Âm nhạc tao nhã, êm ái, không khí thoải mái, vui vẻ, phục vụ lễđộ nhẹ nhàng đi lại, còn có tách café trước mắt tản ra hươngthơm tinh khiết, nồng nàn, khác biệt hoàn toàn so với các loạicafé khác, những chiếc dĩa tinh xảo bày trong đĩa sứ trắng tuyết, trong làn khói mỏng mơ màng, một bàn tay sơn móng đỏ thẫm, khẽ ngoắc nhẹ tách sứ, tỉ mỉ mân mê đường cong nổi bật trên mảnh sứ trắng ngần, càng làm nổi bật cánh tay nõn nà, nângtách lên, thưởng thức, lông mày xinh đẹp khẽ giãn ra, cảnh thật là đẹp.
Mỹ Vi nhìn chằm chằm từng cử chỉ của mỹ nữ ngồi đối diện, tách café từ từ đưa tới đôi môi đỏ mọng của cô ta, thấy cô ta uốngtách café còn nóng hổi, Mỹ Vi càng mở to mắt hơn, mắt cũngquên chớp nhìn cô ta.
“Uống ngon chứ? ” La Mỹ Vi tò mò cực kì hỏi.
Đồng Giai Thiến lườm cô, khóe miệng nhếch lên “Cô có muốn thử không? ”
“Ack. . . . . .” La Mỹ Vi ghé sát mặt bàn trả lời, “Không cần.”
Đồng Giai Thiền cười vô cùng nhạt nhẽo, mười phần mang phong cách của mỹ nữ nổi tiếng.
“Cái đó. . . . . .” Mỹ Vi nhìn chung quanh, lại gần một chút, nhỏgiọng hỏi: “Loại café này là do con chồn béo phệ thải ra, cô uống mà không thấy bóng ma tâm lý sao? ”
Đồng Giai Thiến lạnh lùng nhíu mày, “KopiLuwak, hàng năm chỉ cung ứng 500 pound, KopiLuwak của nhà hàng này, mỗi mộtviên đều là thông qua tiêu chuẩn hoàng kim kiểm nghiệm, dùng kính hiển vi điện tử soi từng hạt cafe, hạt nào cũng quý hiếm.”
Quý hiếm nữa, nhưng cũng là từ trong bụng chồn đi ra chứ đâu. . . . . . (like cho tỷ 3 phát)
“Nhưng là đó là béo phệ. . . . . .”
Trọng điểm là, giá tiền của nó quả thật là ăn cướp mà, người có tiền có lối suy nghĩ cùng người bình thường không giống nhausao? Bỏ nhiều tiền như vậy đi mua café lấy từ …con chồn. . . . . .
Đồng Giai Thiến lập tức quạ đen bay đầy đầu, trừng cô, “La Mỹ Vi, xem ra cho dù qua vài chục năm, bộ dáng của cô một chút cũng không thay đổi, ngay cả nói chuyện, cũng luôn làm người khác bực mình như vậy.”
Ánh mắt sắc nhọn kia khiến Mỹ Vi rụt cổ một cái gan cô bé, đối với các vị mỹ nữ lắm tiền nguy hiểm thế này, tốt nhất không nên chọc thì hơn.
Đồng Giai Thiến nhẹ nhàng hít sâu, bình ổn lại sự mất hứng, tốt lắm, lãng phí nhiều thời gian rồi, nói luôn vào vấn đề chính: “Cô là nhân viên của Duệ Sang? ”
“Vâng”
“Vào công ty mấy năm? ”
“Ba năm. . . . . .” Đây chính là tư thế của Tổng giám đốc phunhân sao? Ô ô ô, thật là đáng sợ.
“Ba năm? Cô không có học đại học sao? ”
“Không có, tốt nghiệp cao đẳng liền ra làm việc rồi.”
“Hừ, quả nhiên cô vẫn ngu đần như năm đó.”
Quá đáng mà! Cô ta nói chuyện làm người ta bực mình, Đồng đại tiểu thư không phải là nói chuyện rất khó nghe? Tốt nghiệp cao đẳng thì là người thấp kém lắm sao?
