Hôn nhân bí mật của vợ chồng ngài Thạch, thuận lợi đúng nhưdự liệu, không có nguy hiểm kích thích như trò chơi 007 trong phim, không có đoạn tình lãng mạn mê người như trong tiểu thuyết, hôn nhân của họ chỉ là bình thản mang theo hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.
Mỗi ngày không có gì hơn chính là đi làm tan việc, ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng có thời gian cùng nhau dạo chơi trong siêu thị, rất giản đơn nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Trên đường đi làm, lúc đợi đèn đỏ, anh sẽ cầm tay cô, mà trong giờ làm, thỉnh thoảng cô sẽ gửi cho anh ảnh chụp cô nghịch ngợm, làm cho anh đang bận tối tăm mặt mũi, cũng có thể mỉm cười. Buổi trưa ăn cơm, cô thích chém giết món ăn của anh, sau đó anh tranh em đoạt, biến thành hôn, sau đó là……
Về phần hết giờ làm, chính là thế giới của hai người họ, có thểtay trong tay đi tản bộ, cũng có thể ở thư phòng, anh làm việccủa anh, cô xem tiểu thuyết hoặc phim của cô, trừ lúc thỉnh thoảng cô sẽ quấy rầy trêu chọc anh, tất cả đều là ấm áp. Tình cảm của hai người ngày càng sâu đậm, ánh mắt nhìn nhau ngày càng lưu luyến không rời, phải tách ra đúng là một chuyện cực kì gian nan.
Dù là lần này chỉ là ngắn ngủn ba ngày, cũng đều cảm thấy lâu chừng ba mươi năm vậy.
Hôm nay đi làm việc chính là đếm thời gian, sáu giờ, anh sẽ đimáy bay về, cô muốn về sớm một chút chờ anh ở nhà, mắt cô nhìn chằm chằm kim giây kim phút nảy lên, chờ giờ tan làm.
“Thua cô rồi, muốn về thì về đi.”
Mã Hồng Minh đi ra đi vào vô số lần, đều nhìn thấy cấp dưới mơ hồ này của mình chết trân nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, ông chỉ còn nước nhìn giời mà than thở.
Lập tức cặp mắt Mỹ Vi sáng bừng lên, “Có thật không, chủ nhiệm? “
“Xin hỏi cô, hiệu suất làm việc của cô hôm nay thế nào? “
“Á. . . . . . ” Chần chờ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “0? “
“Cho cô đi lấy thư, cô cầm cho tôi tờ báo, để cô sắp xếp tư liệu, cô đem văn kiện loạn thành một đống, cho cô đi phòng tiêu thụin giấy, cô còn làm máy phòng người ta hỏng ngay tại trận. Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cô, để cô ngoan ngoãn ngồi, cô lại chằm chằm nhìn đồng hồ! Thay vì như vậy, còn không bằng để cô tan ca sớm, mọi người chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.”
“Làm gì đến nỗi ấy, cháu cũng có làm được việc đấy thôi. “
Cô nào có vô dụng như ông nói chứ? Ừ thì, ừ thì, hôm nay hồn cô không để ở đây, bởi vì còn bận nhung nhớ người kia, cho nên làm việc so với bình thường còn tệ hơn, nhưng cũng không có kém như chủ nhiệm nói chứ?
“Có ư, chuyện gì? Nói nghe xem nào. “
Cô mấp máy môi, nỗ lực nửa ngày, cuối cùng một chữ cũng không nhả ra được, nhụt chí cúi đầu.
“Thôi, dù sao còn có nửa tiếng là hết giờ làm, cũng không có việc gì cho cô làm nữa, nghỉ sớm đi. “
“Như vậy có được không ạ? ” Mỹ Vi dùng tốc độ sét đánh thu thập túi xách.
Mã Hồng Minh bị động tác nhanh gọn nhẹ của cô thiếu chút nữa bật cười, còn phải hỏi!
“Không có, tuyệt đối không có, chúng ta hoàn thành hết rồi còn gì.”
