Tất cả những chuyện này đối với người bình thường đều rất đơn giản,
nhưng đối với một đứa trẻ khuyết tật như con thì đều là những thử thách rất gian khó và lâu dài.
Cảm ơn cha mẹ đã chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Giống như đem hòn đá chạm khắc thành kim cương.
Giống như đem viên ngọc thiết kế thành đồ trang sức.
Cảm ơn cha mẹ đã dùng mười bảy năm để nuôi dạy và rèn luyện con.
Tô Ngu lấy từ trong cặp sách ra một tấm huy chương.
Hình một chiếc lá phong với những đường lượn mềm mại, cùng những chữ
in hoa rất tinh xảo.
S .S .
Minh chứng cho tư cách là học sinh của trường S.S.
Tiến thẳng trên con đường xán lạn đến cung điện thiết kế châu báu.
Lúc này đây, con đường ấy đang mở rộng trước mặt cô, chờ đợi cô thực
hiện giấc mơ của mình.
Tám giờ sáng - khoảng thời gian mà giao thông của thành phố B ách tắc
kinh khủng nhất.
Mặc dù Tô Ngu đã từ chối, nhưng Tô Hòa vẫn kiên quyết dùng chiếc xe đạp điện đã được sửa chữa lại để đưa cô đến trường. Vẫn là con đường với dòng người đông đúc, vì đã có bài học từ hôm trước, nên lần này Tô Hòa đi rất thận trọng.
Kết quả là, tình cờ như không thể tình cờ hơn được nữa, họ lại nhìn thấy một lần nữa chiếc xe biển số SS5A14 ở đúng chỗ rẽ hôm trước.
- SS5A14 lại là xe của con người biến thái ấy!
Tô Hòa nghiến răng, tăng tốc đuổi theo. Nhưng tốc độ của chiếc xe đạp
điện làm sao sánh được với chiếc xe hơi, nên chỉ mấy giây sau đó, họ đã bị bỏ rơi lại tít đằng sau.
Tô Hòa vòng hết chỗ này lại lượn qua chỗ khác, khó khăn lắm mới đuổi kịp ở một ngã tư đèn đỏ, nhưng vừa mới áp sát tới bên chiếc xe và ra hiệu bằng tay thì đèn tín hiệu đã chuyển màu xanh, chiếc ô tô lại lao vút đi.
- Này! Này! Này. Thật đáng ghét!
Tô Hòa đành tiếp tục đuổi theo, cuối cùng, khi tới bãi đỗ xe của trường S.S
thì cũng đã đuổi kịp.
Xem ra, vị giám khảo biến thái cũng đã rút kinh nghiệm, không còn tùy tiện đỗ xe ở làn đường dành cho xe ô nữa.
Tô Hòa quay lại làm động tác tay với Tô Ngu: "Em cứ lên lớp đi."
Trước sức mạnh hành động cấp SSS của bà chị họ, từ trước tới nay Tô Ngu
không có cách nào ngăn cản được, điều duy nhất có thể làm là mặc kệ chị ấy, vì thế cô ngoan ngoãn rời đi.
Tô Hòa gạt chân chống xe, lúc đó, của kính của chiếc xe hơi cũng đã hạ xuống, Ôn Nhan Khanh lạnh lùng quan sát cô.
Tô Hòa lập tức đổi nét mặt, gật đầu cúi mình:
- Chào thầy Ôn, ha ha, thầy đến sớm quá nhỉ. Tôi là Tô Hòa, là cái người
hôm qua, vâng, người đã giẫm chân lên xe của thầy - Khi nói những lời này trong bụng, cô thầm rủa gã thiếu niên đáng ghét.
- Hôm qua trong điện thoại chưa nói được rõ, về chuyện bồi thường - Cô nhón chân nhìn lên nóc xe, chỗ bị chân giẫm lên làm tróc sơn vẫn còn, xem ra anh chàng này vẫn chưa đem xe đi sửa, Tô Hòa thấy im đập càng dữ hơn -
Thầy xem, lúc nào thầy có thời gian đem xe đi sơn lại?
Tấm cửa kính xe bống nhiên được nâng lên.
Tô Hòa ngây người ra, vội đi theo. Người trong xe đã bước ra.
- Thầy Ôn?
- Tôi phải lên lớp đây! - "Ông thầy biến thái" lạnh lùng nói xong câu ngắn
gọn đó rồi phủi áo bỏ đi.
- Nhưng chuyện bồi thường - Tô Hòa cứ trố mắt lên nhìn theo bóng người khuất dần ở phía góc tường, cuống lên định ngăn anh ta lại - Rốt cuộc là phải đền bao nhiêu, đền như thế nào, thầy cũng cứ nói một câu cho tôi biết
đi, đừng bắt tôi cứ phải lo lắng thế này chứ
Trong lúc cô đang rên rỉ những lời trên thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Nhìn số điện thoại, cô càng ngán ngẩm hơn, chẳng biết làm gì đành nhấn nút nghe với vẻ đau khổ. Ở đầu dây bên kia, một giọng nói mềm mại
nhưng chẳng khác gì giọng của ma đòi mạng vang lên:
- Tô Hòa đấy phải không? Tôi là Noãn Dương đây. Sao tôi vẫn chưa thấy
bản thảo đâu nhỉ?
