An Dao lo lắng hỏi: “Có cách nào đối phó với Đường Khải không? Bây giờ phóng viên đều tới bệnh viện hết rồi, trừ khi chúng ta có tin tức lớn hơn. Nhưng chỉ còn một tiếng, có thể có tin gì chứ?”.
Lý Thừa Trạch liếc nhìn cô, không đáp, anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô: “Chấp nhận đánh cược một ván không? Không phải sống thì là chết. Dám cược không?”.
“Anh nói nghe thử xem”.
“Tôi biết cô vẫn trách Lăng Bách lợi dụng mình để gây scandal, vì thế lạnh nhạt với cậu ấy. Nhưng hôm nay tôi sẽ nói cho cô một bí mật”. Lý Thừa Trạch nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng tiếng: “Lăng Bách vì muốn giúp cô nên mới vào công ty của tôi. Khi ký hợp đồng với tôi, cậu ấy còn yêu cầu tôi hợp tác với cô. Thực ra, khi cô mới vào công ty tôi đã muốn nói cho cô biết nhưng không tìm được cơ hội”.
Lý Thừa Trạch lấy trong ngăn kéo ra một bản hợp đồng và đưa cho An Dao, cô đón lấy và chăm chú đọc, dường như sợ bỏ sót điều gì.
Trong hợp đồng có một điều khoản: Lăng Bách ký hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên, Lý Thừa Trạch phải nghĩ cách chấm dứt hợp đồng cho An Dao. Cô mở to mắt, run rẩy nắm chặt hợp đồng, không dám tin có người đàn ông vì mình mà việc gì cũng dám làm.
Lý Thừa Trạch nói tiếp: “Lăng Bách chủ động tìm tôi qua bạn bè, cậu ấy hát cho tôi nghe một bài hát. Khi ấy, tôi đã shock, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bách tôi đã có cảm giác cậu ấy có tố chất trở thành ngôi sao, vì vậy tôi đã đồng ý mọi yêu cầu của cậu ấy. An Dao, bây giờ cô còn nghi ngờ Lăng Bách nữa không?”.
Không nghi ngờ nữa, nhưng cô càng băn khoăn hơn, tại sao anh lại vì cô mà làm mọi thứ? Nếu nói đây là sức mạnh của tình yêu thì tại sao anh lại yêu cô?
Lý Thừa Trạch ra lệnh cho cô: “Bây giờ cô tới buổi họp báo đi, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên”.
“Vâng”. Cô đồng ý ngay mà không hề có một giây do dự, trong lòng nổi sóng, cho dù thời gian qua cô luôn mắng anh, trách anh, thậm chí còn đánh anh, nhưng anh vẫn một lòng một dạ với cô. Nếu anh đã vì cô mà làm nhiều như thế, vậy thì bây giờ tới lượt cô giúp anh rồi.
Công ty cử xe đưa cô tới cửa khách sạn diễn ra buổi họp báo của Lăng Bách, trước cửa khách sạn một hàng bảo vệ đứng nghiêm trang, bên ngoài có vô số fan đã đợi sẵn. Cô dễ dàng đi vào trong mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
Cho dù là ban ngày nhưng bên trong khách sạn đèn vẫn chiếu sáng rực rỡ khắp nơi. Trên sân khấu lớn, MC xinh đẹp đang trao đổi với Lăng Bách. Hôm nay anh mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bình thường và quần bó. Anh vốn cao gầy, ăn bận như thế này càng tôn thêm những đường nét rắn rỏi trên cơ thể. Tóc anh không còn vừa ngắn vừa rối như trước đây nữa mà đã dài vừa tầm nhuộm màu hạt dẻ, hơi xoăn xoăn.
Lúc đó anh nói với cô, có người nói anh giống Wonbin, thực ra không hẳn, anh để tóc dài càng giống Lee Min Ho trong phim “City Hunter”. Hoặc là sự kết hợp giữa hai người này, dù sao cũng rất đẹp trai.
Vừa nhìn thấy cô, Lăng Bách liền mỉm cười. Anh bước xuống dưới sân khấu, vội vã đi đến bên cô, gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Sao em đến đây?”.
Anh dần có phong thái của một ngôi sao lớn rồi, không hiểu sao bỗng dưng cô cảm thấy ghen tỵ.
Nhân viên trang trí sân khấu và hội trường đi qua đi lại bên cạnh hai người. MC bước tới, mỉm cười hỏi thăm: “Lăng Bách, bạn gái đến rồi à?”.
Hai má An Dao chợt nóng bừng, cô ngại ngùng đưa mắt liếc nhìn Lăng Bách.
Ánh đèn thủy tinh trên đầu đang chiếu những tia sáng mạnh mẽ, ánh sáng ấy in lên đôi mắt Lăng Bách, giống như có vô số tia sáng đang chuyển động. Anh nhìn An Dao, ánh mắt càng nồng nàn đắm say hơn. An Dao không chịu nổi ánh mắt ấy, cô cảm giác gương mặt mình càng lúc càng nóng, Lăng Bách mỉm cười, anh đưa tay nắm tay cô, cô cố gắng rút ra nhưng anh càng nắm chặt hơn.