“Vậy cám ơn chủ nhiệm, chủ nhiệm tuyệt nhất, bái bai, tuần sau gặp!” Nhoáng một cái, cô đã biến mất không thấy tăm hơi, lần này đúng là kỳ tích, không hề bị đụng vào cửa.
“Chị Đổng, Vi gần đây lạ à nha.” Chung Văn lại gần tiếp tục sự nghiệp bán dưa.
“Đó đó, tôi cũng thấy vậy đó.” Bác Dư lập tức tới góp vui, ba người làm thành một cái chợ náo nhiệt.
“Không phải là yêu rồi chứ? “
“Rất có thể, mọi người không thấy thời gian này Tiểu Vi rất lạsao? Chị ấy còn ít đi ăn cơm với chúng ta, hơn nữa ngày ngày kè kè điện thoại, quan trọng nhất là, thỉnh thoảng còn thấy chị ấy len len cười ngu ngơ cơ.” Chung Văn đưa ra bằng chứng chính mình quan sát được.
“Điều này đại biểu cái gì? ” Hai khuôn mặt đồng thời nhìn về cô bé.
“Điều này đại biểu cho một cô gái đang yêu nha. ” Chung Văn gật đầu chắc nịch.
“Hứ.” Hai người rất ăn ý phản đối cô.
“Làm gì chứ, cháu nói thật mà. “
“Con bé này, chưa biết yêu đương nghiêm túc bao giờ, chỉ biết mấy trò chơi yêu đương trẻ con, biết cái gì là yêu với chả đương chứ.” Đổng Thục Tuệ xem thường.
“Còn nữa, cháu tưởng tượng nổi bộ dáng yêu đương của Mỹ Vi sao? ” Bác Dư phản bác vô cùng hùng hồn.
Trong đầu ba người lập tức hiện ra cặp mắt Mỹ Vi biến thành những trái tim màu đỏ rực.
Hướng về một chàng trai cười ngọt ngào, sau đó bước tới, rồi tiếp theo, rầm, té ngã.
“A. . . . . . “
Ba người đồng thời vuốt da gà đang nổi lên từng đợt trên tay, ra sức lắc đầu, trăm miệng một lời: “Không thể nào!”
“Chị ấy chắc là phát hiện ra quán cóc nào đó ăn ngon, cho nên vội vàng đi ăn thôi.” Chung Văn cẩn thận giả thiết.
“Tuyệt đối có thể!” Từ trong phòng chủ nhiệm, Mã Hồng Minh thò đầu ra góp vui.
Toàn chúng ngất. . . . .
Không hề hay biết đồng nghiệp của mình đang nhìn cử chỉ đoán tâm tư của mình, Mỹ Vi chỉ một lòng một dạ mau mau bay về nhà, đợi ông xã mình trở về.
Nhưng khi cô mở cửa chính ra thì thấy một nhóc con đang ngồi trên bàn ăn nhà mình, một chân đặt trên ghế dựa, nhóc còn đang trợn mắt nhìn cô thì cô cũng mắt chữ a mồm chữ o nhìn lại hắn.
Này……. . Chuyện gì xảy ra đây? Nhóc này là trai hay gái? Hai mắt mọng nước, đôi môi đỏ hồng, da vừa trắng vừa mềm, so với sữa còn mịn, mặc dù mặc quần áo của bé trai rất anh tuấn, thế nhưng bộ dáng kiều diễm thế kia, thật sự là…….
“Em đã về? ” chàng trai cao lớn bưng một đĩa cơm rang trứngmàu vàng ươm từ trong phòng bếp đi ra, nhìn vẻ mặt cô vợ bé nhỏ của mình đang đứng ở cửa ngẩn người thì khuôn mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Mau vào.”
“Này là…. .” Cô chỉ vào nhóc con đang ngồi bên bàn, chần chừ, không có máu chó như vậy chứ, nhóc con này chẳng lẽ là con anh……
“Nó là cháu anh, Triệu Dực, Tiểu Dực, đây là mợ.” Anh cúi đầu, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói.