Thượng đế ơi!
Trong khi Tô Hòa đang đau khổ với hai tai họa ập đến cùng lúc thì Tô Ngu
đã bước vào lớp học của mình.
Cô ngạc nhiên phát hiện ra, lớp học này khác hẳn những lớp học thông thường. Dọc đường đi cô thấy, trong các lớp học dù có ít học sinh, nhưng bàn ghế vẫn được xếp đặt một cách rất trật tự, ngăn nắp.
Duy có lớp học này là chỉ có một chiếc bàn hình bán nguyệt, quây quanh chiếc bảng đen.
Với cách sắp xếp như vậy, không những kéo gần được khoảng cách giữa thầy và trò, mà đói với Tô Ngu, chỉ cần cô ngồi ở vị trí ngoài cùng là có thể nhìn thấy được tất cả mọi người.
Rất thuận tiện Tô Ngu ngồi xuống, đặt cặp sách xuống và cảm thấy có gió thổi vào từ cửa sổ, cô khoan khoái hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc cô đang thưởng thức cảm giác ấy thì Tạ Thanh Hoan và Quan Tiểu Đông bước vào, phía sau lưng là Ôn Nhan Khanh.
Ôn Nhan Khanh đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi tiện thể đóng cửa lại.
Tạ Thanh Hoan và Quan Tiểu Đông vội ngồi vào chỗ.
Ôn Nhan Khanh bước tới bục giảng, đưa mắt nhìn qua khuôn mặt của ba
người một lượt:
- Rất dễ chịu phải không? Ngồi ở đây, trở thành học sinh của S.S, một
tương lai tươi sáng đang chờ đón các bạn, tất cả đều rất tuyệt, phải không?
Dừng một lát, Ôn Nhan Khanh quay người vẽ lên bảng một hình tròn, sau đó vẽ một vòng tròn nhỏ bên trong đó, rồi vạch một đường chia đôi đường tròn nhỏ.
Vẽ xong, Ôn Nhan Khanh quay người lại, nhìn vào Tô Ngu rồi chậm rãi nói:
- Nếu nói, hình tròn lớn là một ngàn thí sinh, thì những người thi đỗ chỉ là
con số bé nhỏ như hình tròn nhỏ này, tức bốn phần nghìn. Trong bốn phần
nghìn ấy, số người có thể hoàn thành khóa học và tốt nghiệp S.S chưa đầy
một nửa. Cũng có nghĩa là, bây giờ các bạn có bốn người, có thể, ba năm sau, chỉ có hai người tốt nghiệp, thậm chí còn ít hơn thế. Vì vậy, đừng tưởng rằng ngồi ở đây rồi thì không phải lo điều gì nữa. Con đường tương lai của các bạn còn rất dài - Nhìn ánh mắt hoảng hốt của học sinh, Ôn Nhan Khanh vứt viên phấn, rồi treo một tấm bảng sắp xếp chương trình học lên bảng - Bắt đầu từ hôm nay, việc học tập của các bạn chia thành ba phần: Phần một là phần cơ sở, lên lớp vào thứ hai, thứ tư, thứ sáu, do các thầy giáo phụ trách môn học lên lớp; phần hai là phần thực hành thủ công, thứ ba hàng tuần tới quan sát và học tập tại xưởng gia công ngọc trực thuộc SEASON; phần ba, cũng có nghĩa là vào thứ năm hàng tuần sẽ học giờ của tôi.
Nói đến đây, bỗng nhiên Ôn Nhan Khanh mỉm cười. Anh ta đừng cười có khi còn ổn, bởi khi anh ta cười thì nhiệt độ trong lớp hạ xuống tới gần mức đóng
băng:
- Theo giờ học của tôi để làm gì? Đáp án chỉ có một, đó là: Thi.
Cả lớp học chết lặng.
Xem ra Ôn Nhan Khanh rất vừa lòng với không khí đó, nên nói tiếp:
- Lần thứ nhất thi trượt có thể thi lại; lần thứ hai thi trượt sẽ bị trừ điểm;
lần thứ ba thi trượt thì hãy gói ghém hành lý và trở về nhà.
Mặc dù Tô Ngu không hiểu hết được từng lời của Ôn Nhan Khanh, nhưng cô cũng hiểu được bảy, tám phần: Thầy Ôn nói rằng phải thi rất nhiều có một chút ngoài dự liệu, nhưng đó là lẽ thường tình.
- Vì thế, các bạn học sinh yêu quý của tôi, các bạn rất may mắn, hôm nay là
thứ năm
Ôn Nhan Khanh chưa nói xong, Tô Ngu đã cảm thấy chiếc bàn rung mạnh - Quan Tiểu Đông vừa ngồi phịch xuống đất. Cậu ta vội vàng ngồi dậy, luôn
miệng nói:
- Xin lỗi thầy! Xin lỗi thầy! Xin lỗi thầy! Xin
Còn người ngồi ở đầu đằng kia - Tạ Thanh Hoan thì chau mày lại.
