dâu chú rể chuẩn bị kết hôn, lại đang ởtrong phòng cãi nhau chứ.
Chuyện bắt đầu từ đâu đây? Mỹ Vi khẽ nhíu mày nhớ lại lại, đúng rồi, mười phút trước, chú rể tới thăm cô dâu, mấy phù dâu cùng chị em liền nhanh chóng ra khỏi phòng, cho hai bọn họ không gian riêng. Nhưng ai ngờ mấy cô phù dâu lại tinh quái như vậy, ra khỏi phòng, nhưng không rời đi mà ở trên hành langxem có thể nghe được chút tin tức gì đó. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Được rồi, Mỹ Vi thừa nhận, chính mình cũng thật là kẻ yêu thích chuyện thiên hạ, thấy các cô ấy lộ liễu nghe lén, cô cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng, ack, đi theo nghe, ai cũng không thể ngờ tới chỉ là năm phút đồng hồ, không khí bên trongliền hoàn toàn lạnh cứng lại.
Bởi vì Đồng Giai Thiến yêu cầu Thạch Quân Nghị đem 30% cổ phần kế hoạch hợp tác mới nhất của Duệ Sang cùng Đồng thịsang tên cho cô ta, thế là trong phòng lạnh như băng.
“Không thể nào.”
“Tại sao? Anh không phải nói là yêu em, có thể cho ta bất kỳnhững gì em đó sao? ”
” Mười tỷ trong kế hoạch đầu tư hợp tác chung của Duệ Sang và Đồng thị, cũng không nằm trong quyền hạn của anh.” Hơn nữa, mình có thể cho cùng với việc bị bắt buộc cho là hai việc khácnhau, Đồng Giai Thiến cùng hắn yêu nhau nhiều năm như thế, lại còn không hiểu rõ hắn, Thạch Quân Nghị liếc mắt lạnh lùng.
“Vậy anh chính là không yêu em, 30% có bao nhiêu tiền, đối với Thạch Quân Nghị anh căn bản có đáng là gì, có một chút như thếanh cũng không cho em, còn nói yêu em sao? ” Giọng nói Đồng Giai Thiến kích động.
Thì ra tình yêu có thể dùng tiền đến để cân nhắc, cho chính làyêu, không cho chính là không thương?
Thạch Quân Nghị cảm thấy tâm lạnh hơn, ” Kế hoạch hợp tác cùng Đồng thị ngay từ đầu đã thương thảo tốt, theo như tỷ lệ cổ phần đầu tư Duệ Sang chiếm 60%, Đồng thị 40%, bây giờ em muốn anh cho em 30%, anh ăn nói thế nào với Hội Đồng Quản Trị? ”
“Hừ, anh đừng có khoác cái bộ dáng trên thương trường đó nói chuyện với em, ai không biết Thạch Quân Nghị anh thủ đoạn ác liệt, ở hội đồng quản trị nói một không nói hai, đám đồng sự của anh thì dám nói cái gì, bọn họ không phải luôn cun cút nghe anh giao việc là gì? Anh muốn tìm lý do vớ vẩn thì cũng tìm một cáitốt hơn đi.”
“Anh cần gì phải lấy lý do, anh chỉ nói cho em biết là không thểthế thôi.” Hắn vẫn dung túng cho Đồng Giai Thiến điêu ngoa tùy hứng, thậm chí đôi khi còn thích sự bốc đồng của cô, nhưng mà không có nghĩa yêu cô, là có thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, hắn cũng có nguyên tắc giới hạn của riêng mình.
“Vậy em cũng nói cho anh biết, anh không cho em cổ phần, emsẽ không thể nào kết hôn với anh, không thể nào!” Giọng nói Đồng Giai Thiến mềm mại vào lúc này nghe lại có vẻ the thé, sắc bén.
