Cô ngồi trong xe há miệng tròn mắt ngạc nhiên. Anh dám chặn xe cướp người? Cô tức tối hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có biết là phạm pháp không?”.
Anh chỉ bình thản nói một câu: “Quay lại nhìn đi”.
Cô bán tín bán nghi quay đầu lại. Cạnh xe của giám đốc có thêm một chiếc xe nữa, hai phóng viên tay lăm lăm cầm máy ảnh vừa từ trên xe bước xuống.
Anh nói: “Hai phóng viên đó đã bám theo từ lúc cô rời khỏi biệt thự, nếu cô đến khách sạn để họ chụp được ảnh, ngày mai báo chí sẽ thổi phồng sự việc này đến thế nào?”. Nếu thực sự chụp được ảnh cô và đạo diễn Đinh cùng bước vào khách sạn thì ngày mai chắc chắn các báo sẽ giật tít “An Dao và đạo diễn phim cấp ba gặp nhau bàn bạc, dự tính đóng phim sex phá vỡ hình tượng ngọc nữ”. Vậy thì sự tin tưởng của công chúng mà cô vất vả mới giành lại được sẽ bị sụp đổ, cả thế giới này thực sự chẳng còn ai tin cô nữa.
Xe qua chỗ rẽ, đám người ấy đã khuất bóng. Gương mặt cô tỏ rõ sự cảnh giác: “Vậy anh cũng bám theo tôi lâu như thế sao?”.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên: “Nếu tôi không đi theo thì cứu cô thế nào được?”. Anh trả lời rất đàng hoàng.
Cô trả lời, giọng nhỏ dần: “Tôi không cần anh cứu”.
Anh bật cười, đáp: “Nhưng tôi cứ muốn cứu cô”.
Cô không thèm để ý đến lời anh nữa, mệt mỏi dựa vào ghế. Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên nặng nề.
Một hồi lâu sau, Lăng Bách chủ động mở lời: “Việc cô vay tôi ba mươi triệu hôm trước…”.
“Anh không cần giải thích”. Cô lập tức ngắt lời anh, cô không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe anh nói.
Nhưng anh vẫn cố chấp muốn giải thích cho cô nghe: “Tôi không vay được bố ba mươi triệu tệ, lại còn bị ông nhốt trong nhà, không thể liên lạc được với bên ngoài. Vì thế… tôi xin lỗi”.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không tin những lời anh nói.
Anh hỏi cô: “Cô muốn vay ba mươi triệu tệ để chấm dứt hợp đồng với công ty à? Vì giám đốc bắt cô đóng loại phim đó? Tôi nghe nói cô đã trả lại phí đại diện, bây giờ có phải trên người không còn một xu?”.
Đôi môi cô mấp máy nhưng không nói gì cả.
Anh đưa tay bật nhạc, ca khúc “Valder fields” vang lên, tiết tấu tuy nhanh nhưng man mác buồn, giai điệu khiến người ta mê đắm.
Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát. Giọng hát của anh hay tới lạ kỳ, giọng anh vang bên ta cô không thua kém giọng ca sĩ. Anh mỉm cười nói: “Có người nói tôi giống Wonbin, chính là Han Tae Suk trong phim “Trái tim mùa thu”, cô có thấy giống không? Thực ra tôi thấy tôi giống chính bản thân tôi, Lăng Bách! Là Lăng Bách độc nhất vô nhị!”. Anh không cần biết cô có đáp lại hay không mà vẫn nói tiếp: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười tôi đọc trên mạng. Có một hộ lý thấy bệnh nhân đang uống rượu trong phòng bệnh, cô liền bước tới khẽ nói với anh ta: ‘Cẩn thận gan[3]’, bệnh nhân liền mỉm cười đáp lại: ‘Tiểu bảo bối’, ha ha ha”. Anh cười tới mức chảy nước mắt: “Cô không cảm thấy buồn cười à? Vậy tôi kể tiếp chuyện nữa. Đường Tăng nói: ‘Chuyện thỉnh kinh lần này nên tìm cách nhanh nhất!’ Ngộ Không đề nghị: ‘Đi máy bay nhanh hơn ngựa!’ Bát Giới đáp: ‘Thần Châu 7[4] nhanh hơn!’ Sa Tăng rút ra một khẩu súng nói: ‘Nghe nói thứ này lập tức tiễn người tới Tây Thiên’. Ha ha ha”.
[3] Nguyên văn tiếng Trung đọc lên vừa có nghĩa “cẩn thận gan” vừa là cách gọi âu yếm, vì thế bệnh nhân nghe “cẩn thận gan” lại tưởng y tá đang gọi âu yếm nên đã đáp lại là “Tiểu bảo bối”.
[4] Thần châu 7: là tàu vũ trụ Thần châu số 7 chở ba phi hành gia Trung Quốc đã rời bệ phóng ở trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền, phía Tây Bắc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc vào lúc 21 giờ 10 phút ngày 25/10/2008 (giờ Bắc Kinh).
