Hứa Gia Trì đờ người, chuyện gì thế này? Nhưng anh không muốn đánh thức Dư Tịnh, đắp chăn cho cô xong, quay lại bếp chuẩn bị bữa tối.
Dư Tịnh ngủ không ngon lắm, khoảnh khắc Hứa Gia Trì đóng cửa lại cô đã tỉnh. Cô mở mắt, hơi thở quen thuộc vương vấn bên mũi. Lúc cô ra tới phòng khách, Hứa Gia Trì đang bày hai món mặn một món canh ra bàn, thấy cô phì cười: “Dậy rồi à? HÔm nay về hơi muộn nên đơn giản thế này thôi.”
Hứa Gia Trì không hỏi vì sao cô khóc, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, càng không hỏi cô vì sao một bên mặt cô bị sưng, cứ ra sức gắp thức ăn múc canh cho cô.
“Em không ăn được nhiều thế này đâu.” Dư Tịnh nhìn anh vẻ mặt có chút buồn bực.
“Khóc nhiều như vậy, không húp nhiều canh bổ sung nước thì làm sao được.” Hứa Gia Trì cười khẽ, ánh mắt thoáng nét thương yêu.
Giọng điệu nhẹ bẫng tỉnh bơ của anh khơi dậy tâm sự trong lòng Dư Tịnh, cô tỏ ra không vui: “Anh còn cười à!” Chỉ tại anh, nếu không vì anh giục cô đi khám thì làm sao gặp phải chuyện xui xẻo như vậy.
Hứa Gia Trì nhếch miệng: “Anh chỉ muốn thổ lộ tâm sự trong bầu không khí nhẹ nhàng thôi mà!”
Dư Tịnh kìm nén một lúc, vẻ mặt từ từ sinh động lên, anh nghĩ cách chọc cho cô vui, tuy lúc nào cũng dùng sai phương pháp nhưng dù sao cũng có lòng. Nghĩ đến đó, Dư Tịnh cũng không bực tức nữa.
Hứa Gia Trì nâng mặt cô lên, âu yếm vuốt ve: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Dư Tịnh thật thà kể hết cho anh nghe, không chút giấu giếm.
Hứa Gia Trì vừa nghe vừa cau mày,cuối cùng anh tỏ vẻ giân dữ đứng phắt dậy,Dư Tịnh vội kéo anh: “Anh muốn đi đâu? Manh động không giải quyết vấn đề.”
“Em đưa số điện thoại của bác sĩ Tiêu cho anh.” Giọng Hứa Gia Trì không bình tĩnh lắm.
Dư Tịnh chần chừ: “Gia Trì em kể chuyện này cho anh nghe không phải muốn anh bất bình thay em, em chỉ không muốn sau này anh nghe từ người khác mà hiểu lầm em thôi.”
Hứa Gia Trì có vẻ sửng sốt: “Tiểu Tịnh, anh không hiểu lầm, cũng không nghi ngờ em. Anh chỉ muốn hỏi rõ chuyện này, bắt anh ta phải giải thích.”
“Vậy thì càng không cần tìm anh ta, anh ta đã hứa sẽ giải thích với em.” Dư Tịnh nheo mắt: “Em nghĩ, chắc là vợ chồng anh ta mâu thuẫn với nhau, em đứng ngay đầu họng súng, đợi bác sĩ Tiêu dẫn vợ anh ta đến xin lỗi em là được.”
“Tiểu Tịnh, em nghĩ đơn giản quá.” Hứa Gia Trì lắc lắc vai cô: “Chuyện này giao cho anh xử lí, được không?”
“Không được.” Dư Tịnh từ chối ngay, vẻ mặt có phần thiếu tự nhiên: “Em còn phải làm việc ở bệnh viện, em không muốn làm to chuyện.”
“Anh sẽ không làm to chuyện, nhưng anh muốn đòi lại công bằng cho em, anh không muốn vợ yêu trong sáng của anh chịu ấm ức, mà còn phải nhẫn nhịn không nói gì.” Hứa Gia Trì là người ôn hòa hiếm khi nổi giận, chuyện của anh có thể nhịn, nhưng Dư Tịnh bị sỉ nhục đến thế, anh không thể nào bình tĩnh được.