“Thì ra nhóc là bé trai nha.” Mỹ Vi sợ hãi than chạy tới, lại gần nhìn nhóc con môi hồng răng trắng, “Trời ạ, thật là xinh đẹp, mợ còn tưởng cháu là bé gái cơ.”
“Hừ!” Thằng nhóc vô cùng cá tính, trừng mắt, không để ý tới cô.
“Tiểu Dực, lễ phép của cháu đâu? ” Thạch Quân Nghị khẽ cau mày nhìn về cháu.
Thằng nhóc bướng bỉnh học cậu cau mày, một chữ không chịu nói.
Oa, quả nhiên là quan hệ huyết thống nha, Mỹ Vi than thở rồi cảm thán, nhìn dáng vẻ hai người cau mày, chao ôi giống như tạc nha, đáng yêu, thật là đáng yêu chết mất!
Trời sinh đối với trẻ con là vô lực chống cự, Mỹ Vi cười meo meo khoát tay, “Không sao, không sao. Nhóc thật đáng yêu nha, mấy tuổi rồi? ”
“Sắp ba tuổi rồi, rất hư. ” Thạch Quân Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, đem cơm rang trứng đặt lên bàn, vươn tay gọi nhóc, “, ngoan ngoãn ăn cơm nào. “
Lần này nhóc con rất biết điều, để cậu ôm xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế thiết kế cho trẻ nhỏ, cầm muỗng nhỏ, ngoan ngoãn ăn từng miếng từng miếng cơm rang trứng.
“Đi rửa tay đi.” Sắp xếp cho cháu xong, Thạch Quân Nghị nói với cô vợ nhỏ, “Tối nay chúng ta chỉ ăn cơm rang trứng được không? Anh còn nấu thêm chút canh nữa đó.”
“Được được được.” Về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt đợi chờ, còn có ông xã nhớ nhung bấy lâu, có gì không tốt chứ, đơn giản cũng tốt lắm rồi. Mỹ Vi thừa dịp tên nhóc không chú ý, nhanh chóng hôn lên môi Thạch Quân Nghị, sau đó cười vui vẻ đi rửa tay.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô vợ nhỏ này của anh chẳng khác gì đứabé cả, đáng yêu khiến cho lòng anh tràn đầy vui sướng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, tất cả mệt mỏi cũng tan biến đi, anh phải thừa nhận xa cô ba ngày này, anh cũng rất nhớ rất muốn cô.
Trên bàn cơm, hai người lớn, một đứa nhỏ, Mỹ Vi một mực cốgắng trêu chọc thằng nhóc nói chuyện, nhưng là Tiểu Dực như đang giận cô, vẫn không để ý cô chút nào, mà Thạch Quân Nghịvô cùng dịu dàng chăm sóc cháu, giúp nhóc lau miệng, giúp nhóc lấy hạt cơm dính trên quần áo, còn cho nhóc uống canh.
Thật dịu dàng săn sóc nhé, tương lai anh sẽ là ba ba cực kỳ tốt.
Mỹ Vi một tay chống cằm, một tay cầm thìa ngẩn người, tưởng tượng một tên nhóc dáng dấp giống như đúc Thạch Quân Nghị, giống mặt anh này, giống mũi anh này, giống môi anh này, sau đó kêu cô là mẹ…. .
Oa! Chỉ tưởng tượng thôi, loại ngọt ngào đó cũng đủ làm cô hạnh phúc chết mất.
Cô muốn sinh đứa nhỏ của anh, rất rất muốn, nhưng anh làm ngừa thai rất tốt, muốn mang thai tuyệt không thể nào. Anh nói muốn chờ tình cảm ổn định một chút thì sẽ sinh con, thực ra những lời anh nói đều đúng, cô cũng đồng ý, nhưng mà bây giờnhìn thấy Tiểu Dực, cô phát hiện tình thương người mẹ bắt đầu lan tràn rồi, đột nhiên thật muốn có đứa nhỏ của anh, hận không thể ngày mai sinh ra ôm ấp yêu thương.
