Nước ấm xua tan mọi nỗi mệt mỏi về thể xác, Hứa Gia Trì thở dài.
Thực ra suốt ngày nay anh không ở công ty, chứ đừng nói là làm thêm giờ.
Buổi sáng anh vừa bước vào văn phòng thì đụng ngay Thiệu Mân Quân đang hớt hơ hớt hải.
“Gia Trì, em có nhìn thấy Thiên Ba đâu không?”
“Giờ này chắc anh ấy chưa tới công ty.” Anh đỡ lấy Thiệu Mân Quân đang loạng choạng lảo đảo như sắp ngã: “Sao vậy ạ?”
“Chị không tìm thấy anh ấy.” Thiệu Mân Quân mệt mỏi.
Hứa Gia Trì vô cùng kinh ngạc: “Tối qua tan sở bọn em còn cùng nhau đi lấy xe mà.”
Thiệu Mân Quân sắp khóc tới nơi: “Tối qua anh ấy không về nhà.”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Gia Trì chính là anh ta đang ở cùng Thư Nhã, anh gãi gãi đầu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Làm sao đây? Liệu có xảy ra tai nạn không?” Thiệu Mân Quân cuống đến toát mồ hôi.
Hứa Gia Trì thương xót nhìn chị, chị hoàn toàn tin tưởng Trình Lãngb, Hứa Gia Trì mong rằng anh phán đoán sai, anh không mong người phụ nữ hiền lành này lại chịu tổn thương lần nữa. Anh móc điện thoại ra gọi vào di động của Lữ Thiên Ba, bên kia đã tắt máy. Anh nhân lúc Thiệu Mân Quân không chú ý, gọi điện cho Thư Nhã cũng trong trạng thái tắt máy, Hứa Gia Trì thấy lòng nặng trĩu.
Thiệu Mân Quân hồn xiêu phách tán kéo cánh tay Gia Trì: “Gia Trì, làm sao đây?”
“Em đi tìm với chị.”
Thiệu Mân Quân gật đầu.
Hứa Gia Trì lái xe đưa Thiệu Mân Quân đến tìm chỗ nhà hàng mà Lữ Thiên Ba thường đón tiếp khách hàng, không thấy. Về sau nhớ ra Dư Tịnh từng nhắc đến chuyện gặp Lữ Thiên Ba và Thư Nhã ở quán Starbucks gần công ty, nên vội tới đó, vẫn không có thu hoạch gì. Trong khi ấy, anh không ngừng gọi điện cho Lữ Thiên Ba và tb, đáp lại anh lúc nào cũng là ‘thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quí khách vui lòng gọi lại sau’. Sắc mặt anh như có mây đen vần vũ, dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt.
Trong giọng Thiệu Mân Quân có chút cuống quýt: “Gia Trì, còn nơi nào để đi nữa không?”
Thực ra còn có mấy quán bar nữa, nhưng hiện giờ ban ngày nên chưa mở cửa, Lữ Thiên Ba không thể ở đó. Hứa Gia Trì nghĩ ngợi rồi hít thở, như phải hạ một quyết tâm rất lớn: “Mân Quân, chị có biết Thư Nhã ở đâu không?”
“Đương nhiên là biết.” Thiệu Mân Quân ngước lên nhìn anh, hoang mang: ‘Em hỏi điều này làm gì?”
“Vậy chị chỉ đường, chúng ta đến nhà Thư Nhã.”
“Ý em là Thiên Ba ở nhà Thư Nhã?” Thiệu Mân Quân tỏ ra không vui: “Em đùa kiều gì vậy, làm sao có thể thế được.”
“Dù gì bây giờ cũng không tìm được anh ấy, chi bằng đên đó xem thử hoặc Thư Nhã sẽ biết Thiên Ba đang ở đâu.” Hứa Gia Trì cũng không dám nói quá chắc chắn, nhưng nếu Lữ Thiên Ba thực sự ở trong nhà Thư Nhã, thế thì anh ta đã phản bội lời thề ban đầu, Hứa Gia Trì cũng không cần phải giữ chữ tín nữa.
