắn lướt qua da thịt mềm mại của cô, cầm lấy một bên ngực, kéo ra bên ngoài. Bộ ngực của cô nằm trong bàn tay anh có vẻ thật yếu đuối, anh cúi đầu xuống ngặm lấy đầu vú đỏ hồng, sau đó vẻ mặt mang theo kiêu căng và đắc ý nhìn cô từ từ bị thuần phục.
Chỉ có như thế, Hà Lộ đã cảm thấy bụng dưới của mình vì mong đợi mà trướng đau.
Anh là người đàn ông duy nhất của cô, cũng là người duy nhất làm cho cô nếm được tư vị mê người, thiếu gia và cha cô hoàn toàn khác nhau, anh chưa bao giờ dùng bạo lực ép buộc cô.
. . . . . . .
Buồn bực một tháng của thiếu gia đều giải toả hết trên người cô, làm toàn thân cô mềm nhũn, thật vất vả cuối cùng thiếu gia cũng ăn no, cô giống như con mèo bệnh mệt mỏi vùi vào trong ngực thiếu gia thở dốc, mà thiếu gia vẫn giống như trong quá khứ, giống như trấn an sủng vật dùng một tay nhẹ nhàng thưởng thức mái tóc dài của cô, bàn tay còn lại vuốt ve sau lưng cô.
“Lần này nên trừng phạt em mới được.” Bạch An Kỳ cười đến cực kỳ tà ác, gương mặt Hà Lộ chôn trong ngực anh mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng nghe được trong giọng nói không có ý tốt, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Thành thật mà nói, cô căn bản không muốn đỡ đạn thay thiếu gia, bởi vì thiếu gia sẽ không trách phạt ngay lập tức, lời nói vẫn nhẹ nhàng, chăm sóc đầy tình cảm, ngược lại, khi cô lấy viên đạn ra, thuốc mê vừa hết, cũng biết không thể tránh khỏi bị thiếu gia trừng phạt, chỉ là cô thật không muốn ngay lúc tâm tình thiếu gia không tốt mà đi nhận hình phạt thôi.
Qủa nhiên thiếu gia thích nhất là ghi hận, cô có một dự cảm rất xấu!
“Lúc em nằm viện một tháng, bảo mẫu và Đại Lực rất bận rộn, cho nên anh cho họ nghĩ một tháng, một tháng này chỉ có em phục vụ anh!”
Nghe được tiếng gõ cửa, Hà Lộ đột nhiên thức tỉnh.
Cô cuối cùng cũng nhớ mình đã quên mất Lý Khinh. Thân thể giống như mèo bệnh nằm gục trong ngực Bạch An Kỳ lập tức cứng đờ.
“Em quên nói, Lý tiểu thư tới tìm anh, đang chờ dưới lầu.” Cô định đứng dậy, cánh tay Bạch An Kỳ lại chặt chẽ ôm lấy cô.
“Anh biết.” Bạch An Kỳ đặt cô nằm lại trên giường, “Đợi ở trên giường cho anh, không cho phép chạy loạn.” Vừa nói xong, anh mặc quần áo và bước ra ngoài, bảo mẫu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hà Lộ sửa sang lại quần áo, sau đó búi lại mái tóc bị anh làm rối, có chút lo lắng, hoặc là nói có chút bất an, mặc dù cảm thấy ở trong phòng chờ thiếu gia thì tốt hơn, nhưng mà vừa nghĩ tới Bạch An Kỳ thích đùa giỡn người khác, cô liền quyết định lén lút chạy xuống cầu thang xem xét một chút, dù sao không để thiếu gia phát hiện là được rồi, nói gì đi nữa lúc con gái mất đi lý trí rất đáng sợ.
Mới vừa đến khúc quanh chỗ cầu thang, cô liền nghe một tiếng bạt tay và giọng nói Lý Khinh vừa tức giận vừa mắng.
“Anh cho rằng tôi là ai? Nghe cho rõ, tôi luôn là người nói chia tay trước! Tôi không nói trước đều không tính, anh nếu dám mở miệng trước, chúng ta chờ coi!”
