Hứa Gia Trì ghé tiệm hoa lấy bó hồng vàng đã đặt trước, lái xe đến Tịnh Viên.
Mai là ngày giỗ của Tiểu Khiết, bảy năm nay anh đều đến viếng cô trước một ngày. Có lẽ là sợ gặp người quen, có lẽ là hối hận, có lẽ là trốn tránh…
Hồng vàng là loài hoa Tiểu Khiết yêu thích nhất lúc còn sống, cho dù sinh nhật hay những dịp lễ khác Hứa Gia Trì cũng luôn tặng cô một bó, như vậy có thể khiến cô vui lòng. Nhưng hoa hồng vàng đối với tình bạn thì là lời chúc phúc tốt đẹp và thuần khiết, nhưng đối với tình yêu lại là vật không may mắn. Nó đại diện cho tình yêu đã qua đi, thậm chí còn là biểu đạt cho sự ghen tức hận thù. Hoặc chính vì thế mà tình yêu của họ mới tàn lụi nhanh như vậy.
Hứa Gia Trì dừng xe, gió hơi lớn, anh kéo lại cổ áo.
Không phải thời điểm nhiều người đi tảo mộ như thiết Thanh mình hay Đông chí, trong khu mộ gần như không thấy ai khác.
Hứa Gia Trì chân bước nặng nề, lòng đầy ắp đau buồn. Chỉ có lúc này và ở đây, anh mới có thể hoàn toàn giải phòng cảm xúc của mình, mặc nỗi đau lên ngôi. Còn lúc về thì bắt buộc phải buôn bỏ hết, tiếp tục làm tròn vai trò người chồng tốt.
Anh rải hoa khắp xung quanh bia mộ, lại lấy từ trong túi mấy hộp pocky đủ vị mà Tiểu Khiết thích ăn nhất ra, lẩm bẩm: “Tiểu Khiết, anh đến thăm em đây.”
Hứa Gia Trì thẫn thờ ngắm bức ảnh trên bia mộ, đã từng là cô gái xinh đẹp hoạt bát nhanh nhẹn, bây giờ lại âm dương cách trở. Sự thật này bảy năm nay anh luôn khó chấp nhận.
Nếu có thể, anh can tâm tình nguyện thay cô chịu đựng sự an bài của số mệnh.
Tình yêu dừng ngay lúc nồng thắm, càng như khắc sâu vào xương tủy.
Người đã khuất trong quãng thời gian đẹp nhất, càng khiến ta khó lòng lãng quên.
Khoảng cách cách trở nhất trên thế gian này không phải anh ở bên em mà em lại không biết anh yêu em, mà là hai người vốn không quen biết, khoảng cách rất xa, bỗng một ngày nọ quen nhau yêu nhau, khoảng cách trở nên gần gũi. Thế nhưng thế sự vô thường, rồi một ngày vô tình chia xa, không phải không còn yêu mà là sinh li tử biệt.
Người mất có lẽ rất hạnh phúc, vì mãi mãi được nhớ nhung.
Người còn lại một mình trên trần gian, suốt đời sống trong đau khổ nhớ nhung và hối hận.
Mắt Hứa Gia Trì cay cay.
Tiểu Khiết từng nói, hi vọng anh hạnh phúc.
Nên, anh nhất định sẽ hạnh phúc.
Dư Tịnh nhìn hai người ngồi đối diện, hơi ngớ người.
Cô gái là bạn thân nhất của cô, Hạ Sính Đình, còn anh chàng kia trông hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Hạ Sính Đình dựa vào anh ta như con chim nhỏ , nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn đã biết là đang chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt.
Dư Tịnh cầm thìa café chỉ vào Hạ Sính Đình: “Mau khai thật đi.”
“Hôm nay tớ gọi cậu ra chẳng phải là khai thật đó thôi?” Hạ Sính Đình đẩy Lăng Thiên Ý: “Tự giới thiệu đi anh.”