Mặc dù tức giận, nhưng Mỹ Vi trời sanh gan thỏ đế, bị cô ta chọc tức không dám nói gì, đành phải đem cái đĩa bánh phô mai tinh xảo trước mặt, dùng sức đâm đâm đâm, đột nhiên nhớ lại giátiền của nó, tay lập tức khựng lại, hung hăng xúc một khối nhét vào trong miệng, ông trời ơi, một miếng mấy trăm vạn, ví tiềncủa cô. . . . . .
“Tốt lắm, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại.” Đồng GiaiThiến nâng chén cà phê nhấp cạn một hớp, để xuống giơ tay nhấc chân đều khí chất bất phàm, “Nếu cô là nhân viên Duệ Sang, có nghe qua tin, hai tháng sau tôi cùng Quân Nghị kết hôn chứ? ”
Dừng động tác một chút, “Vâng, chúc mừng cô, Đồng tiểu thư.”Coi như không phải nhân viên Duệ Sang, tin tức này cũng đã không phải là tin tức có được hay không.
Tiếng chúc mừng vô cùng rõ ràng khiến tâm tình Đồng GiaiThiến cực kì vui vẻ, nụ cười bên môi càng thêm động lòng người, quyến rũ xinh đẹp, “Tôi nghĩ, hôm nay gặp cô cũng coi là có duyên, nếu đã như thế, cho cô làm phù dâu của tôi đó.”
Gì? Chiếc dĩa bằng bạc từ tay Mỹ Vi rơi xuống, “Keng” một tiếnggõ đến mặt đĩa, thanh thúy vô cùng.
“Quá vui mừng, phải không? ”
Mỹ Vi thiếu chút nữa lệ nóng vòng quanh, là kinh sợ có được hay không, đại tiểu thư!
Cô ngoác miệng, cố gắng trả lời: “Ack, Đồng tiểu thư, hôn lễ củacô, bằng tài năng của cô và vị hôn phu, tôi đảm bảo có rất nhiều người muốn tranh cướp làm phù dâu của cô, sao cô lại chọn tôi chứ? ”
“Cho nên cô phải hiểu được cô cực kì vinh hạnh.”
“Dạ dạ, tôi vô cùng vinh hạnh, thụ sủng nhược kinh.” Đúng ra là kinh sợ mới đúng!
“Muốn làm phù dâu của tôi, dĩ nhiên là diễm phúc hiểu không.”Đồng Giai Thiến chỉ quan sát tỉ mỉ móng tay được sơn tinh xảocủa mình, “Phải biết Thạch, Đồng hai nhà kết thân, tới tham gia hôn lễ đều là danh môn vọng tộc, tùy tiện chọn một người trongđó, đều là trị giá bạc tỷ, trường hợp như vậy, bao nhiêu kẻ tranh giành chảy máu vỡ đầu cũng chen vào không nổi.”
“Dạ dạ dạ.” Kính nhờ đại tiểu thư đề phần cho những người tranh giành chảy máu vỡ đầu kia đi, loại tôi ra khỏi mắt xanh của cô ra đi, làm ơn làm ơn.
“Mà có thể làm phù rể Quân Nghị, càng thêm là tinh anh trongtinh anh.” Nhíu mày hờ hững, “Như vậy cô nghĩ một chút đi, vị trí phù dâu, sẽ có bao nhiêu kẻ tranh cướp, hử? ”
“Vâng vâng, cực kì trân quý.”
Bất luận là người tham dự hôn lễ, hay là vai phù rể, đều là nhân vật đẳng cấp kim cương, cho nên những thứ phù dâu kia còn không phải dốc toàn sức lực, trang điểm xinh đẹp, may ra có thể trong hôn lễ câu được rùa vàng hay sao, điều này còn khôngđúng sao!
“Hôn lễ của tôi, đương nhiên tôi phải là người hoàn mỹ nhất, những cô ả kia đừng mơ tưởng đoạt phong thái của tôi hôm đó.”