Thiệu Mân Quân há miệng, vẻ mặt không tin được: “Chị gọi điện hỏi Tiểu Nhã thử, xem cô ấy có biết không?”
Hứa Gia Trì không ngăn cản.
Lát sau Thiệu Mân Quân nói vẻ thất vọng: “Cô ấy không mở máy.”
Hứa Gia Trì không nói gì, đó là kết quả trong dự đoán của anh.
Thiệu Mân Quân câm lặng một lúc, rồi hỏi: “Có phải em biết gì rồi?”
Hứa Gia Trì định nói nhưng lại nuốt xuống, anh không tài nào trả lời.
Thiệu Mân Quân cắn chặt môi, rồi đọc địa chỉ.
Hứa Gia Trì lặng lẽ khởi động xe, lái về phía ành Thư Nhã
Lúc xe sắp vào tiểu khu, Thiệu Mân Quân bỗng kêu to: “Dừng xe!”
Hứa Gia Trì thắng gấp, nhìn cô vẻ thắc mắc.
Thiệu Mân Quân thở hổn hển, nơi này cô từng đến vô số lần, nhưng chưa từng sợ hãi như lúc này.
Cô sợ một khi bước vào sẽ nhìn thấy cảnh mình không muốn thấy. Cô chưa bao giờ hoài nghi Lữ Thiên Ba, đối với Thư Nhã cũng một lòng tin tưởng, chân thành đối đãi, nếu chuyện đúng như tưởng tượng của cô, cô làm sao chấp nhận được.
Thiệu Mân Quân chần chừ, cô biết không đi tìm hiểu chân tướng thì chỉ là lừa mình dối người, nhưng cô không có dũng khí đó. Cô cắn môi đến trắng bệch: “Gia Trì, dừng xe ở vệ đường đi,để chị yên tĩnh một lúc đã.”
“Được.” Hứa Gia Trì có thời gian xem điện thoại mới nhận ra Dư Tịnh gọi cho anh nhiều lần, nhưng hiện giờ chuyện của Lữ Thiên Ba chưa chắc chắn, anh không thể rời khỏi đây lúc này, quan trọng hơn là tạm thời anh không muốn để Dư Tịnh biết chuyện của Lữ Thiên Ba và Thư Nhã để càng rắc rối hơn, thế là bấm một tin nhắn nói dối phải làm thêm giờ để cho qua câu chuyện.
Thiệu Mân Quân nhìn con đường rợp bóng cây phía xa, đầu óc trống rỗng.
Hứa Gia Trì lặng lẽ thở dài. Anh có thể hiểu cảm nhận của Thiệu Mân Quân, chồng mình và bạn thân nhất cùng lúc phản bội, nếu không tận mắt chứng kiến thì còn nuôi chút hi vọng, còn nếu bước bước này, để cô chứng kiến tất cả, có lẽ cô sẽ thực sự suy sụp.
Nhưng chuyện đời thường xuyên càng sợ thì càng tới. Thiệu Mân Quân còn đang do dự thì ông trời đã giúp cô quyết định. Đầu đường, Lữ Thiên Ba và Thư Nhã khoát tay nhau, vô cùng thân mật đi tới, tay kia xách túi đồ mua ở siêu thị, hai người cười đùa vui vẻ, trông ấm áp vô cùng.
Thiệu Mân Quân trừng trừng nhìn họ tới gần, trong đầu như một khối hồ đặc quánh, như thể tất cả đều dính lại với nhau, đầu đau như vỡ, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Hứa Gia Trì im lặng lạ lùng. Lữ Thiên Ba quả nhiên lừa gạt anh, mà anh lại còn che giấu thay anh ta. Làm sao anh xứng đáng với Thiệu Mân Quân, và làm sao nói năng gì được với Dư Tịnh. Anh phẫn nộ đấm lên còi xe, phát ra một âm thanh cực lớn.