Anh chẳng kiêng nể gì, thậm chí cũng không thèm để ý tới những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, miệng cười rạng rỡ thừa nhận: “Đúng thế, bạn gái tôi đến rồi”.
MC nhìn những hàng ghế trống trơn, rồi đưa tay nhìn đồng hồ, ngờ vực hỏi: “Sao còn chưa có phóng viên nào, bọn họ không sợ đến muộn sao?”.
Hóa ra họ chưa biết gì.
An Dao nói: “Đường Khải tự sát phải nhập viện, vẫn đang cấp cứu. Chắc là phóng viên đều đến chỗ anh ta săn tin rồi”.
Tất cả nhân viên đều dừng tay, hội trường im lặng như tờ.
MC sững lại một lúc rồi mơ hồ nói: “Không có phóng viên thì họp báo sao được?”.
Lăng Bách lại mỉm cười, siết tay An Dao chặt hơn: “Vậy không cần phóng viên nữa, họp báo với người hâm mộ, cho người hâm mộ vào trong đi”.
An Dao và MC quay sang nhìn nhau, không dám nói gì. Chưa bao giờ có ngôi sao nào họp báo ra mắt album mới lại không cần phóng viên mà chỉ cần người hâm mộ. Nhưng thời gian đang nhích gần từng giây từng phút, cũng chẳng còn cách nào khác tốt hơn.
Nhân viên bắt đầu cho người hâm mộ vào trong, lập tức có hơn nghìn người hâm mộ ùa vào, thậm chí bên ngoài khách sạn người người vẫn tranh nhau vào trước. Bảo vệ bất đắc dĩ đành phải đóng cửa lớn, ngăn không cho họ làm bừa.
Mọi thứ chuẩn bị bắt đầu.
Bên dưới người hâm mộ đang hô to tên Lăng Bách, tiếng vang như sấm dậy.
MC ngượng ngùng nói: “Xin mọi người trật tự, bởi vì hôm nay không có phóng viên tới…”.
Đám đông huyên náo chợt im bặt.
Có fan ngạc nhiên liền hỏi lớn: “Truyền thông muốn bỏ mặc Lăng Bách sao? Là vì An Dao?”.
MC vội vã xoa dịu: “Không phải là bỏ mặc, mà vì có chuyện nên không đến được”.
Người hâm mộ càng gay gắt hơn: “Công ty các người không sắp xếp từ trước hay sao? Tại sao không có phóng viên? Họp báo của ngôi sao không có phóng viên còn gọi là họp báo sao?”.
“Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy, đây là buổi họp báo ra mắt album đầu tiên…”.
“Rốt cuộc công ty sắp xếp thế nào, tại sao lại thế này…”.
Tất cả người hâm mộ có mặt đều đang gào khóc, họ đau lòng thay cho thần tượng của mình.
An Dao cùng Lăng Bách nghỉ ngơi ở sau sân khấu được bảo vệ nghiêm ngặt, không khí khá căng thẳng. Lăng Bách đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng. An Dao ngồi im, từng câu từng lời của người hâm mộ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô, cảm giác đau đớn đang âm ỉ lan khắp cơ thể.
“Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao đâu, ai quy định họp báo nhất định phải có phóng viên chứ? Các bạn có thể tới đây là tôi vui lắm rồi”.
“Lăng Bách, là Lăng Bách kìa”.
“Lăng Bách, đừng để ý tới An Dao nữa, truyền thông sẽ bỏ mặc anh mất”.
“Lăng Bách, anh có thể tìm được người con gái tốt hơn, tại sao lại là An Dao? Cô ấy sẽ hủy hoại tiền đồ của anh”.
“Lăng Bách, bỏ An Dao đi, nếu không sự nghiệp của anh sẽ kết thúc mất”.
Tiếng Lăng Bách và tiếng người hâm mộ lọt vào tai cô, An Dao nghe được càng cảm thấy buồn bã. Cô đứng dậy định rời khỏi đây qua cửa sau, nhưng chân không nhấc nổi, bởi vì cô không thể bỏ anh lại một mình đối mặt với bao nhiêu người như thế. Cô quay lại bước ra khỏi phòng nghỉ, đi lên sân khấu.
Người hâm mộ nhìn thấy An Dao xuất hiện lại càng cãi nhau ác liệt hơn.
Cô bước lên sân khấu chưa kịp lên tiếng thì một chai nước suối ném từ dưới lên trúng chân cô. Cô coi như không nhìn thấy gì, giành micro từ MC, bình thản nói: “Tôi biết các bạn trách tôi, cũng biết các bạn thực sự bảo vệ Lăng Bách. Tôi tới tham dự buổi họp báo lần này là do công ty sắp xếp để giải thích rõ ràng giữa tôi và Lăng Bách vốn không có quan hệ gì, chúng tôi không phải là người yêu. Vì thế, mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ Lăng Bách, đừng bỏ rơi anh ấy”.