La Mỹ Vi sững người, “Nghĩa là sao cơ? ”
Đồng Giai Thiến thong thả cười cười, xinh đẹp động lòng người, “Cho nên tôi mới chọn cô chứ.”
Cô nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu.
“Haizz, thôi, xem ra không nói rõ ràng cô còn lâu mới hiểu được.” Đồng Giai Thiến than thở, ” Muốn làm phù dâu của tôi, dĩ nhiên là phải biết chừng mực, cần phải hiểu rõ ai mới là nhân vật chính, việc duy nhất cần làm chính là làm nền cho tôi, biết chưa”
Làm nền cho cô? Ý là, La Mỹ Vi cô hôm nay không phải maymắn ra cửa nhặt được tiền, mà do bề ngoài cô xấu xí, ăn mặcthế nào đi nữa, cùng chỉ là người qua đường mà thôi, nên mớimay mắn được tuyển……Xấu xí, f*ck quá sỉ nhục người ta rồi.
La Mỹ Vi giận đến vỗ bàn, “Tôi mới không. . . . . .”
“Lễ phục cùng trang sức của cô, tôi đều chuẩn bị tất rồi đó.” Đồng Giai Thiến đánh giá cô, “Dù sao cũng không trông cậy vào khiếu thẩm mỹ của cô có thể làm ra cái gì hay ho để nhìn, nhưng ít ra cũng không quá bôi bác.”
Này, bắt nạt người ta có cần trực tiếp như thế không? ”Đồng tiểu thư, tôi không có. . . . . .”
“Lát nữa trợ lý của tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô thờiđiểm thử lễ phục, cũng sẽ nói cho cô lịch trình hôn lễ, cô chỉ cần nghe cô ta nói rồi làm theo là được.”
“Tôi không đồng ý. . . . . .”
“Tôi rất bận, không có thời gian tới Đài Loan, cô trực tiếp liên lạc với cô ta là được.”
“Đồng. . . . . .”
“Quyết định thế đi, đưa điện thoại di động cho tôi.”
“Cô có. . . . . .”
“Nhanh một chút, tôi rất vội.” Nữ vương trừng mắt, sát khí mườiphần, thỏ gan bé lập tức ngoan ngoãn cống hiến lấy điện thoạira.
* chú thích:
Kopi Luwak: là cafe chồn, là tên một loại cà phê đặc biệt, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới.
Loại cà phê này hầu như chỉ có ở Indonesia, trên các hòn đảoSumatra, Java và Sulawesi. Từ Kopi Luwak được dùng để chỉmột loại hạt do loài cầy vòi đốm ăn quả cà phê rồi thải ra. Cái tên Kopi Luwak bắt nguồn từ từ kopi trong tiếng Indonesia cónghĩa là cà phê. Luwak là tên một vùng thuộc đảo Java, đồng thời cũng là tên của một loài cầy cư trú ở đó.
diễn viên người Anh John Cleese đã miêu tả “nó vừa có vị bùi bùi của đất, lại ngai ngái như bị mốc, vừa dìu dịu, lại giống như nước sirô, đậm đà như mang theo âm hưởng của rừng già và của sôcôla.”
Đó là loại cà phê đặc biệt, những hạt cà phê tươi được bán vớigiá 110 USD, và cà phê rang là 175 USD cho 1/4 pound. Một tách cà phê loại này sẽ khiến bạn mất khoảng 50 USD.
Bấm số điện thoại, chuông vang, “Nhớ, đây là số tôi, không cóviệc gì thì đừng bấm loạn”
Cô căn bản không đồng ý có được hay không, còn không để chongười ta cơ hội nói chuyện, thiệt là.
“Tôi có chuyện, đi trước.” Rút ra hóa đơn bữa ăn dưới bàn, “Cônhớ đúng giờ đó, tôi ghét nhất người khác không đúng giờ.” Tao nhã đứng dậy.
