đến thăm cô, cô vốn đã cảm thấy không bình thường, bởi vì nhiều năm qua bố không chịu đi ra khỏi thị trấn, chỉ ngày ngày quanh quẩn ở trong nhà.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, dãy số trên màn hình giống như gai đâm vào mắt cô. Cô đã từng xóa dãy số này rồi lại lưu vào, cứ xóa đi rồi lưu lại như thế chỉ vì không nỡ. Cuối cùng, giây phút cô quyết định xóa số điện thoại cũng là lúc cô cảm thấy trái tim mình đã chết.
Suốt một tiếng đồng hồ số điện thoại của Donna trên màn hình cứ ngừng rồi lại hiện. Cô không tắt máy, muốn xem xem Donna kiên trì gọi đến bao giờ.
Lại hơn hai mươi phút nữa trôi qua, điện thoại cuối cùng không đổ chuông nữa, nhưng chuông cửa lại vang lên. Cô chạy ra mở, bên ngoài là Donna.
Donna thiếu ngủ nên hai mắt thâm quầng. Trái tim An Dao khẽ run rẩy nhưng vẫn lạnh lùng hỏi hỏi: “Chị đến làm gì? Đến xem tôi đã tự sát chưa à? Xin lỗi, cho dù người khác chết hết rồi thì tôi cũng phải nghĩ cách để tiếp tục sống”.
Donna im lặng nhìn cô, không nói gì.
An Dao bấu mạnh vào khung cửa, những ngón tay vì bấu chặt vào cửa sắt lạnh nên móng tay bị gẫy hết. Ai cũng nói mười đầu ngón tay liền với tim, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Donna im lặng một hồi rồi hạ giọng nói: “Xin lỗi”.
Lại là hai tiếng đó, cô thực sự rất ghét hai tiếng đó.
Cô định đóng cửa nhưng Donna tiến lên mấy bước giữ chặt cánh cửa lại, khóe miệng run run: “An Dao”.
Cô gườm gườm nhìn Donna, sẵng giọng quát: “Làm gì thế? Rốt cuộc chị muốn làm gì? Chị ép tôi đến thế này rồi vẫn chưa đủ sao? Có phải chị muốn tôi chết thì mới dừng tay?”.
“Không phải tôi để lộ ảnh ra ngoài, những tấm ảnh đó đều là Trần Tuyết San đưa cho Đường Khải, không liên quan đến tôi”.
“Trần Tuyết San?”. An Dao cười nhạt: “Donna, tôi xin chị nên tìm một cái cớ hay hơn, cái cớ này tồi quá. Chị dựa vào cái gì mà cứ xảy ra chuyện là đổ cho người khác? Chị dựa vào cái gì mà nói Trần Tuyết San đưa ảnh cho Đường Khải? Cô ấy có lý do gì mà đưa cho Đường Khải ảnh riêng tư của tôi?”.
Donna không trả lời được, chị không biết làm cách nào để giải thích rõ ràng với An Dao.
An Dao chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, dùng những từ ngữ rất nặng nề: “Không trả lời được hả? Hay là không biết phải bịa thế nào? Donna, có cần tôi cho chị một lý do không? Chị và Đường Khải là tình nhân, phải không? Là trâu già gặm cỏ non, học đòi quản lý khác chơi đùa với ngôi sao nam? Chị bẩn thỉu tới mức khiến tôi buồn nôn”.
Nghe những lời độc địa này, Donna không hề tức giận mà bình tĩnh đón nhận tất cả. Bởi vì chị thực sự đã sai, cho dù An Dao mắng thế nào cũng được, Donna chỉ muốn gắng sức bù đắp cho cô.
Người trước mặt không có phản ứng gì, An Dao tưởng rằng chí ít Donna cũng phải bừng bừng lửa giận mà nói với cô mình và Đường Khải chẳng có quan hệ gì. Thực tế chứng minh cô một lần nữa lại đánh giá cao Donna.
An Dao thất vọng tới cực điểm: “Ngay cả giải thích cũng không dám sao?”.
Donna xót xa lắc đầu: “Quả thực tôi rất bẩn thỉu. Có điều An Dao à, cho dù cô có tin hay không, nhưng quan hệ giữa tôi và Đường Khải không như cô nghĩ đâu”.
“Vậy là quan hệ gì?”.
“An Dao, việc đã đến nước này thì cho dù tôi có nói gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương tôi đã gây ra cho cô. Sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi tưởng cùng lắm cô chỉ chịu đau khổ một thời gian ngắn thôi, nhưng không ngờ Đường Khải hết lần này hết lần khác tổn thương cô. Nhưng xin co hãy tin tôi, cơn bão clip đen sẽ mau chóng qua đi thôi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách kết thúc mọi chuyện”.