Trong phòng lại lạnh như băng
Mỹ Vi bất an cực kì, bọn họ trò chuyện thật sự quá. . . . . . Nhưng mà họ nghe lén chuyện riêng tư của người khác, dường như không tốt lắm, quan trọng nhất là lại còn nghe được chuyện như vậy. . . . . .
“Này, chúng ta đi thôi.” Cô nhỏ giọng nói, khẽ kéo váy cô gái bên cạnh, lại bị trừng mắt, cô đành rút tay về.
Họ đều không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là cô đi, đi được mấy bước lại nghe được giọng nói của Thạch Quân Nghị, không tự chủ được ngừng chân lại.
” Đồng Giai Thiến, không nên nói những lời này với tôi, có hiểukhông? ” Vừa lạnh, vừa trầm, mang sự cảnh cáo sâu sắc.
Nhưng mà Đồng Giai Thiến, luôn luôn được hắn nâng niu tronglòng bàn tay, căn bản không thèm để ý, “Em nói, trừ phi cho em cổ phần, nếu không, hôm nay em liền không gả cho anh! Hừ!”
“Em biết tôi ghét nhất cái gì, hử? ”
“Ai quản anh.”
“Tôi không thích em lại một lần nữa dẫm lên nguyên tắc của tôi, rất không thích.”
Nhưng không thể lần nào cũng bao dung, cũng tha thứ khiến anhnản lòng, không phải chỉ có hành động hôm nay của cô. Anh có thể dung túng cho sự tùy hứng của cô, có thể bao dung cho sự điêu ngoa của cô, có thể cưng chiều cô, yêu cô, nhưng không thể mặc cho cô định đoạt, ngay cả hôn nhân, cô cũng đem ra uy hiếp, vậy tình cảm với cô mà nói, được coi là cái gì?
“Hừ!”
“Nói lại lần nữa, rốt cuộc hôm nay em muốn kết hôn hay không? ”
“Không kết hôn là không kết hôn! Thạch Quân Nghị, anh không cho thứ em muốn, anh cũng đừng mong em gả cho anh.” Côcười lạnh, “Ngẫm lại xem, hôm nay hôn lễ nếu như không có cô dâu, thể diện của anh sẽ bị mất bao nhiêu lần.”
Mất thể diện lại coi là cái gì?
” Đồng Giai Thiến, anh cho em biết rằng, phụ nữ được cưng chiều quá mà kiêu, sẽ không có được tình yêu thật sự đâu.”
” Lời anh nói có ý gì? ”
“Ý tứ chính là, Đồng Giai Thiến, lần này em đùa quá trớn rồi.”
“Anh. . . . . .”
” Em nghĩ chắc chắn như vậy? trên đời này trừ em ra tôi khôngthể lấy ai à? ” Ngữ điệu kéo dài, mang đến áp bức nặng nề.
“Anh có bản lãnh, cưới cho tôi xem nào.” Anh ta yêu cô như vậy, sao có thể cưới kẻ khác. Tóm lại chính là cô hiểu rõ, nhất định hắn phải thỏa hiệp, bởi vì cô đã cam đoan với cha, tuyệt đối cóthể đem 30% kia nắm trong tay.
“Được.” Hắn đáp ứng rất rõ ràng.
Khi cửa lớn bất chợt bị kéo ra thì tất cả mọi người nghe lén đềulúng túng đứng ở nơi đó, Mỹ Vi đứng ngây người, không nghĩ tới chuyện phát sinh sẽ thay đổi đột ngột như thế, chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào đôi mắt của người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ như bão táp đang đi qua bên người các cô. . . . . . Sau đó, dừng lại nhìn về cô.
Hắn nhìn cô, cô chẳng suy nghĩ được gì, không cách nào suy nghĩ, chẳng thể nào cử động, cảm giác hắn nhìn cô dường như là một thế kỷ, hắn từng bước từng bước đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, sau đó cất tiếng: “Em có bằng lòng gả cho tôi không? ”
Có bằng lòng không, có bằng lòng không. . . . . .
