Tô Hòa thấy thời cơ đã đến, bèn chống tay vào hông, ngẩng đầu, ưỡn
ngực, nói:
- Tôi đã có lòng tốt lấp liếm đi cho ông, sao ông lại nói là tôi vô lễ? Không lẽ
ông cứ muốn tôi nói thẳng ra những việc xấu xa mà ông đã làm sao?
- Chuyện xấu xa? Chuyện xấu xa gì? - Ổng già kia trợn mắt lên.
Tô Hòa phì cười:
- Chuyện gì thì trong lòng ông tự biết. Mọi người người ta đều biết cả, còn
ông là bậc lớn hơn, hãy để cho những người ít tuổi kính trọng, đừng tự làm mất mặt mình như thế. Còn nữa, Ôn Nhan Khanh thích đưa ai về nhà là tự do của anh ấy, ông là người ngoài không có quyền xen vào.
- Người ngoài? Cô, cô, cô dám nói ta là người ngoài à!
- Ông chẳng qua cũng chỉ là bạn của cậu Ôn Nhan Khanh mà thôi, không lẽ
là người trong nhà?
- Không thể nào hiểu được! Không thể nào hiểu dược! Không thể nào hiểu được! - Ông già kia nói ba lần câu "không thể nào hiểu dược", rồi phủi tay áo bỏ đi, vẻ vô cùng tức giận.
Tô Hòa quay lại hỏi Ôn Nhan Khanh:
- Kì quặc thật, sao ông ta lại phản ứng như vậy?
Một tay Ôn Nhan Khanh chống cằm, đôi mắt đen qua cặp kính sáng bừng
lên và dường như còn đang... cười nữa.
Tô Hòa dụi mắt, nhìn kĩ lại, xác định chắc chắn, đúng là anh ta đang cười.
- Anh cười cái gì?
- Cô có biết là tôi mang họ cha không?
Nói mới buồn cười chứ, ở Trung Quốc có tới chín mươi lăm phần trăm dân
số là mang họ cha cơ mà? Tô Hòa trợn mắt nhìn anh.
-Vậy cô có biết cha tôi tên là gì không? - Ôn Nhan Khanh xòe tay ra - Trước khi cô quyết định phỏng vấn một ai đó, cô không hề điều tra những tư liệu cơ
bản về người ấy sao?
- Tên là gì cơ? - Tô Hòa cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang giăng ra, còn mình thì rõ ràng là cảm thấy có điều gì đó khác thường, thế mà vẫn cứ chui đầu vào trong đó.
Quả nhiên, ngay sau đó, đôi mắt phượng nhỏ và dài cụp xuống, biến thành hình vòng cung như mặt trăng, Ôn Nhan Khanh lên tiếng, mỗi một tiếng vang
lên chẳng khác gì những nốt nhạc:
- Ông ấy họ Ôn, tên là Hồng.
- Ôn... Hồng?
- Phải.
- Ông già vừa rồi không phải là... không phải là... lão... dê già đó
- Không phải.
Tô Hòa vẫn ngây ra như cũ trong mười giây, đến khi có thể động đậy trở lại
được, thì động tác đầu tiên của cô là bước tới bên cạnh tấm rèm cửa ở góc nhà, rồi quấn cả người vào trong đó.
- Này!
Nụ cười của Ôn Nhan Khanh vụt tắt, anh đã từng thấy có người vì quá xấu
hổ mà hoặc là muốn nhảy lầu tự tử, hoặc hét to lên, hoặc nổi cơn thịnh nộ, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh thấy có người vì xấu hổ mà chui tọt vào trốn trong rèm cửa.
Thế rồi cái người trốn trong rèm kia run lên, và nhất định không chịu ra,
một hồi lâu sau, cô mới nói với giọng buồn bã:
- Anh đã cố tình làm như vậy.
Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
- Cố ý không nói cho tôi biết ngay rằng ông ấy là cha của anh, cố ý chơi xỏ
tôi khi nói rằng ông ấy họ Hồng, cố ý để tôi phơi cái xấu ra trước mặt cha anh... Tôi đã nói với ông ấy rất nhiều những lời quá đáng, rủa ông ấy bị bệnh, rồi còn rủa ông là không con không cháu... Ôi, ôi, ôi, chắc hẳn người cha ở dưới suối vàng của tôi sẽ không tha thứ cho tôi! - Tô Hòa càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng hối hận, và càng quấn người chặt vào tấm rèm h ơn .
Tô Hòa cứ sám hối như vậy đằng sau tấm rèm, thế mà Ôn Nhan Khanh thì chẳng được lấy một lời an ủi, Tô Hòa càng túc giận, cô làm như vậy, rốt cuộc
là vì ai chứ?
Cuối cùng không nén được nữa, Tô Hòa gom hết can đảm thò nửa đầu ra, nhìn xem Ôn Nhan Khanh đang làm gì. Kết quả là, không nhìn thì còn tốt, chứ nhìn thấy rồi thì suýt nữa tức hộc máu.