Lăng Thiên Ý cười, chớp mắt: “Cô Dư, chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Này.” Hạ Sính Đình bất mãn: “Sao anh đối với ai cũng nói thế, có phải cứ nhìn thấy cô nào xinh đẹp là ngứa ngáy không yên không?”
Lăng Thiên Ý ấm ức: “Anh từng gặp cô ấy thật mà.”
Dư Tịnh cũng cảm thấy hình như gặp anh ở đâu nhưng không nhớ ra.
“tôi là bạn của Trình Lãng, lúc cậu ấy xuất huyết dạ dày tôi là người đưa cậu ấy vào bệnh viện.”
Dư Tịnh vỡ lẽ, rồi sắc mặt hơi thay đổi.
Hạ Sính Đình đấm anh một cái, nghi ngờ: “Anh là bạn Trình Lãng à? Sao anh chưa từng nói với em?”
“Em có hỏi anh đâu.” Lăng Thiên Ý cười: “Sao nào, em cũng quen Trình Lãng à?”
“Bọn em là bạn học.” Hạ Sính Đình lại bổ sung: “Bạn học trung học.”
“Hóa ra là thế.” Lăng Thiên Ý phản ứng rất nhanh: “Bạn học trung học?” Anh lẩm bẩm, một suy nghĩ nào đó thoáng qua trong dầu, không kịp nắm bắt.
“Vâng, nói xem hai anh quen nhau thế nào?” Hạ Sính Đình rất hứng thú.
“Anh và cậu ấy là bạn học đại học.”
“Hai người có cùng chuyên ngành đâu.” Hạ Sính Đình nhướng mày.
Hạ Sính Đình chống nạnh: “Vậy anh có nói không nào?”
“Bọn anh hồi học đại học có tổ chức một ban nhạc, anh hát chính, cậu ấy chơi guitar bass.” Lăng Thiên Ý cười đắc ý.
Hạ Sính Đình hét lên: “Ôi trời ôi trời, anh còn là hát chính á, thật nhìn không ra.”
“Em không tin à, anh nói em biết nhé, con gái mê mẩn anh hồi đó nhiều lắm đấy.” Lăng Thiên Ý làm mặt hề: “Không tin lát nữa em hỏi Trình Lãng đi.”
“Anh ấy cũng tới à?” Dư Tịnh lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Đương nhiên, Trình Lãng là bạn duy nhất của tôi ở Thượng Hải, tôi cũng phải đưa Hạ Sính Đình đến cho cậu ấy biết mặt chứ.” Lăng Thiên Ý xoa tay cười ha ha: “BIết sớm là mọi người quen nhau thì đâu cần vòng một vòng lớn thế này.”
Dư Tịnh vẫn đang nghĩ có nên viện cớ lui đi trước không thì Lăng Thiên Ý bỗng nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới đây này!”, anh ta vẫy tay.
Gương mặt Trình Lãng bị che khuất dưới ánh đèn, nhìn không rõ lắm, Dư Tịnh có một tích tắc thất thần.
“Ủa!” Anh nhìn thấy Dư Tịnh và Hạ Sính Đình thì tỏ ra ngẩn ngơ: “Sao mọi người cũng ở đây? Chẳng lẽ là….”
Lăng Thiên Ý vỗ vai anh : “Người anh em, cậu đoán đúng đấy.” Anh ta ôm hờ Hạ Sính Đình: “Không ngờ chứ gì, tôi cũng mới biết đây thôi.”
“Trùng hợp vậy.” Trình Lãng thuận thế ngồi xuống chỗ trống duy nhất còn lại bên cạnh Dư Tịnh.
Dư Tịnh vô thức ngồi nhích vào trong.
Lâu không gặp, anh gầy đi, nhưng vẫn rất phong độ, đôi mắt sáng rực.
Hạ Sính Đình lúc này cũng thấy hơi kì cục, tâm ý Trình Lãng dành cho Dư Tịnh, cô không phải không hiểu, nhưng hiện giờ cũng bó tay.
“Dạo này có khỏe không?” Trình Lãng cố bình tĩnh hỏi.