Mỹ Vi đưa tay đi lấy hóa đơn, “Tôi có thể trả của mình. . . . . .”cô không hưởng thụ nổi đại tiểu thư mời khách.
Đồng Giai Thiến lạnh lùng trừng cô, Mỹ Vi sợ tới mức lập tứckhiếp đảm rút tay về.
Thiên kim tiểu thư cũng không thèm lãng phí thời gian ở trên người vô vị này nữa, thanh lịch quý phái xoay người đi.
Mỹ Vi ủ rũ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm cái đĩa trốngtrơn đã bị cô ăn sạch sành sanh bánh ngọt, thế gian sao lại có người nhiều tiền, tiểu thư hống hách như thế, lúc nào cũng tự chủ trương như thế sao? Cô còn chưa kịp cự tuyệt, liền dứt khoátát đi, cô có đáp ứng cái gì sao? Thật đáng ghét, tức chết cô mà!
Càng nghĩ càng không cam lòng, nắm thật chặt tách Lam Sơntrên bàn, tu ừng ực………. A a a, đắng chết cô rồi……Không có thêm sữa………….
Cho dù là không tình nguyện thì sao chứ? La Mỹ Vi chính là người nhát gan, cho tới bây giờ cũng đánh không lại cường thế của người có tiền, bị thông báo đi thử lễ phục, bị thông báo thời điểm nào cử hành hôn lễ, cô chẳng phải làm gì cả, tất cả đều có ngườichuyên phụ trách cùng chỉ đạo, cô chỉ cần im lặng hợp tác, không thể phản kháng chút nào. từ nhỏ cô luôn là cô bé ngoan, luôn luôn chỉ có ngoan ngoãn nghe người ta an bài, cho nên lần này cũng thế cô vẫn là thỏa hiệp, haizz. . . . . .
Quan trọng nhất là, ở sâu thẳm trong nội tâm của cô, cô vẫn mong muốn phải tận mắt chứng kiến buổi hôn lễ kia, nếu như nhìn xong, biết vương tử cùng công chúa từ đó trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, tầng lớp bình dân như cô chỉ cần yên lặng chúc phúc là tốt rồi, cô cũng sẽ. . . . . . yên tâm hạnh phúc.
Thế là, vào một ngày giữa tháng ba, tiết trời sáng sủa, vạn dặm không một bóng mây, thời tiết tốt đẹp như vậy, Mỹ Vi ngoan ngoãn ngồi trong chiếc xe Đồng gia phái tới đi tới địa điểm diễn ra hôn lễ.
Trận hôn lễ thế kỷ này, từ đầu đến giớ, hoàn toàn theo sở thíchvà phong cách của Đồng Giai Thiến mà làm, long trọng xa hoa, tập trung toàn những nhân vật nổi tiếng. Trang hoàng trong khách sạn, tất cả đều là sản phẩm của những nghệ nhân nổi danh, cho dù chỉ là một dải lụa, cũng xa xỉ, rực rỡ, làm cho người người phải chặc lưỡi, than thở, chỉ có thể hâm mộ tài lực quá ư hùng hậu của Thạch gia.
Xem ra, Thạch Quân Nghị đối với vợ sắp cưới, chính là vô cùng cưng chiều, cưng chiều tới mức đều toàn bộ làm theo ý muốncủa cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn, anh ấy cũng sẽ cho cô ấy, trừ………….
“Đồng Giai Thiến, em nhất định phải giở trò giận dỗi với anh vào lúc này, phải không? ” Giọng nói lạnh lùng của một nam giớiđang truyền ra từ khe cửa chưa được đóng chặt.
La Mỹ Vi cùng với bảy cô gái khác, hai mặt nhìn nhau, đứng ở trên hành lang, rời đi cũng không tiện, ở lại cũng không xong, ai nấy đều lúng túng không biết làm thế nào cho phải.
Dưới lầu khách mời đã tới đông đủ, chỉ chờ cô dâu chú rể thựchiện nghi lễ trong giáo đường, là có thể bắt đầu, nhưng có ai nghĩ được, một đôi c