Quan Tiểu Đông vừa quan sát sắc mặt Ôn Nhan Khanh, vừa run rẩy ngồi
trở lại vị trí cũ, lúc ngồi xuống còn suýt nữa làm đổ cả ghế, khiến cho Tạ
Thanh Hoan càng có vẻ tức giận, môi mấp máy
Tô Ngu cũng thấy hơi giật mình, có phải Tạ Thanh Hoan đã nói là "Đồ bỏ
đi"?
Không biết có phải là mình đã nhìn nhầm không?
Quan Tiểu Đông ngồi bên cạnh im lặng, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng lên.
Không khí có vẻ căng thẳng, cô có thể cảm nhận rất rõ là bàn tay đặt trên
bàn đang rung lên, Tô Ngu định thần, thấy Ôn Nhan Khanh đang đứng bên bàn, ngón tay bên mép bàn của thầy thì đang gõ khẽ lên đó, khi cô ngẩng đầu
lên, ánh mắt của hai người gặp nhau, Ôn Nhan Khanh nói:
- Hãy cho tôi xem các bạn đã mang những gì đến lớp nào.
Quan Tiểu Đông vội vàng giở cặp sách, lôi ra một đống hàng trăm loại bút
vẽ và màu, hầu như chẳng thiếu thứ gì, chật cả một mặt bàn. Rồi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo với vẻ lấy lòng. Nhưng Ôn Nhan Khanh không nói gì, mà dời ánh mắt nhìn sang Tạ Thanh Hoan.
Tạ Thanh Hoan lôi từ trong ngăn bàn ra một chiếp laptop hiệu Apple, đặt
lên mặt bàn, mở ra và nói:
- Đơn giản và hiệu quả là phong cách của em.
Ôn Nhan Khanh không phủ nhận, đưa mắt nhìn sang Tô Ngu.
Trên mặt bàn của Tô Ngu chỉ có một tập giấy trắng, một chiếc bút chì và
một cục tẩy.
Đôi mắt của cô trong veo, tuy cũng có đôi chút căng thẳng, nhưng phần
nhiều là sự thẳng thắn.
Ôn Nhan Khanh mấp máy môi đang định nói gì đó thì cánh cửa kính đột
nhiên bị mở ra, học sinh đến muộn xuất hiện ở cửa lớp cười bẽn lẽn.
- Thưa thầy! Em chào thầy ạ!
Tạ Thanh Hoan nhìn đồng hồ, lẩm bẩm:
- Mười giờ rồi mà mới chào buổi sáng
Vẫn là chiếc áo sơ mi quê mùa màu cháo lòng không thể nhận ra được màu
sắc ban đầu của nó, với thân hình nhỏ thó của Diệp Nhất, dường như chiếc áo ấy quá rộng. Áo quần, trừ mười điểm.
Chân cậu ta đi gì vậy? Một đôi dép lê giá mười đồng mua ở chợ đêm? Trừ mười điểm.
Còn mái tóc của cậu ta nữa, cứ cho rằng không có thời gian đi cắt tóc thì cũng phải tắm gội, chải chuốt một chút chứ? Ấy thế mà nó rối bù trông chẳng khác gì tổ quạ. Trừ mười điểm.
Lại còn cặp kính nữa chứ! Bây giờ còn ai đeo kính kiểu gọng to đen trông như đồ cổ thế kia, nó đè lên sống mũi, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy nặng
sao? Trừ mười điểm!
Còn nữa và còn nữa, cái dáng đứng hơi nghiêng và dựa vào khung cửa với hai tay cho vào túi quần không biết là kiểu gì nữa. Trông cứ như đồ lưu manh,
du côn! Trừ hết, trừ hết, trừ hết điểm!
Tạ Thanh Hoan nhìn Diệp Nhất rồi lại nhìn Quan Tiểu Đông - đúng là khiến cho người khác phải rùng mình! Một người thì vô dụng, hèn hạ, còn một người thì chẳng khác gì du côn, ấy thế mà lại học cùng lớp với cô, cùng là học sinh
của S.S, chuyện này làm cô nàng thấy thật mất mặt!
Trong khi Tạ Thanh Hoan nghiến răng thầm chửi rủa, thì Diệp Nhất hớn hở ra mặt, không chờ Ôn Nhan Khanh lên tiếng, cứ thế đi vào trong lớp, kéo một
chiếc ghế và ngồi xuống:
- Thầy giảng đến đâu rồi? Liệu tôi có bỏ qua chi tiết nào hay ho không?
- Cậu đến lớp học với hai bàn tay không như vậy à? - Ôn Nhan Khanh hỏi,
mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
- Em đã hỏi bác bảo vệ rồi, ông ấy nói hôm nay là thứ năm, là giờ của thầy Ôn, không cần phải mang sách vở.
Ôn Nhan Khanh hơi nheo mắt lại:
- Vậy thì giấy và bút chắc phải có chứ?
Diệp Nhất vỗ vai Quan Tiểu Đông:
- Người anh em, chắc mang đủ chứ, cho tôi mượn một ít nhé! - Rồi không