“vẫn khỏe.” Dư Tịnh khẽ đáp: “Còn anh?”
Ánh mắt Trình Lãng thoáng xao động: “Hơi bận.”
Chẳng trách gầy đi, Dư Tịnh không nói ra, cô cắn môi: “Có nghe lời dặn bác sĩ ăn ba bữa đúng giờ không?”
“Yên tâm dạ dày anh không sao.” Trình Lãng nhướng môi.
“Thế thì tốt.” Ánh mắt Dư Tịnh long lanh.
Trình Lãng quay sang Hạ Sính Đình mỉm cười: “Nếu cậu ta dám bắt nạt câu, cứ nói tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta.”
Lăng Thiên Ý hậm hực: “Hai người bắt tay đối phó với tôi, tôi nào phải đối thủ.”
“Anh lừa Sính Đình cô nương ai gặp cũng yêu vào tay rồi, không bắt nạt anh thì bắt nạt ai?” Dư Tịnh cười đùa.
“Anh cũng không kém nhé.” Lăng Thiên Ý không phục.
“Năm đó ở trường anh cũng rất được mến mộ, A Lãng cậu nói xem phải không?”
Trình Lãng không hề nể mặt: “Cậu cũng nói là năm đó mà, hảo hán không nhắc tới hào quang trong quá khứ.”
Lăng Thiên Ý gãi đầu cười ngượng ngùng.
Dư Tịnh dùng cánh tay huých Hạ Sính Đình, lén hỏi: “Trước kia không nghe cậu nhắc tới anh ấy, sao tự dung lại yêu nhau?”
Hạ Sính Đình nghĩ ngợi rồi nói: “Cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội.”
“Là chuyện tốt.” Dư Tịnh chống cằm, cười nói.
Hạ Sính Đình hơi hất cằm: “Thực ra vẫn là bị anh ấy là động lòng, anh ấy biết rõ tớ chỉ lợi dụng, thế mà vẫn biểu diễn rất tốt trước mặt bố mẹ tớ”. cô thì thầm vào tai Dư Tịnh: “Anh ấy rất chân thành lại có phong độ, nên tớ muốn thử xem.”
“Cuối cùng cậu đã thông suốt.” Dư Tịnh cảm thán.
Hạ Sính Đình sờ cằm: “Con người rồi cũng sẽ trưởng thành chín chắn mà.”
Cuối cùng cô đã bước ra khỏi bóng đen thất tình, Dư Tịnh vô cùng vui mừng. NgƯỜi theo đuổi Hạ Sính Đình xưa nay không hiếm nhưng cô lại chưa từng cho bất kì ai cơ hội, một lòng hướng về Dương Dận, bây giờ cô đã buông được, Dư Tịnh cảm thấy mừng thay bạn. Cô nhận ra Lăng Thiên Ý rất thật lòng vơi sHạ Sính Đình, cô tin tình yêu của hai người nhất định sẽ khai hoa kết quả.
Trình Lãng vừa trò chuyện với Lăng Thiên Ý vừa len lén liếc nhìn Dư Tịnh. Cô trông có vẻ rất vui, đôi mắt cong cong nụ cượi, đẹp đến khó diễn tả.
Lăng Thiên Ý thấy hết, ngầm đá vào chân anh dưới gầm bàn, thấp giọng: “Này, chảy nước dãi rồi kìa.”
Trình Lãng trừng mắt, nhưng vẻ mặt lúng túng, cúp mắt xuống.
Lăng Thiên Ý cơ bản đã chắc chắn mối quan hệ của họ không bình thường, nhưng anh lại lờ mờ nhớ ban đầu lúc giới thiệu, Dư Tịnh là chị dâu họ của Trình Lãng, vậy họ… Anh bắt buộc phải ngăn cản họ tiếp tục. Anh nói: “Bây giờ tạm thời tha cho cậu, lát nữa cậu phải nói rõ cho tôi đấy nhé.”
Trình Lãng làm sao không biết suy nghĩ của bạn, nhưng anh thực sự không muốn giải thích nhiều, cười khổ: “Cậu không tin tôi à?”
