- Giỏi lắm. Mẹ nhớ là sáu năm trước, cậu ta còn ở trong một ngôi nhà thuê
rất bình thường.
Bà Quý Văn Văn vừa nói vừa xuống xe. Tô Hòa cũng vội vàng xuống theo. Hai người cùng đi đến trước cổng, bà Quý Văn Văn khẽ đẩy, cánh cửa lớn liền mở ra, vườn hos và ngôi nhà nhỏ màu trắng thiết kế độc đáo hiện ra ngay trước mắt họ.
Bà Quý Văn Văn kêu khe khẽ:
- Đẹp quá.
- Bác chưa đến đấy lần nào ạ? - Vừa rồi do nhất thời cảm động nên cô đã
gọi bà là "mẹ", nhưng lúc này cô lại thấy ngượng nên không gọi như thế nữa mà trở về với cách xưng hô quen thuộc lúc trước.
May mà bà Quý Văn Văn cũng không để ý lắm, mà chỉ tập trung ngắm nhìn cảnh đẹp phía trước, trong lòng vừa thấy đôi chút cảm động lai vừa có chút sợ
sệt, giọng bà run run:
- Mẹ luôn muốn đến đây nhưng lại không dám. Đẹp quá... Tiểu Hòa, con biết không? Không phải là mẹ tự khen con mình nhưng mà trong lĩnh vực thiết kế trang sức, Nhan Khanh thật sự cũng rất có năng khiếu đấy.
Tất nhiên rồi, không có năng khiếu thì làm sao dạy được ở trường SS?
Trường này thu nhận toàn những hạt giống thiết kế tài năng hàng đầu mà!
- Nhưng lần đầu tiên trông thấy tác phẩm thiết kế của Hạ Ly, mẹ liền biết rằng suốt cả đời này, Nhan Khanh cũng không thể nào theo kịp cậu ta.
- ...
Tô Hòa không nói gì. Đúng vậy, cháu cũng công nhận Hạ Ly đích thực là
thiên tài trăm năm có một, nhưng bác ơi, bác cũng không nên tự xem nhẹ con trai mình như vậy. Trong mắt cháu, Ôn đẹp trai thực ra cũng rất giỏi, rất giỏi đấy chứ...
- Vì thế, mỗi lần trông thấy tác phẩm của Hạ Ly, mẹ đều cảm thấy rất buồn,
mà đã buồn thì lại càng không dám đến gặp cậu ấy...
Về thân thế của Hạ Ly, Tô Hòa đã được nghe Tô Ngu kể lại. Ban đầu đúng là do Quý Văn Văn dắt mối nên bà Hạ Tử hàm mới nhận lời mang thai hộ, giúp vợ chồng Quý Doãn Tiên sinh ra Hạ Ly để cứu Quý Trù. Tiế rằng người tính không bằng trời tính...
Số phận đúng là trêu ngươi con người ta...
- Tử Hàm là bạn thời tiểu học của mẹ, hồi đó chơi với nhau rất thân. Nhưng
sau khi học hết tiểu học, mẹ ra nước ngoài. Bọn mẹ khóc lóc chia tay nhau, hứa thường xuyên viết thư cho nhau, suốt đời là bạn tốt của nhau. Sau này, sở dĩ mẹ tìm được bà ấy để nhờ mang thai hộ, ngoài việc lúc đó bà ấy đang cần gấp một khoản tiền lớn ra, còn có một nguyên nhân khác nữa mà mẹ biết - đó là bà ấy luôn rất thích anh trai mẹ. Nhưng lúc đó anh trai mẹ đã có vợ, hơn nữa còn rất yêu vợ, không thể nảy sinh tình cảm với người khác, cũng không thể có một người thứ hai chen chân, vì thế Tử hàm đã không còn cơ hội.
Tô Hòa trợn tròn mắt...
Thì ra trong chuyện này còn có một ẩn tình khác!
