“Reng! Reng! Reng. . . . .” Tiếng chuông báo thức reo lên lanhlảnh, một cánh tay mềm mại, trắng hồng, từ trong chăn ấmvươn ra, lần mò quanh đầu giường một hồi, cuổi cùng cũng mò tới con vịt nhỏ màu vàng đang ầm ĩ kia, chính xác cắt đứt âm thanh đang làm phiền mộng đẹp người khác.
Hài lòng, chăn in hoa màu xanh da trời mềm mại một lần nữa trùm cả đầu, tiếp tục say giấc nồng.
“U ô u ô. . . . . .” Lần này tiếng còi báo động có lực chấn động gấp mười lần vang lên, làm cho người trên giường như bị đánh trúng từ trên giường nhảy dựng lên. “A! Đau quá!” Dùng sức quá mạnh, đầu bị đập vào thành giường, cô hốt hoảng sờ soạng, lần tìm khắp nơi tiếng kêu kinh khủng kia….
“A Uy ghê tởm, lúc nào cũng thích tác quái!” vừa trách móc, vừa tìm kiếm, cuối cùng cũng lần mò được tới cái đồng hồ báo thứcđang kêu inh ỏi kia, nhét xuống dưới nệm, Mỹ Vi ôm chăn bông ngây ngô ngồi trên giường, đau đớn trên trán truyền đến, con mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó lại cuộn tròn chăn nằm vật xuống, trong chăn thật là ấm chết đi được………….
Mí mắt khẽ khàng khép lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ai ngờtiếng còi báo động lại một lần nữa vang lên, càng bén nhọn hơn khi nãy, cực kì kinh khủng, cô sợ tới mức suýt lăn xuống đất, tất cả sâu ngủ cũng bị đuổi chạy, cô coi như là muốn ngủ lại cũng không ngủ được nữa.
Dụi mắt, chậm rãi tụt xuống giường, quần áo ngủ hoa hồng nhỏ, trải qua một đêm “giày xéo”, đã sớm nhăn thành một mới, cô đi tới phòng tắm rửa mặt.
Chờ tới lúc cô vui vẻ, khoan khoái từ phòng tắm đi ra, lơ đãng nhìn tới đồng hồ treo trên tường, lập tức sắc mặt trắng bệch, hét, “Chết rồi, muộn làm!”
Nhảy dựng lên, hốt hốt hoảng hoảng tìm túi xách khắp nơi, lục tung khắp phòng, vất vả một phen mới tìm được túi xách, nhưng bởi vì hôm qua không có sắp xếp lại túi xách, cho nên mọi thứ trong túi xách đều văng ra, nào là giấy lau, urgo, băng dán. Đồ linh tinh gì cũng có, cô đành ngồi xổm xuống nhặt, xong xuôi lại phát hiện không thấy điện thoại, thế là lại lật tung cả phòng lộn xộn, rốt cục cũng thấy cái điện thoại đang ở sau gối ôm trên ghế salon.
Chẳng dám nhìn xem đồng hồ chỉ mấy giờ, cô vọt tới trước cửathay giày, cái trán lại bị đụng vào tủ, đau rớt cả nước mắt, nhưng mà cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, đi được một bên giầy liền kéo cửa, chạy như điên ra.
★★
9h2’, tại đại sảnh công ty máy tính Thượng Thanh, Mỹ Vi chậtvật khóc không ra nước mắt, bả vai trĩu xuống bấm thang máy đi tới tầng 3 phòng hành chính tổng hợp, nơi cô công tác đã đượcba năm.
Vừa bước vào cửa liền thấy ngay chị Đổng mập mạp đứng ở cửa cười tít mắt gật đầu với cô, “Oa, Tiểu Vi, hôm nay chỉ đến muộn có hai phút nhé, có tiến bộ.”
Đầu của cô cúi càng thấp hơn. . . . . .