Dư Tịnh hiểu tâm ý của anh, anh không muốn cô chịu bất cứ nỗi ấm ức nào, nhưng chuyện này cô không mong Hứa Gia Trì nhúng tay vào, một là bác sĩ Tiêu dù gì cũng là đồng nghiệp của cô, tuy không cùng một khoa nhưng mỗi tháng họp cũng sẽ gặp nhau; hai là cô kiên trì với suy nghĩ của mình, cho rằng đây chỉ là hiểu lầm, chỉ cần Phó Cảnh Hà chịu nhận lỗi thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không có, mọi người không cần phải làm tổn hại hòa khí với nhau. Đây là điều mà cô đã ngẫm nghĩ cả buổi chiều, cũng cảm thấy đây là cách hay nhất. “Gia Trì, lần này anh nghe em được không?” Cô nhón chân, hôn lên má Hứa Gia Trì chớp chớp mắt, cọ vai vào người anh, hai tay ôm chặt eo anh.
Hễ cô làm nũng là Hứa Gia Trì hoàn toàn bại trận, nhưng vẫn quẳng lại một câu: “Nếu trong ba ngày anh ta không giải thích cho rõ, anh sẽ dùng cách của anh giải quyết chuyện này.”
Dư Tịnh được nghỉ phép ba ngày, đợi khi cô quay lại bệnh viện chắc chuyện này đã êm xuôi nhiều, bác sĩ Tiêu chắc cũng có thể thuyết phục Phó Cảnh Hà đến xin lỗi cô. Cô vội gật đầu: “Được, ba ngày thì ba ngày.”
Hứa Gia Trì quay lại ôm cô: “Bà xã à, em thật sự quá dễ tính.”
“Ban đầu em cũng rất phẫn nộ, nhưng nghĩ kĩ thì cũng chẳng sao. Thanh giả tự thanh, em không cần giải thích với người khác, cũng không cần quan tâm ánh mắt của người khác, Gia Trì, người em quan tâm nhất chỉ có mình anh. Chỉ cần anh tin em thì những chuyện khác chẳng là gì cả.” Dư Tịnh là người e thẹn kín đáo, cho dù lúc họ yêu nhau cuồng nhiệt, cũng hiếm khi nói những câu gì.
Hứa Gia Trì thấy ngực nóng lên, tìm kiếm đôi môi đỏ của cô, hôn thật cuồng nhiệt, ậm ừ nói: “Chỉ cần là em nói thì anh đều tin.”
Dư Tịnh e thẹn hôn trả lại, trong lúc quấn quýt thì có tiếng chuông tin nhắn vang lên. Hứa Gia Trì buồn bực buông tay ra: “Đến thật chẳng đúng lúc tí nào.”
Anh móc điện thoại ra nhìn một lúc, càng ủ rũ thêm: “Của em đó.”
Từ lúc Dư Tịnh đổi nhạc chuông tin nhắn giống Hứa Gia Trì, thì thình thoảng hai người vẫn hay bị nhầm, mà cô lại tỏ ra rất thích thú. Cô mỉm cười, nụ cười ngay sau đó đông cứng.
Tin nhắn là của Trình Lãng: Em có ổn không? Em yên tâm, anh sẽ không để em bị đánh oan uổng đâu.
Dư Tịnh thấy tim hẫng xuống, nghe ý anh thì anh đã biết chuyện gì xảy ra với cô. Cũng đúng tính khí anh cô phải biết rất rõ. Mà chuyện này chắc cũng sẽ náo động thôi, đến bệnh viện hỏi rõ là biết ngay. Cô sờ sờ màn hình điện thoại, không biết nói sao.
Hứa Gia Trì vừa dọn dẹp bàn ăn vừa hỏi: “Ai thế?”
“Trình Lãng.” Dư Tịnh không định che giấu: “Cậu ấy mới tới bệnh viện khám lại, đã nhìn thấy hết.”
