Đặt ba người này lại với nhau, chắc chắn sẽ là một vở kịch rất hấp dẫn, anh chờ đợi nó diễn ra.
An Dao nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, tỉ mỉ phân tích clip, cô biết bây giờ không thể nói cho ai biết, vì những điều này không phải chứng cứ, Đường Khải có thể cãi rằng chỉ chỉnh sửa những thứ khác chứ không chỉnh sửa người. Vì ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào khẳng định thật giả. Trừ phi cô có thể đưa ra bằng chứng xác thực để kiện Đường Khải ra tòa.
Nếu có thể tìm ra nơi quay clip, may chăng có thể giúp ích được. Nhưng trong clip, ngoài giường lớn và tủ ra, hầu như không có thứ gì khác, trong căn phòng cũng không có bất cứ vật trang trí nào. An Dao di chuột dừng lại trên người cô gái, ngay từ đầu clip cô gái này đã quấn lấy anh ta, nằm dưới Đường Khải nên không nhìn rõ mặt, nhưng ống kính đưa gần lại, khi quay sát vào gương mặt cô gái đó thì rất rõ ràng.
Chắc chắn có vấn đề, trọng điểm nằm ở quá trình kéo ống kính lại gần.
Có người gõ cửa.
An Dao đang tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, Lăng Bách khẽ bước vào, đứng yên ở đó.
Không biết bao lâu sau An Dao mới cảm thấy sự khác lạ sau lưng mình, cô quay lại rồi từ từ đứng dậy.
Lăng Bách lên tiếng trước: “Hôm qua tôi đến đây, còn ra biển tìm cô nữa, nhưng không gặp cô. Hôm nay sếp tôi bảo cô về nhà cũ rồi. Cô về thăm bác à?”.
Trong máy tính đang bật những cả khúc trong bảng xếp hạng, ca khúc “My girl” đột nhiên vang lên…
“Hoàng hôn mùa hè năm ấy, tim anh đập lỡ một nhịp. My girl, nếu thời gian như đồng hồ cát, anh chấp nhận quay về ngày xưa, quên đi khoảng cách, quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để yêu, bất kể kết quả thế nào…”.
Lời ca lặp đi lặp lại, giai điệu thực sự rất hay.
Sắc mặt cô rất khó coi, cô hỏi: “Anh đến đây làm gì?”. Nói xong cô liền bước ra ngoài cửa.
Anh nhanh chân chạy tới chặn cửa, nói: “An Dao, nghe tôi giải thích”.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cô không muốn nghe, bởi tất cả đều là những điều dối trá. Cô gào lên: “Cút đi”.
Anh cố chấp đứng bất động, cô đưa tay đẩy anh nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, cô nói: “Lăng Bách!”.
Đột nhiên anh túm chặt cánh tay cô kéo mạnh một cái, cả người cô nép vào lòng anh. Cơ thể hai người kề sát nhau, đôi bên đều nghe được nhịp đập trái tim của đối phương, thậm chí có thể nghe thấy cả hơi thở gấp gáp của nhau. Anh đưa tay nâng cằm cô lên hôn ngấu nghiến. Cô giẫy giụa trong vòng tay anh, anh đẩy cô vào tường, hôn điên cuồng.
Cô bị anh hôn không thở nổi, ú ớ kêu rồi đứng yên để mặt anh hôn.
Không biết bao lâu sau, anh buông cô ra, hai tay chống bên cạnh hai má cô, giọng trầm xuống: “Tôi…”, có một thứ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh: “Tôi thích em…”.
Chỉ là ba tiếng vô cùng đơn giản nhưng lại khiến đầu óc cô choáng váng.
Cô co người lại rồi chui ra ngoài.
Anh nắm chặt cánh tay cô, cô đưa tay lên tát mạnh một cái không hề do dự.
Anh sững lại, mặt không đổi sắc: “Bài hát đó cũng dành tặng em”.
Cô lại giơ tay giáng về phía mặt anh nhưng lại dừng ngay bên má anh, cô gườm gườm bỏ tay xuống, rồi mở cửa ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Trần Tuyết San lo lắng gọi: “An Dao”.
An Dao thô lỗ mở cửa chính chỉ ra ngoài gào lên: “Cút mau”.
Lăng Bách bất lực nói: “Em không thể nghe tôi giải thích sao? Em không thể tin tôi sao? Tôi có thể thề với trời, bất kể thề độc thế nào cũng được, chỉ cần em tin tôi…”.
“Ấu trĩ”.
“Em muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần em tin tôi, sau này tiền kiếm được sẽ giao hết cho em”.
“Đồ thần kinh”.
“An Dao, tôi thực sự thích em”.
“Nhưng tôi không thích anh”. An Dao gào lên, nghiến răng chỉ ra ngoài: “Mau cút đi”.
Lăng Bách cuối đầu buồn bã bước đi.