Từ trước tới nay, cho dù là giấc mộng xa xỉ, đều chưa từng xuấthiện qua câu hỏi như vậy, , cô trở nên ngốc nghếch hoàn toàn, chẳng thể nào phản ứng được.
Cô nhất định là đang nằm mơ, nhất định thế!
Anh lại gần cô, gần đến khi cô có thể nhìn rõ ràng bóng dángmình trong con ngươi đen nhánh của anh, hình ảnh đó làm cho ngay cả mắt cô cũng co rút một trận mãnh liệt.
Nhưng dường như, là thật. . . . . .
“Em bằng lòng sao? ”
Thì ra là không phải nằm mơ, Mỹ Vi trợn to hai mắt nhìn lại hắn, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, không cách nào suy tư, tất cả hành động hoàn toàn phó mặc cho cảm giác, cô bằng lòng sao? bằng lòng sao?
Cuộc đời ít nhất có hai lần đánh cuộc, biết rõ mình không có bất kỳ lợi thế nào, nhưng vẫn muốn đánh cuộc tất cả của mình.
Cô có bằng lòng không? Cô đương nhiên. . . . . .”Được.” Rất khẽrất nhẹ trả lời, giống như là thở dài dường như, là tự chỗ sâu trong đáy lòng tràn ra tiếng thở dài.
Anh vẫn là nghe được, không có chút nào đắc ý, vươn tay thẳng hướng cô.
Cô hơi giật mình, nhìn về bàn tay đang đưa về hướng mình, to lớn mà rắn chắc, đường nét rõ ràng, ba đường chính ngang lòng bàn tay, đường sống vừa thẳng lại dài, không một chút rối rắm, anh chính là một người đàn ông kiên định, đường sống mạnhmẽ, còn có đường học, cơ hồ là ngang cả lòng bàn tay, điều này chứng tỏ anh là người rất thông minh, thông minh như anh, sao lại lựa chọn cô đây? Cho đến đường tình duyên kia………. .
“Đưa tay cho tôi.” Giọng nói ràng, đơn giản làm cô sực tỉnh, cô thế nhưng tại thời khắc này nghiên cứu đường chỉ tay của anh, rõ là. . . . . .
Mỹ Vi nhẹ nhàng vươn tay, có chút chần chờ, có chút do dự, tay mảnh khảnh từ từ từng chút từng chút đưa về phía lòng bàn tay đang xòe ra của hắn.
“Thạch Quân Nghị!” Một tiếng gầm lên giận dữ, khiến động tác của Mỹ Vi khựng lại, bó hoa cô dâu trắng noãn bị hung hăng ném ra ngoài, rơi xuống bên chân cô, cánh hoa rơi đầy mặt đất. . . . . .
“Anh dám! Anh lại dám!” Đồng Giai Thiến giơ lên làn váy, từ bên trong lao ra, từng tầng đăng ten tinh xảo, phức tạp, tơ lụa tuyết trắng, hoàn mỹ làm nên cho dáng người lung linh quyến rũ của cô ta, ngũ quan xinh đẹp, bởi vì lửa giận, lại càng làm cho ĐồngGiai Thiến xinh đẹp bức người, “Anh dám ở trước mặt tôi làm trò này, anh dám. . . . . .”
“Đưa tay cho tôi.” Giọng nói Thạch Quân Nghị tỉnh táo, không chút nào chịu ảnh hưởng, chỉ là yên lặng nhìn Mỹ Vi.
Cô. . . . . . Có thể không?
Nhìn bàn tay đưa về phía cô, lại quay đầu nhìn về Đồng GiaiThiến đang lửa giận dâng cao.
Hay là không thể. . . . . .
