Hôm sau, Phạm Ý Hân như dĩ vãng, bảy giờ rời giường, trang điểm xong liền xuống lầu.
Phạm mẫu vừa thấy nàng, lập tức quan tâm hỏi:“Tiểu Hân, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tối hôm qua, Trầm Văn Tề bồi nàng cùng nhau trở về, hướng hai người già bọn họ thuyết minh sự kiện phát sinh cướp bóc, bọn họ lo lắng rất nhiều, cũng may nữ nhi không xảy ra chuyện gì, nàng là con gái duy nhất của bọn họ.
“Con ngủ rất ngon, yên tâm đi.” Nàng lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, không muốn khiến cho mẫu thân lo lắng.
Phạm mẫu yên tâm mà nở nụ cười.“Vậy là tốt rồi, đến ăn bữa sáng đi.”
Phạm phụ đã ngồi ở bàn ăn trước, hắn buông báo trong tay. “Tiểu Hân, hôm nay con nghỉ ngơi một ngày đi, điều chỉnh tâm tình một chút.”
Nàng vi lăng “Ách, nhưng con không sao với lại có một số việc con vẫn chưa xử lý xong……”
“Đừng lo, hôm qua con đã bị kinh hách lớn như vậy, ba ba là chủ cho con nghỉ phép vài ngày, con hảo hảo nghỉ ngơi, xem như là ở nhà tĩnh dưỡng, hay là đi chơi vài ngày đều được.“
Nàng nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu.“Cũng tốt, con cũng có chút mệt mỏi……”
Khiến cho thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi, cũng không phải do tối hôm qua kinh hách, mà là ở sâu trong nội tâm tình cảm xa lạ kia kích động không ngừng.
Trải qua tối hôm qua, nàng rốt cục hiểu được vì sao Trầm Văn Tề luôn có thể dễ dàng tác động cảm xúc của nàng, dường như…… Từ rất lâu rất lâu trước kia, khi ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, nàng đã lặng lẽ yêu thương hắn…… Chính là bởi vì tính tình nàng rất mạnh, hai người lại bởi vì “ sự kiện kia” Mà thầm oán, cho nên nàng lựa chọn bỏ qua tâm ý chân chính của mình.
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Hắn gần đây đúng là đối với nàng tốt lắm, tối hôm qua còn phấn đấu quên mình để bảo hộ nàng, nhưng…… Điều này có phải cho thấy hắn cũng thích nàng không?
Không có khả năng! Thái độ của nàng với hắn vẫn rất kém cỏi, động một chút liền cùng hắn khắc khẩu, hắn làm sao có thể thích nàng……
Hắn bảo hộ nàng, hẳn chỉ là thấy việc nghĩa thì mạnh dạn làm, đối với nàng nói những lời đó, cũng có khả năng chính là muốn an ủi nàng, cũng không có ý tứ khác……
“Tiểu Hân? Tiểu Hân?” Thấy nàng ngẩn người, Phạm mẫu thập phần sầu lo, nghĩ đến nàng vẫn vì tối hôm qua kinh hách mà thất hồn lạc phách.“Con thật sự không có việc gì chứ? Có việc gì thì hãy nói với mẹ!”
“Mẹ, con thật sự không có việc gì.” Nàng lúc này mới hoàn hồn.“Người yên tâm, con tốt lắm, chính là suy nghĩ một ít việc muốn dặn dò Tiểu Lỵ.”
“Ai.” Phạm mẫu thở dài. “Ngày hôm qua thật may có Tiểu Tề, nếu không phải hắn cứu con, hậu quả thực không thể tưởng tượng được, chúng ta thật sự cần phải cám ơn người ta thật tốt.”
“Đúng vậy, tối hôm qua rất may có hắn, Tiểu Hân, con cần phải nhớ rõ cám ơn người ta!” Phạm phụ cũng hát đệm nói.
“Con biết……” Nàng cúi đầu, không muốn để cho cha mẹ nhìn thấy biểu tình bối rối của nàng.
Chỉ là nghe cha mẹ nhắc tới hắn, tim của nàng lập tức đập loạn xạ.
Áp lực tình cảm che giấu nhiều năm, một khi tìm được nguồn gốc, rốt cuộc ức chế không được.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Phạm Ý Hân điện thoại cho Tiểu Lỵ, dặn dò một ít chuyện đơn giản, sau đó kết thúc trò chuyện. Nàng bước chậm đến hoa viên, tản bộ hít thở không khí.
Thời tiết vô cùng tốt, trời xanh mây trắng, gió lạnh sảng khoái, thời tiết tốt như vậy vốn có thể khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái, phiền não hoàn toàn biến mất, nhưng đối với nàng mà nói một chút cũng không thay đổi.