Cô vẫn không nói tiếng nào.
Nụ cười trên gương mặt anh dần dần đông cứng lại, anh đột ngột nhấn ga rẽ sang đường cao tốc, xe lao đi như bay, bỏ lại tất cả các xe khác ở phía sau.
Cô lo sợ hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”.
Anh đáp: “Về nhà”.
“Nhưng đây không phải đường về chỗ tôi ở”.
“Nhà cũ của cô”.
Chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cô run rẫy hỏi: “Anh biết nhà cũ của tôi ở đâu sao?”.
Anh nói: “Tôi biết”.
“Vậy tại sao anh lại đưa tôi về nhà?”.
“Không phải cô muốn gặp bố sao?”.
“Tôi…”. Cô cứng họng. Mấy hôm nay cô luôn quan tâm tới tin tức trên báo mạng, nhưng tuyệt nhiên không có tin gì về bố cô. Ngày nào cô cũng gọi về nhà vô số lần nhưng đều không có ai nghe máy. Cô rất lo lắng cho bố, sức khỏe của ông vốn không tốt, chỉ cần ốm vặt cũng phải nằm viện điều trị. Cô không biết tình hình của ông bây giờ thế nào, thậm chí có lúc cô còn gặp ác mộng cả đêm, nằm mơ thấy ông ra đất máu me đầy mình.
Cô ngập ngừng rồi chua xót nói: “Đám paparazzi nhất định đang mai phục gần nhà tôi. Nếu tôi trở về chỉ gây thêm sóng gió lớn hơn…”.
Anh vẫn chăm chú lái xe, ngắt lời cô: “Tôi biết cô sợ trở về sẽ bị hàng xóm cười nhạo, tôi biết cô sợ phóng viên nhìn thấy cô sẽ hỏi những câu khó xử. Nhưng nếu cô tin tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì, tôi sẽ bảo vệ cô”. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Không biết tại sao những suy nghĩ trong lòng cô đều phơi bày ra trước mắt anh, thậm chí có lúc chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, anh đã hiểu. Chàng trai này thực sự rất kỳ lạ.
Anh nói: “Về nhà cô phải đi mất hai tiếng mười lăm phút, cô ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi”.
Ngay cả thời gian về nhà cô, anh cũng tính toán tỉ mỉ đến thế sao? Mặc dù nghi ngờ nhưng cô chấp nhận tin rằng anh đối xử thật lòng với cô. Xe phóng đi rất nhanh, cô nhắm mắt lại, ngủ ngon lạ thường.
Anh yên lặng lái xe, ánh mắt chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, qua gương anh có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc của cô.
Anh nhớ khi lên năm, bố anh xây nhà ở quê, nhà cô chỉ cách nhà anh một căn. Lần đầu tiên thấy cô, cô mặc áo hoa, tết tóc hai bên, ngồi trên vai bố cô. Sau này anh mới biết, mẹ cô qua đời khi sinh cô nên chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau.
Lúc đó anh chỉ thấy đồng cảm với cô.
Cấp một, cấp hai, anh và cô học cạnh lớp nhau, mỗi lần đến giờ giải lao anh đều cố tình đi qua cửa lớp cô, liếc nhìn cô đang vùi đầu đọc sách. Thành tích học tập của cô rất tốt, điểm thi cuối năm luôn đứng đầu. Còn anh năm nào cũng bị nhà trường phê bình vì thành tích kém. Tan học về nhà, việc anh thích nhất chính là ngồi trên ban công, vì từ đó anh có thể nhìn thấy ban công nhà cô, có thể thấy cô yên lặng đọc sách. Anh không bao giờ quên những ngày tháng đó, ráng chiều buông xuống, những chậu hoa trên ban công rực rỡ sắc màu. Cô ngồi ngoài ban công, cả người như đang tắm trong ánh sáng vàng kim. Từ bên này nhìn sang anh chỉ thấy gương mặt nghiêng của cô, từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt ấy cùng ráng chiều chói mắt đẹp như điêu khắc, rực rỡ hơn cả những bông hoa tươi tắn đang khoe sắc.
Có một lần đột nhiên cô đứng dậy, vươn vai dưới nắng chiều đang lan tỏa, nhìn thấy anh cô ngại ngùng cười. Gió thổi qua làm tung bay những lọn tóc dài của cô, nụ cười đẹp khiến người khác xúc động khôn xiết. Anh nhìn cô, tim đập loạn xạ như trống đánh.
Lên cấp ba, anh đăng ký học cùng trường cô, nhưng tiếc thay bố lại đón anh đi.
Dù bao năm trôi qua nhưng anh vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó, dưới ráng chiều buông khắp nơi, gió nhẹ thổi, cô đã mỉm cười với anh.
Anh cẩn thận nhìn gương chiếu hậu. Cô ngủ rất say, hàng mi dài cụp xuống, sắc mặt tiều tụy mong manh như búp bê sứ, dường như chạm vào là vỡ. Mi mắt cô rung rung, anh lập tức quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa.