Kết thúc mọi chuyện? Nói sao mà dễ thế.
Clip là giả, cô luôn tưởng rằng thứ gì giả dối thì sẽ có lỗ hổng. Nhưng thông báo giải thường đã đăng mà không có bất cứ ai liên hệ với cô, chẳng có ai có thể tìm được chân tướng. Bây giờ ngày ngày báo chí đăng tin tức bôi đen cô, tất cả mọi người đều đàm tiếu về cô. Thậm chí cô không biết ngày mai mình còn sức mà chống đỡ không?
Có thể kết cục của cô là học theo Nguyễn Linh Ngọc[4], người người đàm tiếu, nhảy lầu là xong. Nhưng cho dù cô đã chết, thì cả đời này cũng không rửa sạch được vết nhơ, huống hồ tự sát chỉ khiến người thân đau buồn, kẻ thù sung sướng. Cho dù cô bị tất cả mọi người đạp xuống dưới chân, cô cũng phải tìm ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho bản thân.
[4] Nguyễn Linh Ngọc tên thật là Nguyễn Phượng Căn (1910 – 1935), minh tinh của điện ảnh Trung Quốc thời kỳ đầu. Vì những phiền muộn trong đời sống cá nhân, lại thêm búa rìu dư luận nên năm hai mươi lăm tuổi, cô tự sát kết thúc cuộc đời của một huyền thoại điện ảnh.
Ánh mắt Donna rất phức tạp, chị nhìn cô hồi lâu, rồi buông tay khỏi cửa, quay người bước đi.
An Dao nhìn theo bóng hình ấy, trái tim nghẹn lại như bị nghẹt thở. Rõ ràng là Donna hãm hại cô, là Donna đẩy cô tới bước này. Cô nên hận, nên oán trách, nhưng tại sao trong lòng chỉ hiện hữu nỗi buồn.
Cô vừa đóng cửa, chuông cửa lại vang lên, cô tưởng Donna quay lại giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện cho cô, thẳng thắn với cô. Nhưng khi cô mở cửa lại thấy gương mặt của Lăng Bách.
Cô thất vọng nhìn ra ngoài hành lang, ngoài Lăng Bách thì chẳng thấy bóng dáng ái nữa.
Lăng Bách sờ lên gáy, buồn bã nhìn theo ánh mắt cô về phiá hành lang: “Sao nhìn thấy anh em lại không vui lắm?”.
Cô cười gượng gạo: “Sao anh lại về? Không phải anh nói hôm nay ở lại với bố em sao?”.
Lăng Bách nói: “Anh không yên tâm về em”. Suy đi nghĩ lại, anh quyết định đi về trong đêm. Anh lo cô không cách nào chống đỡ được, còn sợ cô nghĩ ngợi lung tung nữa.
Anh thẳng thắn nói với cô: “Anh đợi bố em ngủ say rồi mới về”.
Cô đứng ở cửa, nhìn anh rồi mỉm cười: “Em có trách anh đâu, anh vội giải thích làm gì”. Đèn âm thanh ở cửa bật sáng, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi vào mắt anh, nụ cười của anh rạng rỡ, gương mặt toát lên vẻ quyến rũ chết người: “Anh xin lỗi mà”.
Cô nói: “Ưu điểm lớn nhất của anh đó là dũng cảm nhận lỗi, không đúng, phải là vội vàng nhận lỗi mới đúng”.
Anh mím môi, bỗng dưng kéo tay cô chạy ra ngoài. An Dao chạy theo anh, hỏi: Anh muốn đưa em đi đâu?”. Thực ra không cần hỏi, lần nào anh cũng khiến cô vui, cũng mang cho cô niềm vui bất ngờ. Anh không lái xe, mà bắt taxi ngay lối ra của vườn hoa dưới lầu.
Trên xe, An Dao cúi đầu, tỏ rõ sự bất an.
Lăng Bách ghé sát tai cô, nói: “Dưới đất có vàng à?”.
Cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, chau mày lại.
Giọng anh trầm thấp đầy mờ ám: “Cùng anh ra ngoài em rất sợ sao? Tại sao lại sợ? Chúng ta là người yêu của nhau đường hoàng. Anh không cho phép em cúi đầu, phải ngẩng đầu ưỡn ngực làm người”.
An Dao từ từ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người.
Hơi thở ấm nóng của Lăng Bách phả vào tóc mai cô: “Như thế mới đúng chứ”.
Xe đi một lúc rồi dừng lại trước chợ đêm. Anh dìu cô xuống xe, con phố về đêm rực rỡ ánh đèn, sáng bừng mà ấm áp. Trên vỉa hè, các quầy hàng san sát, vô cùng náo nhiệt. Anh cầm tay cô đi từ đầu phố và bắt đầu ăn vặt, đồ nướng, mì chua cay, canh cay nóng… An Dao chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể ăn nhiều đến vậy, ăn từ đầu phố tới cuối phố, mà trên con đường này không ai nhận ra họ.