An Dao đóng sầm cửa lại, nhưng trái tim đang đập thình thịch. Mọi thứ vừa xảy ra trong phòng lại hiện lên trong đầu cô lần nữa, cô nghĩ tới đôi môi anh, hơi thở nóng ấm và cuồng nhiệt. Đột nhiên cô lại mở cửa, hỏi Lăng Bách lúc này đang đứng ngây người ngoài cửa: “Anh có tiền không?”.
Lăng Bách thoải mái hỏi lại: “Cần bao nhiêu?”.
Cô nói: “Tôi muốn đăng quảng cáo, cũng không biết cần bao nhiêu, anh cứ cho tôi vay đã”.
“Em muốn đăng quảng cáo gì? Tôi làm giúp em”.
“Tôi cần người khác giúp tôi tìm ra căn phòng trong clip ở đâu, tôi cần cao thủ giúp tôi phân tích khi ống kính đưa lại gần đã chỉnh sửa gì. Ai có thể tìm ra chân tướng của clip, tôi sẽ thưởng cho họ năm trăm nghìn tệ. Anh đăng quảng cáo cho tôi, một mình tôi tìm không ra, nhưng cả nước nhiều người thế này tôi không tin Đường Khải có thể bịt mắt tất cả mọi người trong thiên hạ”.
“Được, vậy có phải em tin tôi rồi?”. Lăng Bách e dè hỏi lại.
An Dao sầm mặt, không đáp, một lần nữa đóng sầm cửa. Cô liếc nhìn căn phòng, cảnh Lăng Bách cưỡng hôn cô lại hiện lên trong đầu, khóe môi cô bất giác cong lên.
Tại sao lại cố ý vay tiền của anh? Chỉ vì không muốn cắt đứt liên lạc giữa hai người sao? Hay là vì anh nói… anh nói thích cô? Hay là vì câu “Sau này tiền kiếm được sẽ giao hết cho em”? Nhưng anh đã lợi dụng cô, đó là sự thật.
Lúc Lý Thừa Trạch cho người tới đón An Dao đi ăn cơm, cô cũng không ngạc nhiên mà vui vẻ đến chỗ hẹn. Lý Thừa Trạch bao trọn một phòng ăn kiểu Pháp. Căn phòng được trang trí lộng lẫy xa hoa, trên tường treo một bức tranh sơn dầu, đơn giản nhưng đặc biệt, dưới sàn trải thảm màu đỏ. Trên mặt Lý Thừa Trạch vẫn là nụ cười thường trực: “Cô An, chắc cô đoán được tôi sẽ lại tới tìm cô”.
An Dao mỉm cười. Lý Thừa Trạch nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cô An cố tình bảo lái xe của tôi đến sở cảnh sát, cố ý khóc lóc nói clip là giả trước mặt tôi, bởi vì cô biết nhất định tôi sẽ điều tra”. Anh cười vẻ bất lực: “Cô An thuộc cung Song Ngư, những cô gái cung Song Ngư rất giỏi giả vờ ngây ngô, vờ như không hiểu nhưng trong lòng lại rất rõ ràng mọi thứ. Có điều những cô gái cung Song Ngư có nhóm máu A thấu hiểu lòng người, tình cảm tinh tế, đối xử chân thành với người khác, nhưng lại dễ tổn thương. Cô An, cô thực sự rất phù hợp với những đặc điểm đó”.
Nét cười ở khóe miệng cô càng sâu hơn.
Tiếng nhạc vui vẻ cất lên, người phục vụ mang champagne và trứng cá muối ra.
Lý Thừa Trạch cầm cốc lên nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười: “Thương nhân không bao giờ làm ăn thua lỗ. Cô An cũng biết tôi đã dùng số tiền lớn để ký hợp đồng với Đường Khải, vì thế tôi tuyệt đối không hợp tác với cô, cô tính toán sai rồi”.
Cô im lặng nhìn anh.
Lý Thừa Trạch bắt đầu châm chọc: “Lấy bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động. Cô An bây giờ đang dùng ‘Binh pháp Tôn Tử’ sao?”.
Cô mỉm cười, chậm rãi nói: “Đường Khải có thể kiếm cho anh bao nhiêu tiền? Trong lòng anh hiểu rõ, Đường Khải không có kỹ năng diễn xuất, ngoại hình cũng bình thường, loại người như anh nếu không mượn clip tạo scandal thì không bao giờ nổi lên được. Nhưng bây giờ khác rồi, nếu anh giúp tôi, tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn cho anh”.
Anh khẽ chau mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Cô nói: “Ngày mai tôi sẽ đăng tin, trọng thưởng hậu hĩnh cho cao thủ phân tích clip, năm trăm nghìn không đủ thì một triệu tệ, tôi không tin clip đó lại có thể lấy giả làm thật. Nếu có người phát hiện ra clip đó là giả thì Đường Khải chắc chắn sẽ tụt dốc, đến lúc đó số tiền đầu tư của anh sẽ mất trắng. Nhưng nếu hợp tác với tôi, anh nghĩ cách giúp tôi tìm chứng cứ, hoặc bịt miệng Đường Khải lại, tôi có thể đảm bảo sẽ kiếm tiền cho anh nhiều gấp mười lần Đường Khải”.