- Tử Hàm trông có vẻ mềm yếu nhưng thực ra lại rất kiên cường, dù thế
nào bà ấy cũng không chịu nhận tiền giúp đỡ của mẹ. Vì thế cuối cùng mẹ đành nhẫn tâm nói với bà ấy rằng "Vậy thì cậu sinh con giúp anh chị mình đi, khoản tiền này coi như tiền công!", Mẹ thật bỉ ổi, biết bạn thích anh trai mình nên đã lợi dụng điều đó và nhân cơ hội bà ấy đang rất cần tiền để biến bà ấy thành mẹ của Hạ Ly. Nếu nói cuộc đời Hạ Ly là một bi kịch, thì mẹ buộc phải thừa nhận rằng mình chính là nguồn gốc gây ra tội lỗi.
Mặt trời mùa đông tỏa nắng trên gương mặt Quý Văn Văn, da bà trông vẫn rất căng bóng nhưng dù vậy vẫn không thể che hết những nếp nhăn - dấu vết của thời gian ở khóe mắt.
- Những chuyện sau đó con cũng đã biết cả rồi... Mẹ có lỗi với người bạn
tốt nhất của mình, đồng thời cũng có lỗi với cả anh chị, lại càng có lỗi với Hạ Ly. Vì thế... bao nhiêu năm nay mẹ không dám đến gặp cậu ấy... - Bà bước đến, chầm chậm đặt tay lên nắm cửa, ánh mắt bỗng trở nên cương nghị - Nhưng hôm nay, mẹ tự hứa với lòng mình là nhất định phải đến. Ngoài việc xem mặt vợ chưa cưới của con trai, mẹ còn phải đến gặp Hạ Ly, gặp đứa bé vì lỗi lầm của mẹ mà đã luôn gặp phải bất hạnh, đồng thời cũng chính là cháu ruột của mẹ.
Bà hít một hơi thật sâu, đẩy cửa mở ra.
Họ đi theo hành lang sáng bóng vào phòng khách và nhà bếp xây nửa chìm
nửa nổi. Do vụ nổ hôm trước nên mặc dù đã được tu sửa nhưng căn phòng vẫn có chút xiêu vẹo. Có điều chính cảm giác xiêu vẹo này lại khiến cho ngôi nhà hiện ra càng độc đáo hơn.
Bà Quý Văn Văn nhìn tòa kiến trúc tráng lệ này mà thấy tim mình quặn đau.
Bà đi xem nhà bếp, xem phòng khách, xem phòng làm việc, sau đó lại đi
xuống tầng hầm:
- Vụ nổ xảy ra ở phía dưới phải không?
- Vâng, nghe nói đó là nơi chế tác của Hạ Ly, có rất nhiều tác phẩm do Hạ
Ly tự tay làm ra.
- Đúng vậy, Hạ Ly không những có đầu óc linh hoạt mà còn có đôi tay khéo léo.
Bà Quý Văn Văn vừa cười vừa đi xuống phía dưới, mở cửa căn phòng dưới lòng đất...
- Cái này không phải là như thế sao? Vì sao tôi đã phối màu theo như cậu
bảo mà vẫn không ra được hoa văn như ý muốn vậy?
- Xì...
- Xì là có ý gì hả?
- Tức là... anh vụng quá chứ sao.
- Cậu nói gì?
- Không lẽ tôi nói sai à? Chiếc vòng cổ này anh đã đúc đi đúc lại đến bốn
lần rồi mà vẫn cứ nát bét như vậy. Tôi chưa từng gặp ai không có tí năng khiếu nào như anh cả.
- Tôi mà lại không có năng khiếu à? Tôi là thầy giáo của trường SS đấy! Là thầy giáo đấy biết chưa hả? Nếu tôi vào nghề sớm hơn hai năm thì cậu đã là
học trò của tôi rồi đấy!
- Thế thì tôi phải rất lấy làm may mắn khi đã vào học sớm hai năm nên mới không bị một kẻ bất tài như anh chỉ bảo.