An Dao cảm thấy không thể tin được: “Lăng Bách, tại sao mọi người không nhận ra chúng ta?”.
Lăng Bách quay đầu nhìn các sạp hàng hai bên phố, nói đùa: “Người ta còn bận làm ăn nuôi gia đình, em tưởng ai cũng rỗi rãi như đám paparazzi sao. Không phải ai trên thế giới này cũng thích quan tâm tới thị phi của ngôi sao đâu”.
Thực ra anh đang vòng vo để an ủi cô. Cô đâu phải con ngốc, làm gì có chuyện không hiểu chứ?
Cuối phố không ồn ào như chợ đêm, các cửa hàng nhỏ hai bên đường đều đã đóng cửa. Lăng Bách nắm chặt tay cô, hai người đi dọc con phố không người.
Bốn bề im lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng động của vài chiếc xe qua lại trên đường lớn gần đó. An Dao nghe thấy tiếng bước chân của hai người chậm bước, cô rất thích cảm giác được anh dắt tay đi dạo thế này.
“An Dao, em nói xem lúc chúng ta bạc đầu còn có thể đi dạo thế này không?”. Giọng Lăng Bách đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
An Dao mỉm cười: “Anh muốn nói câu ‘Việc lãng mạn nhất trên đời đó là cùng em già đi’ à?”.
Cô càng ngày càng có thể hiểu thấu tâm tư của anh rồi.
“Thực ra ban nãy anh lừa em đấy, bố em ngủ một lúc rồi tỉnh dậy, bảo anh về thăm em”.
“Vì thế anh nghe lời bố vợ, đi suốt đêm về đây?”.
“Đúng thế, lời của bố vợ sao anh lại không nghe?”. Lăng Bách cố tình nói một cách thoải mái chứ không dám cho cô biết, bố cô tỉnh dậy vì cơn ho dữ dội, rồi giục anh trở về. Bỗng nhiên anh dừng lại, nhìn lên trời cao, hôm nay sao thưa thớt, chỉ có trăng lưỡi liềm treo chênh chếch trên bầu trời. Nhưng ở chân trời phái bắc, ngôi sao Bắc Cực vẫn tỏa ra ánh sáng le lói.
“An Dao, em thấy sao Bắc Cực chưa?”.
“Rồi”. An Dao gật đầu nhìn lên trời, mỉm cười và chỉ về phía ngôi sao: “Đó là Lăng Bách, Lăng Bách là sao Bắc Cực”.
“Đúng thế, Lăng Bách chính là sao Bắc Cực, sẽ mãi mãi bảo vệ An Dao”.
Những lời nói khiến cô cảm động, cô mỉm cười ngọt ngào và dừng chân, đẩy Lăng Bách lên phía trước rồi nũng nịu ra lệnh: “Anh đi lên trước, không được quay đầu lại”.
Lăng Bách không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời cô. Cô chầm chậm đi về phía anh rồi ôm từ phía sau, dịu dàng gọi: “Lăng Bách”. Cả người anh khẽ run lên, không dám quay đầu lại.
Cô áp má vào lưng anh, hạnh phúc nói: “Em muốn cảm ơn ông trời đã cho em được gặp anh”.
Cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh.
Khóe miệng Lăng Bách cong lên, câu nói này là sự khẳng định lớn nhất đối với anh. Dù cô chưa từng nói yêu anh, nhưng mọi thứ cô làm đều thể hiện rõ tình cảm của cô.
Trên phố lặng im không một tiếng động, ngay cả những ngọn đèn neon lác đác cuối phố cũng đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường màu vàng ấm. Anh quay lại, ánh mắt lấp lánh đầy tình cảm nhìn cô, đột ngột ôm cô vào lòng. Anh ôm rất mạnh, cánh tay giữ chặt cô, dường như muốn cô tan vào xương máu anh, hợp thành một thể.
Anh nói: “Anh đã từng nói với em rằng trên thế giới này hai người yêu nhau đã là kì tích, anh tưởng mình không bao giờ có được kì tích đó. Bây giờ anh muốn rút lại câu nói ấy. An Dao, anh cũng cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời đã cho anh gặp em, yêu em, cảm ơn ông trời đã cho anh có thể bảo vệ em”.
Cô gục đầu vào ngực anh, trong lòng không ngừng nói với bản thân, An Dao à, cho dù ngày mai mưa gió bão táp thế nào, mình nhất định phải gắng gượng.
Bởi vì Lăng Bách luôn bên cạnh mình, bảo vệ mình, cả đời không rời