“Cậu ấy không ra tay chứ?” Hứa Gia Trì cuống lên, Trình Lãng là người nóng tính, lai bồng bột, cho dù Dư Tịnh thường xuyên mỉa mai châm biếm như có ý thù địch nhưng anh tin rằng nếu có chuyện thật thì Trình Lãng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
“Không, cậu ấy chỉ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của em, chứ không thấy quá trình xảy ra.” Dư Tịnh nhếch khóe môi, cười khổ.
Hứa Gia Trì thở phào: “Thế thì được. Em không biết tính nó đâu, rất nóng nảy, nhưng đã đỡ hơn xưa nhiều rồi, anh nhớ lúc nó đi học, có lần đánh nhau với người ta, mũi sưng mắt bầm quay về, làm hai bác xót vô cùng, hỏi nó nguyên nhân nó sống chết không chịu nói, lì lợm lắm.”
Hứa Gia Trì nghĩ ngợi: “Cấp ba thì phải, về sau anh phải vòng vo hỏi thăm lẫn nhận lời nó không nói ra nó mới nói với anh vì cô bạn gái của nó.”
Rèm mi Dư Tịnh rung rung, trong lòng vô cùng phức tạp, vội quay lưng đi, hơi thở dài. Nếu cô đoán không sai thì đó chính là lúc sau khi Trình Lãng tỏ tình với cô không lâu.
Trên đường về nhà cô bị mấy tên lưu manh học trường nghề gần đó chặn đường, ra lệnh cho cô nộp hết tiền mang theo trong người ra.
Dư Tịnh vốn định thà rằng của đi thay người, nhưng mấy tên kia thấy cô xinh đẹp thì lại này sinh tà tâm, động tay dộng chân với cô. Dư Tịnh hoảng loạn hét lên cầu cứ, Trình Lãng đến kịp lúc, một chọi bốn, liều mạng bảo vệ cô. Tuy Trình Lãng rất khỏe, nhưng dù sao hai tay không thể chống lại bốn người nên mặt anh nhanh chóng bị đấm mấy cú, đạp mấy phát nhưng dù bị thương anh vẫn không tỏ ra sợ hãi, lấy ống tay áo lau máu mũi rồi lại bất chấp tát cả lao lên. Ngược lại, bốn tên kia bị cách đánh không sợ chết của anh làm cho sợ hãi, tên đầu sỏ đưa mắt ra hiệu bốn tên chớp mắt đã chạy biến. Trình Lãng kéo Dư Tịnh đang sợ đến đần người vào lòng anh cuống cuồng hỏi: “Em không sao chứ?”
Dư Tịnh nấc nghẹn: “Anh bị thương thế này mà còn hỏi em có sao hay không à?”
Dư Tịnh đòi đưa anh đi bệnh viện nhưng anh kiên quyết không chịu, cứ đòi đưa Dư Tịnh về nhà. Hơn nữa để tránh gặp lại chuyện xui xẻo đó, anh kiên quyết đưa cô về mỗi ngày. Hôm đó vì anh không nỡ chia tay Dư Tịnh nên cứ lẽo đẽo theo cô từ đằng xa, mới kịp đến bảo vệ cô, anh tuyệt đối không cho phép những chuyện đại loại như vậy xảy ra nữa.
Về sau Dư Tịnh mới biết Trình Lãng sau khi về đã mặc kệ bộ mẹ ép hỏi thế nào cũng không chịu nói, cuối cùng bị tra hỏi quá đành khai là đánh nhau với người ta, nhưng không hề nhắc tới Dư Tịnh khiên ông Trình cầm chổi lông gà đánh anh một trận. Về chuyện này, khi Dư Tịnh và Trình Lãng ở bên nhau, cô lại xót xa mà khóc mấy lần nữa. Trình Lãng lại tỏ ra không để tâm mà nói: “Chuyện nhỏ mà.”
“Sao vậy?” Hứa Gia Trì thấy sau lưng mãi không động tĩnh, quay lại thấy Dư Tịnh đang thẫn thờ.
“Không có gì.” Dư Tịnh cụp mắt xuống.