Lữ Thiên Ba và Thư Nhã cùng nhìn lại, vẻ mặt từ sửng sốt đến ngượng ngập rồi sau cùng là thản nhiên đã chọc tức Hứa Gia Trì, anh mở cửa xe định nhảy xuống thì Thiệu Mân Quân đã kéo anh lại, van nài: “Gia Trì chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt cô loang loáng lệ, vẻ mặt bị thương, lại khẩn cầu lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Thiệu Mân Quân không đòi Hứa Gia Trì đưa mình về nhà mà đến một phòng trà.
Bà chủ phòng trà có vẻ rất thân thuộc với cô, thấy bộ dạng thất thấn của cô thì thân thiết hỏi thăm. Thiệu Mân Quân không nói năng gì, liền gọi một thùng bia.
Bà chủ giật bắn mình, len lén hỏi Hứa Gia Trì: “Cô ấy sao vậy?”
“Cứ cho chị ấy đi, có tôi trông chừng, không sao đâu.” Hứa Gia Trì biết bây giờ cô cần trút bỏ mọi thứ, đồng thời cũng cần chất cồn để làm tê liệt bản thân. Tuy rằng mượn rượu giải sầu càng sầu, nhưng lúc bi thương thì ai quan tâm tới chuyện đó.
Bà chủ mang bia ra, ra dấu tay với Hứa Gia Trì: “Có gì gọi tôi.”
Hứa Gia Trì gật đầu.
Thiệu Mân Quân mở hai lon bia, đẩy một sáng cho Hứa Gia Trì: “Nào uống với chị.”
“Em không uống được, lát nữa phải đưa chị về nhà.”
“Thật mất hứng.” Thiệu Mân Quân hậm hực, ngửa đầu lên uống ừng ực một ngụm lớn.
Hứa Gia Trì ngoài thở dài ra thì chỉ biết thở dài: “Uống chậm thôi.”
Tâm trạng Thiệu Mân Quân rất tệ, lại thêm tửu lượng kém, nhanh chóng uống đến say khướt. Có những người say rồi thì đặc biệt nói nhiều, có những người sẽ khác hẳn lúc bình thường, có những kẻ sẽ nóng nảy đánh nhau với người khác, còn Thiệu Mân Quân uống sau chỉ biết cười ngô nghê. Cô nằm bò ra bàn cười khì khì với Hứa Gia Trì, dạ dày đảo lộn, cô bịt miệng nấc một cái, rồi lại bắt đầu cười.
“Chị đừng chạy lung tung, em trả tiền xong sẽ đưa chị về nhà.”
Thiệu Mân Quân ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi Hứa Gia Trì trả tiền xong quay lại thì không thấy bóng dáng Thiệu Mân Quân đâu. Hứa Gia Trì sợ tới độ suýt mắc bệnh tim, cũng may rất nhà có người dìu Thiệu Mân Quân đi từ nhà vệ sinh ra.
Hứa Gia Trì sững sờ, là Liên Siêu.
Thiệu Mân Quân hình như đã ói một tận trong nhà vệ sinh, lông mày cau chặt, trông vô cùng khó chịu. Liên Siêu dùng khăn bông ấm lau miệng cho cô, giọng dịu dàng: “Mân Quân, có muốn uống nước ấm không?”
“Không cần, em muốn về nhà.”
“Ừ, anh đưa em về.” Liên Siêu ngẩng đầu lên mới thấy Hứa Gia Trì, nhíu mày: “Là cậu tới đây cùng Mân Quân à?” Anh cực kì nghi hoặc, buổi chiều là Dư Tịnh bây giờ lại là Hứa Gia Trì, hai vợ chồng này có chuyện gì đây?
“Đúng.” Hứa Gia Trì hỏi: “Bác sĩ Liên sao lại ở đây?”
“Tiểu Văn gọi điện thoại cho toi, nói là Mân Quân uống quá nhiều.”
“Tiểu Văn?” Hứa Gia Trì nghi ngại.
Liên Siêu hất cằm về phía quầy, Hứa Gia Trì vỡ lẽ, hóa ra là bà chủ.
“Nếu cậu có việc thì giao cô ấy cho tôi, tôi đưa cô ấy về.”
Hứa Gia Trì đương nhiên không mong gì hơn: “Vâng, vậy làm phiền anh.”