- Bất tài? Cậu không muốn sống nữa hay sao mà lại dám nói tôi như vậy
hả?
- Tôi vốn đã chán sống lắm rồi, thế nào, anh có muốn nếm mùi vị bom nổ
một lần nữa không?
- Được thôi, nổ đi. Nổ một lần nữa cũng hay, dẫu sao đây cũng là nhà cậu.
- A n h ...
Cả Tô Hòa và bà Quý Văn Văn đều như cũng rơi vào trạng thái hóa đá.
Trước mặt họ hai người đang ở bên bàn thực nghiệm cãi nhau như học trò,
một người trong đó là Hạ Ly - chủ nhân ngôi nhà, còn người kia chính là kẻ đã mất tích suốt bôn hôm nay - tân lang chính cống - Ôn Nhan Khanh. Bà Quý
Văn Văn là người định thần lại trước, lên tiếng:
- Hai đứa ở đây làm gì thế hả?
Hai kẻ đang cãi nhau kia cùng lúc quay lại, bây giờ mới trông thấy những vị
khách không mời đang đứng ngay ở cửa.
- Mẹ... - Ôn Nhan Khanh ngạc nhiên nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn sang Tô Hòa
- Tiểu Hòa à? Sao hai người lại đến được đây vậy?
Tô Hòa cắn môi, rồi bỗng nhiên nắm tay, xông lên sờ nắn trên người anh một hồi, cuối cùng tìm được chiếc điện thoai từ trong túi quần, mở ra xem thì đúng là không có tín hiệu.
Ôn Nhan Khanh nhìn điện thoại, cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc:
- Sao lại không có tín hiệu à?
Tô Hòa nheo mắt:
- Anh không biết thật ư?
Ôn Nhan Khanh quay sang Hạ Ly:
- Sao ở đây lại không có tín hiệu vậy?
Hạ Ly trợn mắt lên:
- Anh có thấy trong tầng hầm nào mà sóng điện thoại lại tốt được không?
- Thế sao cậu không nhắc tôi?
- Anh có hỏi đâu.
- Không hỏi thì cậu không mở miệng nhắc tôi được à?
- Thế thì tôi có phải nhắc nhở thầy giáo Ôn vĩ đại rằng ở đây không những
không có sóng điện thoại mà do từ trường thay đổi nên thời gian cũng bị ảnh
hưởng không nhỉ?
- Cậu... - Ôn Nhan Khanh xem giở trên điện thoại rồi lại kéo tay Tô Hòa
xem đồng hồ của cô, quả nhiên là thời gian hoàn toàn khác nhau - Xin lỗi em!
Anh thực sự không ngờ đây lại là một nơi quái quỷ như vậy.
- Vì thế nên anh không thèm nhận điện thoại, cũng không thèm gọi cho em
à?
Tô Hòa không thể nào tin được, vì dẫu sao cũng đã bốn ngày rồi!!! Chẵn bốn ngày rồi đấy! Làm sao có thể nói là quên, mà cũng không thể không cảm
thấy thời gian đang trôi đi kia chứ?
- Anh làm gì ở đây? - Cô liếc sang bàn chế tác bên cạnh.
Ôn Nhan Khanh đã cố tình che đi nhưng vẫn bị cô nhìn thấy, ở bên cạnh
máy mài, một chiếc vòng cổ đang tỏa sáng lấp lánh.
- Đó là cái gì vậy?
Cùng câu trả lời lấp liếm "không có gì" của Ôn Nhan Khanh là tiếng cười "ha
ha ha" của Hạ Ly.
Chuyện... kì quái gì thế này?
- Suốt bốn hôm nay anh đều ở đây à? Vì chiếc vòng cổ đó à? - Tô Hòa tò
mò hỏi.
Ôn Nhan Khanh đứng yên trong giây lát, dường như anh cảm thấy chuyện
đã đến nước này rồi, phủ nhận cũng không tác dụng gì nữa nên gật đầu.