"Ôn đại biến thái" đang ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp tách trà thơm với vẻ rất ung dung, vừa tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, bên cạnh tách trà còn có cả bánh điểm tâm được trang trí rất đẹp khiến ai nhìn cũng phải thèm nhỏ dãi. Cảnh tượng ấy khiến người khác nhìn thấy không khỏi phát ghen lên được.
Anh ta... dựa vào đâu cơ chứ?!
Tô Hòa lập tức quyết định đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế mà ban nãy Ôn
Hồng ngồi, rót một tách trà với vẻ giận dữ, rồi vừa ăn điểm tâm, vừa uống trà.
Ôn Nhan Khanh mở to mắt nhìn cô, chờ đến khi cô ăn hét miếng bánh ga
tô thứ ba, uống ừng ực hết cả một ấm trà xong mới chậm rãi lên tiếng nói:
- Người cha ở dưới suối vàng của cô tha thứ cho cô rồi à?
- Cha tôi biết là tôi bị kẻ ác hãm hại, nên sẽ thương xót tôi và sẽ không
trách tôi nữa - Tô Hòa vừa nói, vừa trừng mắt lên lườm kẻ ác một cái.
Ôn Nhan Khanh vẫn không hề để ý đến những điều ấy, đặt tách trà xuống,
đứng dậy, hỏi:
- Ăn no chưa?
- Cái gì? - Tô Hòa vẫn tiếp tục nhét miếng bánh Tiramisu vào miệng.
- Ăn no rồi thì đi theo tôi.
- Đi đâu?
- Tới dự bữa cơm thực sự cần đến cô.
Tô Hòa lập tức đặt chiếc bánh Tiramisu bị cắn một nửa xuống. Sắp được ăn
thỏa thuê trong một một bữa tiệc sang trọng rồi, làm sao lại để bụng quá no
được nhỉ?
Còn như chuyện bữa tiệc này sẽ rất kì quặc và rất khó xử gì gì đó thì chẳng liên quan gì đến cô. Có thể khẳng định đôi chút rằng, đến lúc đó, người duy nhất trong ba người cảm thấy hứng thú với các món ăn thì người ấy nhất định không phải là lão dê già thất tình, cũng chẳng phải "Ôn đại biến thái" sắp đắc tội với người bề trên quan trọng.
- Quần áo của tôi ở đâu? Tôi đi thay.
- Ở ngay bên cạnh giường cô ấy, đã giặt sạch rồi - Ôn Nhan Khanh ngẫm
nghĩ một chút, thay đổi thói quen nói ngắn gọn, bổ sung thêm - Lúc cô ngủ đã
va vào cốc cà phê bên cạnh nên quần áo bị bẩn.
- Sao cơ? Còn có cả chuyện đó à? Tôi ngủ say quá, không hề biết gì... Hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến quản gia nhé.
- Tôi không có quản gia.
Cảm thấy có điều gì đó không bình thường, giọng của Tô Hòa lập tức nhỏ
hẳn đi - Vậy, hầu gái?
- Ở đây cũng không có hầu gái.
Tô Hòa bất giác túm chặt lấy chiếc áo ngủ:
- Vậy thì ai thay... quần áo ngủ cho tôi?
Ôn Nhan Khanh lặng lẽ nhìn cô.
Tô Hòa cảm thấy khắp người nổi gai ốc, run rẩy nói:
- Anh... anh... anh đừng nói với tôi là, anh... anh...
- Nếu là hoa hạnh, thì tôi sẽ càng khen ngợi cho phẩm giá của cô đấy.
Mặt của Tô Hòa lập tức đỏ bừng, không nói thêm câu nào, quay người bỏ
chạy.
Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi, chết mất thôi, chết mất thôi, thực sự là chết mất thôi...
Năm mười bảy tuổi, để mong giành được tình cảm của bạn trai, cô đã xăm
hình một bông hoa đào ở bên cạnh rốn để hòng thay đổi số phận.
Kết quả là sau khi xăm bông hoa đào xong, thì người bạn trai ấy đã đi theo cô gái khác mất rồi.
Từ trước tới nay, cô không bao giờ cố ý tạo ra sự gợi cảm, quần áo cũng
chuyên chọn những bộ rộng rãi, thoải mái, vì thế trừ khi tắm chung, nếu không thì chẳng ai biết cô có hình xăm đó.
Vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ không thể có người thứ ba biết, thế mà...
Đây đúng là một sự trừng phạt cho sự ấu trĩ, ngốc nghếch của cô hồi còn
trẻ!
Bị người khác nhìn thấy thì cũng đành, nhưng vì sao lại là... lại là gã biến
thái ấy?!
Trong cơn bối rối và xấu hổ, Tô Hòa chạy thẳng một mạch lên phòng ngủ trên tầng hai, rồi đóng cánh cửa "sầm" một cái, và đưa mắt kiếm tìm một lượt thì thấy quần áo của mình quả nhiên được gấp gọn gàng và đặt trên chiếc tủ bên cạnh giường. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ, thay chiếc áo phông và chiếc quần bò của mình. Trong lúc đang thay quần áo, cô chợt nghĩ đến chuyện phần da thịt của mình rất có thể đã bị Ôn Nhan Khanh đụng chạm vào, tự nhiên cô thấy nóng bừng như lửa đốt.