Tay của cô nắm chặt, từng chút từng chút rụt trở về, cô khôngthể cứ như vậy trước mặt Đồng Giai Thiến cùng vị hôn phu, biết rất rõ ràng, người anh yêu là Đồng Giai Thiến, biết rất rõ ràng, hiện tại anh ấy hẳn là đang giận dỗi, nhưng cô…… Đây là cơ hộiduy nhất của cô, không cần len lén nhìn nữa, không cần lặngthầm nghĩ tới anh nữa, không cần khổ sở như vậy, không cầnchua xót trong lòng, chỉ cần đưa tay là tốt rồi.
Nhưng thật là khó! Cánh tay dường như nặng chĩu, nhấc cũng không nhấc nổi, dường như hoàn toàn tê liệt. . . . . .
“La Mỹ Vi, cái con vịt xấu xí kia, mày lấy cái gì giành đàn ôngvới tao? Tao cho mày đến làm phù dâu, đã thế mày lại không biết xấu hổ, mày có nghĩ thì cũng đừng nghĩ, mày nghĩ mày xứng với anh ấy sao? ”
Rất tốt! Không cần do dự nữa, cô kiên định đưa tay cho anh
Mà anh, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ấm áp mà nam tính, đây làbàn tay anh.
Anh lôi kéo cô đi thẳng, không để ý tới phía sau tiếng gào thét giận dữ đầy điên cuồng, không để ý tới cô gái còn đang ngâyngô đứng nhìn, cứ như vậy lôi kéo cô đi về phía trước.
Mà cô, chỉ có thể bị anh dắt đi, cảm nhận được nhiệt độ của anh, cảm nhận được sức lực anh cầm lấy bàn tay mình, tim của côđập mạnh tới mức cô sắp không còn thở nổi. . . . . .
” Chí Hiên, đặt cho tôi một gian giáo đường khác, 30 phút sau, tôi muốn dùng, thông báo Davin tới giáo đường đó chờ tôi.” Chỉđơn giản mấy câu nói, nhưng tất cả cũng đã làm long trời lở đất.
Mỹ Vi bị hắn dắt đi, tất cả tri giác đều không thấy, chỉ có thểngây ngốc đi theo anh. Được Thạch Quân Nghị nắm tay như vậy, cô bình thường như thế nhưng lại được Thạch Quân Nghị nắm tay, người đàn ông tưởng như vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn qua tạp chí, bây giờ đang ở bên cạnh cô, nắm tay cô. . . . . .
Ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn qua khuôn mặt anh, anh cũng không phải là người đàn ông đẹp trai, nhưng lại có mười phần hương vị đàn ông, quyết liệt, kiên định, hành động dứt khoát, làm việc cóquy củ, vĩnh viễn không chịu thỏa hiệp.
Anh cúi đầu nhìn về cô, đáy mắt lạnh băng, “Chúng ta đi ra bãiđậu xe.”
Đầu của cô có chút choáng váng, không cách nào suy nghĩ, “Được.”
“Đi giáo đường trước.”
“Được.”
“Trước khi cử hành hôn lễ cần có chuyện phải làm.”
“Được.”
Anh bỗng dừng lại quay nhìn cô, đột nhiên cảm thấy sự tức giận trong lòng kia giảm đi một chút, ánh mắt thoáng qua nụ cười, “Cẩn thận dưới chân của em.”
“Được. . . . . Cái gì. . . . . . A. . . . . .”
Cô dẫm lên làn váy của mình, thân thể ngã xuống, Thạch Quân Nghị đưa tay kéo cô lại, ôm thắt lưng của cô, cô nhào vào trong ngực của anh, tay chống đỡ ở lồng ngực của anh.
Cô. . . . . . Nàng đang chạm chính là lồng ngực anh ấy? Thật sự là lồng ngực của anh ấy? Trời ạ!
“Thích không, hử? ”
“Thích, thật thích.” A, Cái. . . . . . Sao? Mỹ Vi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra tay mình cư nhiên làm loạn trước lồng ngực anh, trời ạ, gi