Anh uể oải nhìn cô: “Vậy ý của cô An là trước tiên muốn tôi chấm dứt hợp đồng giúp cô?”.
Cô gật đầu, khóe miệng anh nhếch lên giễu cợt: “Cô An, như thế chẳng phải một mũi tên của cô sẽ trúng hai đích sao? Một là tôi bỏ số tiền lớn ra giúp cô chấm dứt hợp đồng, hai là giúp cô trong sạch. Nhưng như thế tôi quá mạo hiểm, không chừng mất cả chì lẫn chài. Cô dựa vào cái gì mà muốn tôi mạo hiểm? Cho dù ngày mai cô đăng báo, tỉ lệ người tin cô là bao nhiêu? Đó chỉ như ném hòn đá xuống dòng sông, cùng lắm là có gợn sóng nhưng hết gợn rồi mặt nước vẫn phẳng lặng. Xin lỗi tôi nói thẳng, đó là lấy trứng chọi đá thôi”.
Anh nói đúng, cho dù clip là giả, cho dù cô công khai trước truyền thông, cũng chỉ như chút gợn sóng trên mặt sông khi ném hòn đá xuống mà thôi. Nhưng công ty truyền thông Nguyên Dã đã hoàn toàn bỏ rơi cô, bây giờ cô chỉ biết nắm lấy người đàn ông này, nắm lấy cơ hội duy nhất này để đứng dậy.
Cô nói: “Tôi có thể kiện Đường Khải ra tòa! Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật”.
Anh bật cười thành tiếng: “Cô nghĩ khả năng thắng kiện của cô là bao nhiêu? Trong công ty tôi, đội ngũ chế tác đều là những tay cự phách nhưng cũng chỉ nói thật giả khó đoán”. Anh mím môi cười, tia sáng lóe lên trong mắt: “Đương nhiên, cũng không phải không có cách khác. Nếu cô chịu quy tắc ngầm trong giới giải trí, lên giường với tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc hợp tác với cô”.
Lên giường với anh?
An Dao cầm luôn cốc champagne trên bàn hắt thẳng vào mặt Lý Thừa Trạch rồi đứng lên cười nhạt: “Xin lỗi, bố tôi đã từng dạy, con người ta cả đời này không thể không có tôn nghiêm. Anh có thể không giúp tôi nhưng không được làm nhục tôi”. Nói xong cô tức giận đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ vội chạy tới lo lắng kêu lên: “Oh, my God!”.
Champagne nhỏ từng giọt theo mái tóc, mặt mũi anh ướt sũng, vô cùng thê thảm.
Anh cứ sững sờ mãi ở đó.
Trước đây chỉ cần anh tùy tiện buông một câu thì có hàng tá người muốn lên giường với anh.
Hôm nay là lần đầu tiên anh thất bại.
Một cô gái thú vị, cho dù đang ở đường cùng, cho dù hiểu rõ ngoài anh ra không ai có thể giúp mình, vậy mà cô ấy cũng dám từ chối?
“Hello, sir. Are you okie?”. Nhân viên phục vụ cầm khăn ăn lau giúp anh.
Anh cố gắng bình tĩnh, đẩy nhân viên phục vụ ra rồi nhanh chóng đuổi theo cô.
Trên con đường lớn ngoài cửa, dòng người đông đúc hỗn loạn, anh hét lên với đám đông: “Này”.
An Dao nghe thấy liền quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Anh bình thản đút hai tay vào túi quần, nói: “Cô có thể suy nghĩ, tôi cho cô thời gian ba ngày”.
An Dao nghe vậy không kìm chế được cơn giận, đùng đùng đi về phía anh, giơ cao gót giày giẫm manh lên giày anh, anh đau đớn “á” một tiếng, cả người gập xuống, cô nhấc gối thúc mạnh vào hạ bộ anh.
Anh đau đớn lùi lại mấy bước, buột miệng chửi: “Mẹ kiếp!”.
Cô lạnh lùng lườm anh một cái rồi quay người bước đi.
Anh nhìn theo bóng cô, khóe miệng bất giác cong lên, hèn cho biết rõ là đường chết mà vẫn dám thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của Đường Khải, hèn chi dám khiêu chiến với giám đốc, hèn chi bị đả kích như vậy mà không hề nao núng, ngược lại còn dũng cảm muốn tìm ra sự thật để trả lại sự trong sạch cho mình.
Anh đã đánh giá thấp cô.
Anh càng tò mò, làm sao cô có thể nổi tiếng? Không xài “quy tắc ngầm” cũng có thể nổi tiếng, còn có thể giành giải Kim Hoa? Thật không thể nào tin được! Đúng là “hàng khủng”. Một cô gái thú vị, chắc chắn hay ho hơn Đường Khải.
Anh lấy điện thoại gọi cho Hoàng Thịnh Vỹ, giám đốc công ty truyền thông Nguyên Dã, thái độ rất thoải mái: “Lão Hoàng, có muốn làm một vụ giao dịch không?”.
Hoàng Thịnh Vỹ nghe thấy giọng anh đã cảm thấy phiền: “Lão Hoàng?