Nàng ngồi ở vị trí thích nhất — bên bờ ao, nhìn du dương vào trong ao ngũ sắc cẩm lí, lâm vào trầm tư. ( Haiz… thật là ta không thể hiểu rõ câu này nói gì đành để nguyên văn zậy…>’’
Chuyện nàng phiền não rất đơn giản, chỉ có một việc, chính là Trầm Văn Tề rốt cuộc đối với nàng là dạng tình cảm gì?
Kỳ thật đáp án cũng rất đơn giản, chính là thích hoặc không thích mà thôi! Bất quá, nàng nghĩ, hắn rất có khả năng không thích nàng.
“Ai……” Nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, cùng hai lần trước giống nhau, Trầm Văn Tề lại lặng lẽ xuất hiện.“Làm sao vậy? Không có việc gì sao lại thở dài?”
“Sao anh lại tới đây?” Nàng hoảng sợ, mặt lập tức đỏ lên.“Anh không đi làm sao?”
Hắn đi đến bên cạnh nàng, ôn nhu nhìn nàng.“Anh lo lắng cho em, cho nên hướng công ty xin nghỉ một ngày. Vừa mới nghe bá mẫu nói em ở trong sân, cho nên tìm đến đây.”
“Cám ơn……”
Hắn chú ý tới mặt của nàng rất đỏ, còn nghĩ rằng là do thời tiết quá nóng.“Mặt của em rất đỏ, có phải nắng quá lớn hay không? Đến nơi râm mát nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tôi không sao, anh không cần lo lắng.” Nàng quay đầu qua một bên, sợ hãi để cho hắn phát hiện tình trạng khác thường của mình.
“Nhưng mặt của em rất đỏ, hay là em phát sốt……” Hắn vươn tay muốn xem nhiệt độ của nàng.
“Không cần!” Nóng nóng vội, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra cản tay hắn, âm lượng cũng không tự giác trở nên lớn “Tôi nói tôi không sao!”
Hiện tại nàng còn không thể khắc chế cảm xúc chính mình, không dám cùng hắn tiếp cận. Nàng không muốn trước khi xác nhận tâm ý của hắn, lại để cho hắn phát hiện nàng thích hắn……
“Anh không có ác ý.” Trầm Văn Tề kinh ngạc nhìn nàng, rầu rĩ thu hồi tay.“Thật có lỗi, anh chỉ là lo lắng cho em……”
“Không! Tôi biết anh không có ác ý…… Người có lỗi là tôi.” Nàng cắn cắn môi, trong lòng thập phần băn khoăn.“Tối hôm qua nhờ có anh, tôi mới có thể bình an vô sự, tôi thật sự rất cám ơn anh đã cứu tôi.”
Hắn có chút cô đơn cười.“Là anh rất đường đột, cảm xúc của em còn chưa thực sự ổn định, anh tùy tiện đụng chạm em, khó trách em lại tức giận.”
“Tôi thật sự không có việc gì!” Nhìn thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, Phạm Ý Hân tâm căng thẳng, bối rối muốn giải thích “Tôi không phải đang tức giận, chính là…… Chỉ có chút khẩn trương……”
“Chúng ta đi ra ngoài dạo giải sầu được không? Đem tất cả chuyện không thoải mái hoàn toàn quên đi.”
“Việc này……” Nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của hắn, kỳ thật nàng rất muốn đáp ứng, lại có chút chần chờ.
Hắn nhìn ra do dự của nàng, cố ý đưa ra thanh âm ôn nhu “Yên tâm, anh chỉ muốn mang em đi ra ngoài mà thôi, em muốn đi chỗ nào, chúng ta đi chỗ đó, lần này đến lượt anh lái xe chở em.”
Do dự một lát, nàng rốt cục hạ quyết tâm “Được, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Có lẽ, nàng có thể cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cho dù không thể trực tiếp hỏi hắn, ít nhất cũng có thể thử tâm ý của hắn, cách này so với tự mình suy đoán lung tung còn tốt hơn.
**
Theo yêu cầu của Phạm Ý Hân, Trầm Văn Tề lái xe hướng đông bắc về phía bờ biển mà đi. Dọc theo đường đi, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau nhiều lắm, bởi vì nàng luôn luôn nghĩ nên thử hắn như thế nào, mà hắn dường như cũng nhìn ra nàng đang có chuyện phiền não cần suy nghĩ, cho nên biết ý không quấy rầy.
Đến bờ biển, nước biển được ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ càng thêm xanh hơn, gió biển mang theo vị mặn thổi đến, làm loạn mái tóc dài đen mượt của nàng.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, Trầm Văn Tề cũng tươi cười theo. “Em thật sự rất thích nhìn biển.”
“Ân, tôi cảm thấy biển thực bao la, rộng lớn, tràn ngập sức mạnh vô hạn, mặc kệ có chuyện gì không thoải mái, nhìn biển lớn vô hạn vô biên, tâm tình của tôi sẽ sáng sủa rất nhiều.”
“Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.” Thấy tóc dài của nàng bị gió thổi loạn, vờn quanh gương mặt trắng nõn, hắn vươn tay, cẩn thận thay nàng sửa sang lại. “Gió rất lớn, có muốn cột tóc lại hay không?”
Cử chỉ đột nhiên vô cùng thân thiết, khiến tim Phạm Ý Hân lại đập loạn xạ, hai gò má nóng lên, nàng cố gắng làm bộ như không thèm để ý, cười có chút cứng ngắc.“Không sao, tôi thích cảm giác tóc bị gió thổi.”
Hắn gật gật đầu, chú ý sâu sắc tới việc không được tự nhiên của nàng, không nói thêm gì nữa.
Quả nhiên, nàng chán ghét hắn tiếp cận nàng quá mức…… Nhưng, tối hôm qua khi hắn ôm nàng, nàng cũng không biểu hiện ra một tia kháng cự nào, vì sao hôm nay lại thay đổi?
Là hắn làm chuyện gì khiến nàng chán ghét sao? Hay là chuyện tối hôm qua tạo thành bóng ma trong lòng nàng?
Hai người ở bờ biển lững thững bước đi, thưởng thức cảnh biển xinh đẹp, Trầm Văn Tề thật cẩn thận đánh giá nàng, chần chờ hỏi:“Chuyện tối hôm qua…… Em không sao chứ?”
“Tôi không yếu ớt đến như vậy.” Nàng nhún nhún vai, thản nhiên nói “Tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi quả thực đã bị kinh hách không nhỏ, bất quá đó là sự kiện xảy ra ngẫu nhiên, cũng đã qua, nhiều lắm sau này cẩn thận một chút, không để cho chính mình có khả năng gặp phải nguy hiểm như vậy.”
“Em thực kiên cường.” Hắn cười nhìn nàng, vẻ mặt cùng miệng đều thập phần tán thưởng.“Là anh đã quá lo lắng.”
Trông thấy tươi cười của hắn, mặt của nàng lại đỏ.“Hoàn hảo…… Hơn nữa, tối hôm qua tôi thật sự bị dọa, may mắn có anh……”
Khuôn mặt tuấn tú của Trầm Văn Tề cũng hơi hơi phiếm hồng, đè thấp thanh lượng, ý tứ không tốt lắm thừa nhận “Kỳ thật…… Tối hôm qua anh cũng bị dọa, vốn anh chỉ lo lắng em tại sao trễ như thế còn không về nhà, lại biết được em uống rượu sẽ không tự mình lái xe, cho nên mới đi ra bên ngoài chờ em, thuận tiện đi vòng quanh một chút, không nghĩ tới sẽ thấy em bị cướp bóc, nhìn thấy cướp lấy đao muốn đả thương em, tim của anh thiếu chút nữa ngừng đập……”
Phạm Ý Hân cúi đầu, căn bản không dám nhìn hướng hắn, tự nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Hắn lo lắng cho nàng, chuyện này có thể xác định, nhưng hắn là vì tình cảm gì mà lo lắng cho nàng? Là bằng hữu hay là tình yêu?
“Làm sao vậy?” Hắn khẽ nhíu mày.“Em mới nãy dường như có chuyện gì phiền não, có muốn nói ra hay không? Có lẽ anh có thể cho em một ít đề nghị.”
“Tôi……” Khiến cho nàng phiền não là hắn! Nhưng, nàng lại không thể trực tiếp nói cho hắn — đúng! Tôi phiền não, phiền não anh không thích tôi?
“Tôi không biết nên nói như thế nào……” Nàng cực buồn rầu thở dài, không dám đem nghi vấn trong lòng nói ra tiếng, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do để cho qua “Kỳ thật, tôi là suy nghĩ chuyện của Tạ Di Thanh……”
“Tạ Di Thanh?” Trầm Văn Tề sửng sốt một chút.“Nàng làm sao vậy?”
“Nói thực ra……” Ánh mắt nàng dao động, có chút chột dạ.“Đối với nàng, tôi vẫn có chút áy náy, bởi vì chúng ta lừa gạt nàng, tuy rằng…… Là vì tốt cho nàng, nhưng vẫn là chúng ta lừa gạt nàng……”
Tuy rằng dưới tình thế cấp bách tùy tiện tìm một lý do để thoái thác, nhưng đối với Tạ Di Thanh, nàng thật sự cảm thấy có lỗi. Lúc trước nàng cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì khi đó nàng còn không biết được chính mình thích Trầm Văn Tề, nhưng hiện tại thì không phải……
Nàng thích hắn, Tạ Di Thanh cũng thích hắn, nàng có thể lý giải tâm tình Tạ Di Thanh, cũng hiểu được cái loại cảm giác chua xót khi thích đối phương, nhưng không được đối phương đáp lại…… Ai, xem như cùng chung cảnh ngộ đi!
Trầm Văn Tề thanh âm ôn hòa an ủi nàng “Là anh sai, em không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến em, là anh