“A, Tiểu Vi à, ngày hôm qua, cháu chả vỗ ngực cam đoan nhấtđịnh hôm nay không đến muộn cho chủ nhiệm xem sao? Ha ha ha…” Tiếng cười của bác Dư vô cùng khoái trá lại mạnh mẽ truyền đến.
Đầu thấp hơn. . . . . .
“Vi, chị cố gắng lên, ngày mai tiếp tục tới muộn, em phục chịnha.” Em gái vừa học vừa làm vỗ vỗ vai cô.
Thấp đến trên sàn nhà. . . . . .
“La Mỹ Vi, cô đến đây cho tôi!” tiếng hô vang dội của chủ nhiệm từ trong phòng truyền ra.
Cô có thể chạy trốn hay không?
Cô dựa vào vách tường, đi chầm chậm tới phòng làm việc củachủ nhiệm.
“Cô dám cho tôi nhìn bước đi như rùa bò như thế nữa thử xem”
Thật đáng sợ!
Mĩ Vi rất nhanh chạy vào phòng làm việc của chủ nhiệm, còn chưa cất tiếng, mặt cười ngọt ngào đã nở rộ, “Chủ nhiệm, tinh thần hôm nay thật tốt, ngài xem toàn thân phát sáng ngời ngời, có phải có chuyện vui không ạ? ”
Mã Hồng Minh muốn trực tiếp bóp chết cô, “Chuyện vui? Cô đếmxem, tháng này cô đã muộn bao nhiêu lần? ” Hắn căn bản khôngmuốn hỏi cô từ khi đi làm tới nay đã muộn bao nhiêu lần hoặc là năm nay đã muộn bao nhiêu lần, bởi vì số lượng quá nhiều, căn bản là nhớ không hết!
“Dạ, làm gì mà chủ nhiệm so đo như vậy á…, hôm nay tôi chỉ muộn hai phút thôi, cũng không tính là muộn lắm mà.” Cô cườitươi với hắn.
Cái gì! Muộn hai phút không tính là đã trễ?
Mã Hồng Minh thiếu nước hộc máu mà chết, im lặng hỏi ông trời, thế nào lại có cấp dưới như này chứ, “Cô còn dám nói? Hiệu suất làm việc như vậy, ghi chép như vậy, nếu không phải tôi tìm cách che giấu giúp cô, giúp cô nói tốt, cô còn có thể ở Duệ Sang đần đần độn độn sao? ”
“Cám ơn chủ nhiệm quan tâm, vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.”
“Ngày hôm qua người nào cam đoan với tôi, hôm nay nhất định không đến muộn, hả? ”
Hắn cũng thấy tuổi già rồi, à không, hắn cũng đã trực tiếp giàrồi, chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, thế mà đầu bao nhiêu là sợi bạc, đều là do nha đầu này chọc tức, nếu như không phải nhìn vào sự cố gắng trong công việc của cô, hơn nữa mới vào đây đã đi theo hắn, hắn đã sớm…. Haizz, lời nói ngoan độc đúng là khó nói rađược, ai bảo cái con bé ngốc này, mặc dù làm việc lơ mơ, lúcnào cũng phạm sai lầm, ngày ngày đều đến muộn, lý do lý trấu hoang đường, kỳ quặc thế nào cũng có, nhưng mà hắn chính là không thể hạ quyết tâm mắng mỏ hay trách cứ một câu được.
Con bé rất đơn thuần, tốt nghiệp xong là tới làm việc luôn tại đây, hơn nữa ngay từ đầu đã đi theo hắn, mỗi ngày đều cười meo meo, miệng lại ngọt, mặc dù chân tay vụng về, nhưng lại chưa từng có ý xấu với ai, đối tốt với tất cả mọi người, cả phònghành chính tổng hợp, ai nấy đều yêu thích con bé. Khỏi cần nghĩcũng biết, làm ở phòng hành chính tổng hợp đều là người lớntuổi, khó có được một tiểu nữ sinh ngoan ngoãn, tự nhiên tronglòng ai cũng muốn thương tiếc, hơn nữa nơi này coi như tương đối đơn giản, không có lục đục, tranh đấu cái gì, tất cả mọingười đều chung sống hòa hợp.