Tô Hòa bước đến cầm chiếc vòng lên.
Dưới ánh đèn, chiếc vòng giống như một dòng nước bạc chảy vào lòng bàn
tay cô, tuy còn chưa hoàn toàn thành hình nhưng căn cứ vào từ PATRON ở
trên đó, cô cũng nghĩ ra được câu trả lời:
- Thần hộ mệnh ư? Có phải cùng một bộ với chiếc nhẫn kia không?
Trông giống lắm!
Cùng làm bằng bạch kim, cùng phong cách giản lược với đường cong thanh
thoát.
Nhìn thế nào cũng thấy đúng là cùng một bộ với nhau.
- Ôn Nhan Khanh, vì sao anh lại muốn làm cái này? - Tô Hòa trợn tròn mắt
nhìn anh.
Ôn Nhan Khanh liếm môi, định nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra. Trái lại, Hạ Ly ở bên cạnh lại bật cười lạnh lùng.
Tô Hòa lập tức chuyển ánh mắt sang phía đó:
- Anh cười gì thế hả?
- Tôi nghe nói vì cô bị chiếc nhẫn Thần hộ mệnh kia làm cho rung động nên
mới quyết định lấy con người này, đúng không?
- Sao... anh biết?
Có phải Ôn Nhan Khanh nói với anh ta không? Không, chắc là Tiểu Ngu nói
rồi. Ôn Nhan Khanh không phải là loại người hay đem chuyện riêng tư đi nói lung tung. Hơn nữa xem ra quan hệ giữa anh ta và Hạ Ly cũng chẳng tốt đẹp gì, càng không thể nói ra...
Hạ Ly quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó lạnh lùng nói bằng
những từ ngữ làm người ta muốn tức chết:
- Quả nhiên là óc thẩm mĩ dung tục...
- Cái gì?
- Chiếc nhẫn dung tục như thế quả nhiên là được thứ con gái như cô thích.
Đúng là một cặp! - Nói xong, anh ta tự đẩy xe lăn đi lên.
- Này, không được đi, phải nói cho rõ ràng đã! Cái gì dung tục! Này! Này! -
Tô Hòa giận dữ gọi Hạ Ly lại nhưng không được, đành quay sang bực bội nhìn
Ôn Nhan Khanh - Biết rồi, chắc chắn chiếc nhẫn Thần hộ mệnh không phải là
do anh chàng này thiết kế phải không?
- Ừ ...
- Không phải do mình thiết kế thì bảo là dung tục à? Hừ, đúng là loại đàn
ông lòng dạ hẹp hòi, chả trách làm những việc điên khùng như vậy... Có điều, Thần hộ mệnh là ai thiết kế vậy? - Lúc ấy cô mới nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất này.
Bên kia, Ôn Nhan Khanh vẫn giữ vẻ trầm mặc. Nhìn sang bên này, bà Quý
Văn Văn như cười mà không phải cười, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chuyện gì thế này? Kì lạ quá... Không lẽ...
- Là anh á?
Ôn Nhan Khanh khẽ ho một tiếng, sau đó nhíu mày, đáp một cách cứng
cỏi:
- Anh không phải chỉ biết mỗi việc ra đề thi...
Phản ứng đầu tiền của Tô Hòa là đưa tay lên bịt miệng mình.
Lẽ nào... lại như vậy... Người thiết kế Thần hộ mệnh là Ôn Nhan Khanh ư?!
Tô Hòa cứng đờ người quay sang nhìn Quý Văn Văn, thấy bà khẽ gật đầu.
Hai chân cô bỗng nhiên mềm nhũn, cô ngồi xuống đất. Khi cúi xuống nhìn lại chiếc dây chuyền trong tay thì lại thấy có một định nghĩa hoàn toàn khác. Người thiết kế Thần hộ mệnh... đang t