“Còn nhìn nước miếng sẽ chảy ra đó.” Tiếng giễu cợt vang lên.
Cô giơ tay lên tùy ý lau miệng, mặt mong đợi nhìn Thạch Quân Nghị, “Tổng giám đốc, chúng ta sinh đứa nhỏ ra cùng chơi có được không? ”
Một câu nói mà làm cho một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm. Nhỏ thì tức giận triệt để, mà lớn thì vô cùng bất đắc dĩ? Cô sinh đứa nhỏ để chơi? Thạch Quân Nghị chỉ cần thoáng tưởng tượng tìnhcảnh cô ôm đứa nhỏ, đã muốn than trời trách đất rồi.
Chính cô còn trẻ con thế kia, một cô nhóc này còn chưa đủ, côcòn muốn sinh một, hai ba đứa nhóc, anh không biết mình có sống nổi không đây?
“Chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc được không.” Phải nhanh chóng trấn áp lại hứng thú vui đùa của bà xã, tiếp tục cho cháuăn cơm.
“Dạ.” Mặc dù hơi thất vọng tí xíu, nhưng cô tính toán đâu ra đấyrồi nha, bắt đầu từ hôm nay sẽ quấn lấy anh một tấc không rời, chuyện gì anh cũng phải theo cô, chiều cô, hehe. Cho đến khi nào anh đáp ứng mới thôi, dù sao thì anh luôn nghe theo cô, chiều chuộng cô mà, hì hì.
Cơm nước xong, anh đi rửa chén, còn cô phụ trách cùng chơi với nhóc con, dâng ra vô số bảo bối trân quý của mình để trêu chọc tên nhóc, nhưng nó một chút thể diện cũng không cho cô, tiếp tục chơi trò ghép hình của hắn, cũng chẳng thèm liếc cô đến một cái.
“Này, nể mặt một tí đi mà, …. em bé này rất đáng yêu nha, chơi rất vui nha.”
Kitty ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm thằng nhóc, Triệu Dực vẫn thờ ơ như cũ.
“Vậy cái này nhé, máy bay có điều khiển nha.” Cô cầm bộ điều khiển tivi cùng máy bay bay lượn thướt tha trong phòng khách, vẫn không đổi được một cái liếc mắt nhỏ nhoi của thằng nhóc.
Trưng bày vô số pháp bảo, bạn nhỏ Triệu Dực vẫn như cũ khôngthèm để ý tới cô, mà cô vẫn kiên trì ôm bom cảm tử trêu chọc thằng nhóc, đây là toàn bộ tình huống đồng chí Thạch Quân Nghị từ phòng bếp đi ra thấy được.
“Hai người chơi đi, anh đi thư phòng.”
“Cậu.” thằng nhóc kháng nghị, cho kẹo cũng không muốn ở cạnhbà mợ ầm ĩ chết người này.
“Được được được mà, anh đi làm việc đi, mợ cháu em chơi rất vui nha.”
Thạch Quân Nghị lắc đầu cười cười, đi vào thư phòng.
Quỷ mới chơi với mợ rất vui đó? Triệu Dực tức giận chống nạnh trừng cô, cô cũng nhìn lại thằng nhóc, sau đó nhịn không đượcđưa tay sờ sờ khuôn mặt nó, “Oa, thật mềm, thật trơn, sờ thích thật đó.”
“Ghét, không được sờ lung tung.” Còn nhỏ tuổi mà cũng có tiếtkhí nhé.
“Tức giận! Mắt trừng thật là tròn, thật là đáng yêu, đến đây, để mợ hôn một cái nào. ” Cô trực tiếp tới ôm lấy nhóc, nhanh như chớp hôn lên mặt nhóc, trời ạ, còn có hương sữa dâu nha, đáng yêu chết mất.