Cô nhìn anh, ánh mắt muốn lẩn tránh: “Tôi chưa từng thích anh, anh cũng thế, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường quen nhau chưa lâu. Những điều này tại sao không nói cho fan biết? Tại sao để mọi người hiểu nhầm anh?”.
Sắc mặt xám xịt, anh buồn bã giải thích: “Anh thực sự không hề lợi dụng em để tạo scandal, tình cảm của anh dành cho em là thật. Anh tưởng giao hết sổ tiết kiệm cho em là em sẽ tin, nhưng thật ra trong lòng em vẫn không muốn tin em, có đúng không?’.
Câu chất vấn này cô không trả lời được.
Anh nói tiếp: “Có rất nhiều người hỏi anh, bài “My girl” rốt cuộc viết tặng ai? Có người nói là mối tình đầu của anh, có người nói là người mà anh đã thầm yêu từ lâu. Thực ra cô gái trong bài hát “My girl” mọi người đều biết, em cũng biết”.
Mi mắt cô run rẩy, cái tên ngốc này, cô nghĩ trăm phương ngàn kế thay anh giải thích, vậy mà anh cứ làm ngược lại.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm xuống: “Người ấy chính là em”.
Cả hội trường chợt im phăng phắc, im lặng tới mức khiến người ta hoảng hốt.
Ngọn đèn pha lê lớn trên đỉnh đầu đang tỏa ra những tia sáng mạnh, chúng tan chảy vào mắt anh, vỡ vụn như những giọt lệ.
Cô nhìn anh, hoàn toàn đờ đẫn.
Anh lặp lại: “Người ấy thực sự là em”.
Một câu nói đơn giản với những từ ngữ thông thường nhưng lại khiến đầu óc cô đảo lộn. Mối tình đầu trong bài hát của anh là cô ư? Cô gượng cười cố gắng nói một câu hoàn chỉnh: “Anh đừng đùa nữa”.
Anh chưa bao giờ nghiêm túc như thế này: “Thực ra anh quen em từ lúc năm tuổi, cấp hai chúng ta học cùng trường, nhà anh và nhà em chỉ cách nhau có một căn thôi”.
Cô kinh ngạc lắc đầu, không thể tin nổi.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt anh: “Thậm chí anh còn có ảnh em khi học cấp hai, là ảnh tốt nghiệp của cả lớp em, anh xin từ một người bạn rồi cắt ảnh em ra”. Anh đưa tay gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, sợi dây chuyền có mặt hình trái tim. Anh nhẹ nhàng ấn nút mở mặt trái tim ra rồi đưa tới trước mặt cô. Quả nhiên, bên trong là ảnh cô. Trong bức ảnh cô mặt váy đen, áo trắng, buông tóc thề.
Nước mắt cô bỗng dưng trào ra, cố gắng hỏi: “Những chuyện này đều là thật?”.
Anh không đáp mà khẽ hát: “Hoàng hôn mùa hè năm ấy, tim anh đập lỡ một nhịp. My girl, nếu thời gian như đồng hồ cát, anh chấp nhận quay về ngày xưa, quên đi khoảng cách, quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để yêu, bất kể kết quả thế nào…”.
Hát tới câu cuối cùng, anh nhìn cô, không ngăn được nước mắt: “Thực ra anh rất ghét bản thân mình. Nếu ngày xưa anh dũng cảm theo đuổi em thì có lẽ em sẽ chịu ít tổn thương hơn? Nếu ngày xưa anh gắng hết sức khiến em yêu anh thì có lẽ em sẽ không phải đau đớn chịu những lời chỉ trích. Nếu ngày xưa anh mạnh dạn đưa thư tình cho em sau vô số lần đi lại quanh em thì phải chăng tất cả mọi chuyện đã khác?”.
Anh tiến lên trước vài bước, ôm chặt cô vào lòng, rơi lệ xót xa: “An Dao, nếu sớm biết có ngày anh có thể ôm em trong lòng mà thổ lộ, nếu sớm biết em đau đớn, em buồn bã tới vậy thì ngay từ đầu anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, sau đó dùng hết sức mình để bảo vệ em”.
Cô không thể kiềm chế những giọt nước mắt của mình nữa.
Hóa ra đây mới là sự thật.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay: “An Dao, cho dù em có yêu anh hay không, cho dù em có thích anh hay không, anh chỉ muốn nói cho cả thế gian này biết rằng anh thích em”.
Cô mím chặt môi, nghẹn ngào không thốt nên lời, cảm giác như nghẹt thở. Cô hít một hơi dài, buồn bã nói với anh: “Lăng Bách, lẽ nào anh chưa từng xem clip đó? Bây giờ tất cả mọi người đều căm ghét tôi, anh hà tất phải tỏ tình thế này, lẽ nào anh không nghi ngờ gì? Có thể nhiều năm trôi qua, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa. Tôi của ngày xư