“Đương nhiên tôi hiểu tính cách cậu, nhưng tình yêu có lúc giống như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ là sai mà vẫn bất chấ tất cả đi tới.” Là bạn thân nhấ của anh, Lăng Thiên Ý tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh bước vào ngõ cụt.
Trình Lãng chợt cười: “Tự dưng cậu trở nên văn vẻ thế này, tôi có chút không quen.”
“Đừng có đánh trống lảng”, Lăng Thiên Ý hơi cáu, gai mắt nhất là bộ dạng đùa giỡn đó.
“Được rồi được rồi. tôi sợ cậu quá.” Trình Lãng nhìn hai cô gái đang cười nói vui vẻ: “Lát bọn mình tìm chỗ nào rồi nói.”
Lăng Thiên Ý quá hiểu bạn mình, cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện quá cố chấp, bướng bỉnh, một khi lún vào rồi rất khó quay lại, Lăng Thiên Ý lo nhất điểm đó. Anh thầm mừng cũng may hôm nay hẹn nhau, nếu đã bị anh phát hiện, anh sẽ không để mặc Trình Lãng tiếp tục sai lầm.
Nhất thời không khí trở nên nặng nề.
Hạ Sính Đình lạ lùng hỏi: “Hai người sao vậy? Tự dưng im lặng thế?”
Lăng Thiên Ý cười nói: “Không có gì.”
Trình Lãng cũng nói: “Không có gì”, nhưng cứ có vẻ lơ đãng.
Dư Tịnh không nói gì, lặng lẽ uống trà.
Sính Đình cảm thấy rất kì lạ, nhưng kì lạ chỗ nào thì cô không nói được.
Bốn người đều mang tâm sự riêng, khó khăn lắm mới ăn xong bữa, Hạ Sính Đình nói: “Bọn mình đi xem phim, Dư Tịnh cậu có muốn đi chung không?”
“Không đi đâu, sáng mai tớ còn có việc.”
Hạ Sính Đình gật gù: “vậy Trình Lãng phiền cậu đưa cô ấy về nhé.”
Trình Lãng chưa nói gì thì Lăng Thiên Ý đã cuống lên, nói ngay: “Không được.”
“Tại sao?” Hạ Sính Đình vô cùng bất ngờ, Lăng Thiên Ý lại vì chuyện nhỏ này mà phản đối cô.
Lăng Thiên Ý không muốn cho Hạ Sính Đình biết bí mật này, nên tìm đại lí do để đáp cho xong chuyện.
Hạ Sính Đình không tin, thậm chí cô còn nghi ngờ Lăng Thiên Ý đã biết gì đó. Làm sao cô không rõ quá khứ của Trình Lãng và Dư Tịnh, nhưng chuyện đã qua lâu lắm rồi, Dư Tịnh cũng đã kết hôn, cô hiểu bạn mình, đã nói sẽ không có bất cứ vướng mắc gì với Trình Lãng thì chắc chắn sẽ không có. Mặt khác, Hứa Gia Trì còn là anh họ của Trình Lãng, Trình Lãng càng không làm chuyện sai trái được. Lăng Thiên Ý đang phiền não cái gì chứ.
Cô gần như buột miệng hỏi, Dư Tịnh kéo áo cô, tựa bàn đứng lên: “Mình gọi xe về cũng rất tiện.”
“Vậy cậu đi cẩn thận.” Hạ Sính Đình nói, nếu không vì Hứa Gia Trì vẫn đang làm thêm giờ thì cô đã thông báo cho anh tới đón Dư Tịnh rồi.
Dư Tịnh đi rồi, Hạ Sính Đình sa sầm mặt, tức tối trừng mắt nhìn Lăng Thiên Ý.
Lăng Thiên Ý khó xử mấp máy môi, không biết nên giải thích thế nào.
Trình Lãng nhún vai: “Đừng băn khoăn nữa, Sính Đình biết còn nhiều hơn cậu.”