Vội vàng mặc xong quần áo đang định đi ra, thì như chợt nhớ ra điều gì đó, Tô Hòa quay trở lại trước chiếc gương trong phòng, vạch quần bò ra xem: Một bông hoa đào đỏ sẫm, nằm ngay ngắn ở phía trên rốn đang phập phồng theo nhịp thở, trông giống như đang nở ra.
Càng nhìn lại càng thấy sinh động, càng nhìn lại càng thấy nó rất phù hợp.
- Rõ ràng là đẹp hơn hoa hạnh, hừ!
Mười giờ sáng ở Rome, tức là năm giờ chiều của thành phố B.
Tô Ngu đang vùi đầu vào máy tính, đã chẵn mười tiếng rồi.
Cô dậy từ lúc bảy giờ sáng, sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản thì bắt đầu
ôn lại những thứ đã học được tối hôm qua, rồi lấy bản phác thảo trong máy tính ra vẽ tiếp.
Trong thời gian dó, San Ni có việc phải ra ngoài, khi trở về, trên tay xách
theo rất nhiều đồ ăn.
San Ni khẽ đẩy vào người Tô Ngu, rồi nói bằng ngôn ngữ bàn tay:"Đứng
dậy nghỉ chút đi. Phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi cho phù hợp".
Tô Ngu đang định lắc đầu, thì San Ni lại nói: "Tôi biết hiện giờ cô đang rất tập trung tinh thần, muốn làm một mạch cho xong mẫu thiết kế đó, nhưng nếu cô chịu dừng lại mười phút để ăn bữa tối đơn giản thì tôi sẽ dạy cho cô ba thao tác đồ họa, c ó thể giúp cô đạt được tiến đ ộ nhanh gấp ba lầ n bình thường".
Không thể không thừa nhận câu nói ấy rất có sức nặng.
Tô Ngu lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn chờ San Ni mang
thức ăn đến.
Còn San Ni thì dứng trước máy vi tính, nhìn vào bản thảo bức vẽ của Tô Ngu, đôi mắt dường như ánh lên.
Tô Ngu đã vẽ một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẵn được tạo hình như chuỗi xích nối thành vòng tròn, chỗ điểm
tiếp giáp của những đường hoa văn là hình ♀ và ♂. Hai hình tròn ♀ và ♂ xếp chồng đan xen vào nhau, tạo thành hình một bào thai trong tử cung.
Tạo hình kì quặc, thô ráp, mạnh dạn, tuy chưa hoàn thành, nhưng xét về cấu tứ thì cũng đã đủ để khiến người khác sửng sốt.
Tô Ngu ăn xong quay lại vẫn thấy San Ni đang đứng xem, vừa xem vừa dùng ngôn ngữ bàn tay, hỏi: "Tên của tác phẩm này là \'Hôn nhân trói buộc\' à?".
Tô Ngu gật đầu, có vẻ hơi xấu hổ, cô vẫn chưa quen với việc để cho người khác xem những tác phẩm chưa hoàn thành.
Vì sao lại lấy tên đó?
"\'Nhân\' trong chữ \'hôn nhân\', cũng có thế lí giải là \'anh\' trong chữ \'anh nhi\'
- nghĩa là \'đứa trẻ\'. Vì, nam giới vả nữ giới bị hôn nhân trói buộc, nên họ buộc phải ở cùng nhau, một khi đã có con, thì ngay cả tương lai của bản thân cũng sẽ bị mất đi...". Tô Ngu nghĩ đến mẹ, bỗng nhiên cảm thấy như bị nghẹt thở, bàn tay đang nói, cũng dừng lại.
Nhưng San Ni đã nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô, nên không hỏi gì nữa mà đổi chủ đề câu chuyện: "Cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế không?".
Tô Ngu giật mình sửng sốt, chỉ vào mình.
San Ni gật đầu, kéo chiếc ghế ngồi xuống, rồi vào mạng, mở một trang
web: "Tuy hiện giờ vẫn chưa công khai, nhưng đã lên lịch trình, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhanh chóng công bố. SEASON đang chuẩn bị tổ chức một cuộc thi thiết kế về ngọc trên phạm vi toàn quốc, nhằm thu hút càng nhiều ý tưởng sáng tạo và nhân tài hơn nữa. Tôi cho rằng, cô có thể thử".
"Nhưng... tôi vẫn là học sinh...".
"Cuộc thi này không hạn chế tuổi tác, nghề nghiệp, đến cả trẻ em cũng
được tham gia, huống chi cô lại là sinh viên của khoa này. Nếu tôi là cô thì nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Thành công hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là tham gia để tích lũy kinh nghiệm. Hãy tin tôi đi, càng đối diện sớm với sự thách thức đến từ nhi