Bình thường chỉ cần Tiểu Vi không gây ra rắc rối to lớn gì, bọn họ cũng sẽ giúp che giấu chuyện xấu, cho nên hắn mới có thể để cho cái con bé một tháng thì hai mươi ngày tới muộn này, bình an sống qua ngày, nếu không ở tập đoàn Duệ Sang nghiêm khắc như vậy, con bé sớm bị đá ra từ đời tám hoánh rồi.
” Cô lười chảy thây như vậy, thật là muốn phạt cô thật nặng.”Mã Hồng Minh trừng cô, “Hôm nay, tất cả thư từ đều do cô đi phát, còn có cái này.” Lấy một tờ danh sách trên bàn, Toàn bộđồ dùng công ty muốn sửa chữa, cô cũng đi giải quyết đi.”
“Hả? ” Lại nữa? Trời ạ, giết cô đi! Cả công ty 32 tầng, mỗi ngành đều phải đi ít nhất hai lần, đừng nghĩ đến việc mình còn phải đẩydụng cụ đi, hôm nay cô cũng đừng nghĩ thở nữa.
“A cái gì à? Còn không mau đi? ”
Cô một lần nữa cúi đầu, vô lực lên tiếng: “Vâng”
Cúi đầu ủ rũ đi ra phòng làm việc chủ nhiệm liền thấy ngay ba người đang cười đến vô cùng vui vẻ.
“Vi, hôm nay cám ơn chị nha.”
“Tiểu Vi, em yên tâm, buổi trưa chị sẽ giúp em mua suất cơm, cố gắng lên!”
“A, Tiểu Vi a, sớm nên nghe lời bác Dư nha, tìm cái con rùa vàngmà kết hôn, cũng không cần khổ cực thế mà. Đúng rồi, cháu lên trên tầng hai mươi trở lên, tùy tiện chọn một người, đảm bảo cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc”
“Cháu. . . . . . Cháu đi nhà kho ạ. . . . . .” đối với giọng nói tên bay đạn lạc của bác Dư, Mỹ Vi vội chạy mất dép.
Chạy một mạch đến nhà kho, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bác Dư lúc nào cũng thế, muốn cô tìm một người có tiền kết hôn, cô mỗi ngày nghe thấy đều đau xót, nghe bác Dư chuẩn bị oanh tạc, chỉ có thể trốn cho kĩ.
Cô tự biết bản thân mình mà… ngoại hình bình thường, tính cáchmơ hồ, ngày nào cũng quên trước quên sau, có thể tìm được người đàn ông bình thường, thật thà nề nếp để kết hôn coi nhưlà may mắn lắm rồi, làm sao dám mơ tưởng đến những tinh anh trong Duệ Sang, rùa vàng, tiền lương hàng năm đều có thể đèchết người, có thể nào để mắt tới cô gái như cô? Cho nên cô cũng chẳng cần mơ ước xa vời, mỗi ngày chỉ cầu yên bình, vui vẻ trôi qua là tốt rồi.
Ước mong lớn nhất của cô bây giờ, chính là tích cóp đủ tiền đi du lịch vòng quanh thế giới, nơi nào cũng có dấu chân mình lưu lại, oa, nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi…. .
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của cô đang cách xa ngàn dặm trở về thực tế, cô vội lấy di động ra, suýt nữa làmrơi xuống đất. “alo”
“La Mỹ Vi, hôm nay chị không tới muộn chứ? Ha ha, phải cảm ơnem đó, em đã tạo cho chị một tiếng chuông báo thức mạnh mẽ siêu cấp vô địch cơ mà, công lao không nhỏ đâu nhá? ” Một giọng con trai trẻ tuổi truyền ra từ điện thoại: “Chị phải nghĩ xem nên cảm ơn em thế nào nhé, thôi, biết chị nghèo, mời em ăn bữa đạitiệc là được rồi”
Thật là. . . . . . Quá vô sỉ! Cô trợn to hai mắt, quát: “La Tuấn Uy, em còn dám nói!”