Bạn có cảm thấy trái tim bỗng nhiên loạn nhịp không? Bạn đã bao giờ yêu người khác chỉ sau một giây? Khoảng cách lớn nhất trên thế giới này không phải là xa tận chân trời, mà là ngay trước mặt nhưng mãi mãi không bao giờ chạm tay vào được.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, nhạc chuông là ca khúc “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang” do cô trình bày. Anh vội vã nghe máy, bên tai vang lên tiếng bố anh quát: “Con đi đâu? Con ký hợp đồng làm ngôi sao gì hả? Rốt cuộc con đang chơi trò gì?” Anh nhìn gương mặt cô đang ngủ ngon trong gương chiếu hậu rồi tắt máy luôn.
Thời gian trôi từng giây, từng phút, những dãy núi bên ngoài cửa sổ cứ lần lượt lướt qua, dường như vô tận vô cùng. Xe dừng ở đường cao tốc rồi rẽ vào quốc lộ, cảnh vật bên đường quen thuộc như những đường chỉ tay, anh nhắm mắt cũng biết con đường này phải đi thế nào, thậm chí nhớ rõ từng căn nhà ven đường.
Trước đây khi tài xế đưa anh về nhà, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn mau mau đến nơi.
Nhưng giây phút này anh mong nó đến chậm một chút, tốt nhất là con đường này mãi mãi không có điểm dừng.
Xe dẫn chạy chậm lại, từng căn nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt. Anh đỗ xe trước một căn biệt thự ba tầng, cách đó không xa là nhà cô, cửa lớn đóng kín. Nhìn đâu cũng thấy bóng các phóng viên đeo máy ảnh. Anh quay đầu lại đúng lúc cô mở mắt, mắt nhìn thẳng vào anh.
Cô nhìn lướt qua anh, nhìn về phía trước, đột nhiên mắt cô mở to.
Anh quay đầu lại, ông An khom lưng đi từ phía xa tới. Anh ném chìa khóa cho cô rồi nói không chút do dự: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên, cô mau mau vào nhà”. Anh mở cửa xe chạy về phía đám phóng viên, vung nắm đấm lên đánh. Phóng viên nào anh cũng đánh, anh còn cướp máy ảnh của một người rồi chạy ra khỏi đó.
Đám phóng viên vừa mắng chửi vừa rượt theo anh. Trước cửa nhà không còn một bóng phóng viên nào.
An Dao xuống xe, ông An nhìn cô và hiểu tất cả, ông lập tức mở cửa. Trong nhà bụi phủ khắp nơi, đồ đạc lộn xộn, rèm cửa buông phỉ che hết ánh sáng, căn phòng nặng nề như một nấm mồ. An Dao đi theo ông vào nhà, ông khàn giọng hỏi: “Sao con về?”. Đứng bên cạnh ông, cô có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm và chiếc cằm thâm tím.
Trong lòng cô chua xót, khí huyết nghẹn đắng nơi cổ họng, không nói nên lời.
Ông không nói gì, chỉ đi vào trong, một lúc sau cầm ra cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ. Ông đưa nó cho cô rồi lạnh lùng nói: “Nghe nói con đã lấy tất cả tài sản bồi thường cho thương hiệu con đại diện rồi, số tiền này con cầm để ứng phó đi”.
Cô mở sổ tiết kiệm, trên sổ là tên cô, số tiền là hai trăm sáu mươi nghìn tệ.
Đây là tất cả tài sản của bố cô.
Cô mím môi lắc đầu, đưa trả nó lại cho ông: “Con không cần tiền”.
Ông đưa tay chặn ngang cuốn sổ, giọng mệt mỏi: “Bảo con cầm thì con cầm, không có việc gì thì về đi, để người ta nhìn thấy lại lắm thị phi”.
Cô đứng bất động, chỉ biết nắm chặt cuốn sổ.
Ông tiếp tục thúc giục: “Về đi, người ta nhìn thấy là phiền lắm”.
Cổ họng cô càng khó chịu hơn, không thể nói nổi một lời. Cô rất muốn nói cho ông biết, cô về không phải vì tiền, mà chỉ muốn gặp ông, cô lo lắng cho sức khoẻ của ông đến phát điên. Nhưng cô chỉ biết đứng ngây ra. Ông nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi quay người lên gác. Cô chỉ còn cách ra ngoài rồi về xe.
Trên phố không một bóng người, cô lái xe men theo con phố tiến về phía trước. Đi một quãng xa mới thấy Lăng Bách đang bị vây giữa đám phóng viên. Lăng Bách cười trừ xin lỗi họ. Cô tăng tốc vượt qua đám đông, anh từ đám đông đi ra vẫy tay và chạy nhanh tới.
Anh ngồi lên xe và thở phào: “Tôi lừa bọn họ là tôi nhận nhầm người, nên cứ thế mà xin lỗi”. Anh xắn tay áo lên, nh