Hứa Gia Trì thắc mắc nhìn cô: “A Lãng nói gì à?”
“Cậu ấy nói…” Dư Tịnh há miệng, rồi lại nuốt xuống: “Cậu ấy hỏi chuyện buổi trưa là sao, em không muốn nói nên đang suy nghĩ lí do.”
“Ờ…” Hứa Gia Trì vuốt ve gương mặt cô: “Chuyện nói dối này anh không rành, tự em nghĩ đi nhé, anh đi rửa bát đây.”
Dư Tịnh: “…”.
Cô bấm mấy hàng chữ, lại xóa đi bấm lại, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ: chuyện này không cần anh lo. Cô nghiến răng, gửi đi.
Trình Lãng không trả lời.
Dư Tịnh bĩu môi, không biết là hụt hẫng hay nhẹ nhõm nhiều hơn.
Đến tối đi ngủ, Hứa Gia Trì mới sực nhớ: “Kết quả khám của em đâu, mang ra cho anh xem.”
“Anh đọc có hiểu không?” Dư Tịnh giả vờ tỏ ra kì thị.
Hứa Gia Trì như cười như không: “Cũng đúng, có chữ bác sĩ nào mà không rồng bay phượng múa đâu.”
“Anh đừng bẻ cong ý em đi, em nói là thuật ngữ chuyên ngành làm sao anh hiểu được.”
Khóe môi Hứa Gia Trì dần nhướng lên thành một đường cong rạng rỡ: “Vậy em giải thích anh nghe.”
Dư Tịnh lấy kết quả khám trong túi ra đưa cho anh: “Chỉ huyết áp hơi thấp thôi, không có gì lớn.”
Hứa Gia Trì cầm đọc mãi, đúng là không hiểu lắm nên trả lại cô: “Thế cần chú ý những gì?”
“Nghỉ nhiều làm ít, ăn canh bồi bổ dinh dưỡng, chỉ có ba điều này thôi, chẳng có gì lạ.”
“Thế lúc nãy anh bắt em ăn canh là đúng quá rồi.” Hứa Gia Trì một tay chống cằm, tay kia tải phần mềm trên điện thoại xuống.
Dư Tịnh chồm đến xem rồi cười lớn: Tuyển tập các loại canh.
“Bắt đầu từ ngày mai sẽ nấu canh các loại cho em ăn, nuôi em tăng lên mười cân mới được.”
Dư Tịnh cuống lên: “MỚi kết hôn mấy tháng cho mà em đã tăng gần năm cân rồi.”
Hứa Gia Trì chăm chú ngắm cô: “Vẫn gầy.”
Dư Tịnh lập tức phản bác: “Tại anh quá mập.”
“Đợi em mập đến năm mươi cân rồi anh sẽ bắt đầu giảm cân.” Hứa Gia Trì cười khì.
Dư Tịnh cười khẽ: “Bây giờ em đã năm mươi cân rồi, Hứa tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai anh đã có thể giảm cân rồi đấy.”
Hứa Gia Trì cười gian xảo: “Nhưng trong lòng anh, em mãi mãi là bốn mươi lăm cân.”
Dư Tịnh: “…”
Sự kiện ở trung tâm xét nghiệm còn lâu mới đơn giản như Dư Tịnh tưởng tượng, lời xin lỗi cô mong muốn cũng mãi không thấy. Ba hôm sau khi cô quay lại bệnh viện, lời đồn đã nghiêng hết về một phía, chỉ trích Dư Tịnh dụ dỗ chồng người khác, bản thân đã có chồng mà còn trơ trẽn làm kẻ thứ ba.
Dư Tịnh đờ người, sự việc diễn biến thế này, cô chưa từng nghĩ tới. Nếu không vì câu nói đó thốt ra từ miệng Thang Văn Ý, chắc chắn cô sẽ không tâm.
Thang Văn Ý chặn cô trước cổng bệnh viện: “Tiểu Dư, cậu cứ về nhà để tránh bão đi, hình ảnh năm ngoái cậu được bình bầu xuất sắc đã bị người ta bôi nhọ hết cả, nghe nói video hôm đ