“Không cần khách sáo.” Liên Siêu liếc nhìn Thiệu Mân Quân đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Cô ấy làm sao vậy?”
Hứa Gia Trì chưa kịp nói thì Thiệu Mân Quân đã khẽ lắc đầu với anh, ra hiệu anh đừng nói.
“Anh cứ hỏi Mân Quân đi, nếu chị ấy muốn thì sẽ nói anh biết.” Quá khứ giữa Thiệu Mân Quân và Liên Siêu cực kì phức tạp rắc rối, Hứa Gia Trì cũng không muốn xen vào.
Liên Siêu nhìn Hứa Gia Trì bằng ánh mắt dò xét, rồi lại nhìn Thiệu Mân Quân, bốn mắt nhìn nhau, cô vội đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Hứa Gia Trì ho khẽ: “Vậy em đi trước, bác sĩ Liên, phiền anh chăm sóc Mân Quân nhé.’
“Chắc chắn.” Liên Siêu đáp.
Trong lòng Hứa Gia Trì ngập tràn cảm giác hổ thẹn với Thiệu Mân Quân, anh không nên tin Lữ Thiên Ba, nếu anh nói cho Thiệu Mân Quân sớm hơn, có lẽ cô đã không tổn thương nặng như bây giờ. Anh tin chắc giữa Lữ Thiên Ba và Thư Nhã không còn dính líu gì, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với Dư Tịnh không chỉ một lần, bây giờ chuyện xảy ra, làm sao anh có thể nói với Dư Tịnh được đây.
Cách một cánh cửa Dư Tịnh cũng không hề bình tĩnh. Rõ ràng Hứa Gia Trì có tâm sự, trước kia anh có chuyện gì cũng không hề giấu cô, hành động tối nay khiến cô thực sự khó hiểu.
Hai vợ chồng nằm trên giường mỗi người ôm một tâm sự riêng, suốt đêm không ngủ.
Hứa Gia Trì đi rồi, không khí giữa Thiệu Mân Quân và Liên Siêu lại căng thẳng.
“Anh đi trước đi, em còn muốn ngồi lại một chút.” Thiệu Mân Quân đổi ý, thực ra là không muốn Liên Siêu đưa cô về.
Liên Siêu kéo ghế ra ngồi xuống: “Vậy anh ngồi với em.”
Thiệu Mân Quân từ chối: “Em muốn yên lặng một mình.”
“Anh sẽ không làm phiền em.” Liên Siêu kiên trì.
Thiệu Mân Quân quay mặt đi, cầm ly nước ấm lên dần dần uống cạn.
Liên Siêu vẫn không kìm được: “Mân Quân, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chẳng phải anh nói không làm phiền em à?” Thiệu Mân Quân không vui.
“Xin lỗi.” Liên Siêu nói: “Nhưng anh vẫn phải hỏi em.”
“Không liên quan tới anh.” Thiệu Mân Quân lạnh nhạt. Trên đời này nam nữ sau khi chia tay, đa phần đều không muốn đối phương nhìn thấy mình không ổn, Thiệu Mân Quân cũng không ngoại lệ.
Liên Siêu bình thản: “Ừ, anh không ép em.” Anh nhẹ giọng nói: “Vậy anh đưa em về nhà.”
“Anh đi đi.” KHóe mắt Thiệu Mân Quân nhức nhối vô cùng, nhưng cô không muốn lại rơi nước mắt trước mặt Liên Siêu.
Liên Siêu đang định nói thì điện thoại của tm bỗng đổ chuông.
Là máy bàn ở nhà, Thiệu Mân Quân nghe: “Tôi về ngay”, cô vôi vã cúp máy.
Liên Siêu lại nói: “Anh đưa về.” Bộ dạng Thiệu Mân Quân bây giờ anh thực sự không yên tâm để cô về một mình.
Thiệu Mân Quân không từ chối nữa, gật đầu. Lúc nãy bảo mẫu gọi tới nói Đông Đông lại sốt cao, chảy máu mũi, bây giờ điều khiến cô bận lòng duy nhất là Đông Đông, những việc khác mặc kệ.