Tức chết cô mà, chính cái đồng hồ báo thức đó ban tặng, cái tráncủa cô bây giờ còn sưng một cục to tướng, thế mà tên đầu sỏgây ra lại còn tới đây tranh công? Đúng lúc hôm nay đang buồnbực, có thể phát tiết toàn bộ lên thằng em trai ra đời sau mình năm phút đồng hồ này, ai bảo nó ngứa da ngứa thịt tự dẫn xáctới, hừ!
Chạy tới chạy lui đến tận trưa, mới có thể ngồi xuống thưởng thức món xương sườn thơm nức, thật là sự là một niềm hạnh phúc. Mỹ Vi xúc một thìa cơm to nhét vào miệng, lại thêm một miếng sườn giòn thơm. Nếu như có thêm gia vị tin tức khắp nơi nữa, cuộc sống chính là đây, còn cầu gì hơn chứ?
“Bà con nghe nói gì chưa? ” Em gái làm thêm Chung Văn vừa tới cất giọng ra vẻ thần bí, kiểu cả thế giới chỉ mình ta hiểu rõ, hỏimọi người xung quanh.
“Nghe nói cái gì? ” Đổng Thục Tuệ lập tức hưởng ứng vừa cầm suất cơm hộp của mình, hứng thú mười phần bước lại gần.
Bác Dư luôn nhiệt tình với tin tức bát quái cũng không chịu tụt hậu, “Tin gì, nói mau nói mau.”
Phòng hành chính tổng hợp gồm năm người, trừ chủ nhiệm đã ra ngoài ăn cơm, còn lại bốn người đang cầm trên tay cơm hộp, xúm xít lại, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, đâychính là “phúc lợi” mà cả công ty chỉ có phòng hành chính tổnghợp mới có.
Thành công thu hút lực chú ý của quần chúng, cô bé Tiểu Văn mới hài lòng gật đầu, “Đã nghe nói tổng giám đốc trở về chưa.”
“Đương nhiên là thật!” Bị nghi ngờ tin tức phát ra, cô bé lập tứckhông vui, ra sức cam đoan, “Em vừa mới nghe từ người trong phòng thư kí đi mua cơm trưa nói mà? ”
“Phòng thư kí nha, xem ra là chuẩn rồi.”
Toàn bộ công ty, từ trên xuống dưới, ai còn rõ ràng hành tung của boss hơn phòng thư kí nữa đây, Đổng Thục Tuệ vui vẻ gậtđầu, ”Tổng giám đốc cuối cùng cũng muốn trở về rồi, lâu lắm rồitrở lại Đài Bắc đó.” Chặc chặc.
“Xì, tổng giám đốc trở lại mà cũng coi là tin tức trọng đại à? ” Bác Dư xì mũi coi thường, “Mỗi năm tổng giám đốc trở về bên này ít nhất là hai lần, có cái gì ly kỳ.” Mặc dù tổng công ty của Duệ Sang ở nước Mỹ, nhưng Đài Bắc dù sao cũng là mảnh đất làmgiàu màu mỡ của Thạch gia, công ty ở Đài Bắc cũng rất quan trọng, cho nên tổng giám đốc một năm luôn trở về thị sát mấylần, đây coi là tin tức gì chứ?
“Giời ơi, ông không hiểu được đâu” Đổng Thục Tuệ lập tức thưởng cho bác cái xem thường, “Chỉ cần nghĩ đến những ngàykế tiếp có thể nhìn thấy tổng giám đốc, tôi hận không thể ngày nào cũng đi làm đó.” Ông già này thì hiểu cái gì, làm cho người ta vui vẻ, không phải là