“Cô đúng là cô gái ngu nhất tôi từng gặp, dám ở đây uy hiếp tôi?” Uy hiếp con trai của Hổ gia? Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Cuối cùng cũng nhớ đến mối quan hệ lợi hại của nhà họ Bạch, nhưng Lý Khinh không cam lòng bị làm nhục. Cô luôn luôn là con cưng của trời, là nữ vương cao cao tại thượng, trong giới nghệ sĩ cô quen biết rất nhiều người, ai cũng hết sức lấy lòng cô, từ trước đến nay chỉ có cô làm cho người ta sợ hãi, chưa ai dám làm nhục cô như vậy, cô là trung tâm của giới giải trí, báo chí luôn xoay quanh chuyện bạn trai của nữ vương như cô, bởi vì người trước đó không đủ đẹp trai, không đủ làm cô hãnh diện, cô còn chưa có tìm được niềm vui mới, hắn liền bị đám chó săn chụp được khi đang khoác tay dạo chợ đêm với một con bé khác, chẳng khác nào nói cô thua ở trên tay một con bé, lúc đó cô chỉ cần truyền “thánh chỉ” bày tỏ sự uất ức của mình ra bên ngoài, rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất sẽ liệt bạn trai cũ của nữ vương vào diện cự tuyệt lui tới, khí thế nam thần tượng minh tinh cứ như thế tan vỡ, cho đến khi nữ vương tìm được tình yêu mới, rốt cuộc cam tâm tình nguyện thu hồi “thánh chỉ”.
Nhưng, Bạch An Kỳ không phải là người trong giới nghệ sĩ, chỗ dựa phía sau của anh so với cô còn vững chắc hơn, bề ngoài lại tuấn tú hấp dẫn không ít người, ảnh hưởng của anh trong giới xã hội đen cũng không nhỏ; thủ hạ, cánh tay đắc lực và đồ đệ của Hổ gia ngày xưa, hôm nay đều có tiếng tăm lừng lẫy đứng đầu đảng cầm quyền trong xã hội, đối nghịch với Bạch đại thiếu gia, đơn giản là tự tìm đường chết!
Hà Lộ nhìn thấy Lý Khinh toàn thân ướt sũng, xem ra lần này thiếu gia đùa giỡn hơi quá, dù sao người ta cũng là đại minh tinh, lần này Hà Lộ nhịn không được đành đồng tình với Lý Khinh.
Có lúc, Hà Lộ thật không thể nói mình không may mắn, tâm địa thiếu gia nhà cô không hư hỏng, chẳng qua là thích chỉnh người ta một chút――――ví dụ như những người được anh khen là “thú vị” vậy đó, vậy mà đến bây giờ Hà Lộ vẫn không thể hiểu nguyên nhân làm thiếu gia cảm thấy thú vị là gì?
Đại khái là lớp mười năm ấy, cô vốn không biết chỗ dựa đằng sau đại thiếu gia vững chắc như thế nào, cho đến đêm đó anh đến nhà cô làm thay đổi số mạng của chị hai và của cô, lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy mình không ngốc đầu lên được ở trước mặt anh, nhưng sự lương thiện của anh đã làm cho cô gạt bỏ thành kiến chuyên tâm quan sát anh.
Mặc dù từ lúc nhỏ Bạch An Kỳ luôn coi mình là con trời, chưa có người nào dám đối đầu với anh, nhưng Bạch An Kỳ vô cùng thích bênh vực kẻ yếu, cho nên lúc đó có rất nhiều người là thật lòng gọi anh một tiếng lão đại, mặc dù anh chưa bao giờ tự mình động thủ đánh nhau.
Sau khi vào đại học, tính tình huênh hoang lại thích lo chuyện bao đồng của anh thu lại không ít. Hà Lộ cẩn thận nhớ lại, người bình thường ở trong hoàn cảnh như thế này, vô cùng có khả năng bị dạy hư, chuyện ác gì cũng có thể làm, không có phép tắc, nhưng Bạch An Kỳ lại không như vậy, hoặc nếu như Bạch lão gia tính tình chính trực cho phép anh làm như vậy, Hà Lộ tin tưởng Bạch An Kỳ cũng