tin tức tổng giám đốc trở về, mà là cóthể nhìn thấy tổng giám đốc nha.
“Có cái gì thật là cao hứng, tổng giám đốc lấy bà về làm lão thái bà à…, tối về hãy mơ đi bà.” Dư bá lạnh lùng dội nước lạnh.
“Nhìn no con mắt không được à, nhìn lại tổng giám đốc của chúng ta, quá manly, ba phần cao lớn bảy phần uy phong, ông xem lúc tổng giám đốc mặc comple, cái dáng người đó, đó. . . . . .” ( ừng ực)
“A, chị Đổng, chị có ăn đùi gà không ạ? ” La Mỹ Vi nuốt xuốngthức ăn trong miệng, nhìn thức ăn ngon lành trong hộp của ĐổngThục Tuệ.
Đổng Thục Tuệ tùy ý phất phất tay, La Mỹ Vi lập tức vui vẻ gắpđùi gà tới, cầm lên cấu xé.
“Trời ơi, Vi, chị ăn như thế chỉ có nước béo phì mà chết đấy? ” Cô bé Tiểu Văn hét lên, trừng cô” Chị tính xem, vừa mới ăn sườnheo, nung núc thịt như thế, chị không thấy ngán à? Bây giờ còngặm đùi gà nữa, chị có biết trong đó có chứa bao nhiêu là calo không hả? Ăn vào chỉ có béo ú thôi.”
Béo ú? Mỹ Vi miệng cắn được một nửa đùi gà, sửng sốt.
“Tiểu Văn, cháu nhìn Tiểu Vi nhà chúng ta mập chỗ nào chứ…, để cho nó ăn đi.” Bác Dư lập tức chủ trì công đạo
” Bác xem chị ấy có chỗ nào không mập chứ, bác nhìn mặt chịấy này, tròn trịa, nung núc thịt thế này, còn có bộ ngực….” Tiểu Văn bi phẫn nhìn chòng chọc vào chiếc áo sơ mi rộng thùngthình, cũng khó che giấu được “Vĩ đại”, ánh mắt ghen tị rànhrành.
“Ack. . . . . .” Thịt gà trong miệng Mỹ Vi nghẹn đứng, cô xấu hổtới mức đầu cứ thấp dần, thấp dần, làm ơn đi, bác Dư còn ở đây, Tiểu Văn lảm nhảm cái gì không biết nữa.
Bác Dư ho khan một cái.
“Mặt của chị đỏ lên làm gì? ” Tiểu Văn nhìn thấy khuôn mặt như trái cà chua của Mỹ Vi, lập tức ngạc nhiên hỏi: “Xấu hổ gì chứ? Có cái gì mà chị phải thẹn thùng? Em chỉ nói bộ ngực mà chị đãđỏ hết cả mặt rồi, Vi, chị không phải là xử nữ đó chứ? ”
Một tràng ho khan kịch liệt từ trong miệng bác Dư phát ra, mặt đen từng vạch đứng dậy, “Bác đi lấy nước uống.” Đi còn nhanhhơn với chạy, cố gắng cách xa cái nơi nguy hiểm trên địa cầu này, ở đâu có phụ nữ, ở đó có hiểm nguy, con nít con nôi bây giờ, cái gì cũng dám nói. . . . .
Mỹ Vi càng thêm hận không thể đào một cái lỗ mà chui luôn cho rồi, con bé Tiểu Văn này, nói ra lời nào không làm cho người ta đứng hình thì chưa chịu thôi, bây giờ bọn trẻ đều sống thử sao? ( Vi tỷ à, tỷ mới hai mươi mấy cái xuân xanh thôi a…. )
“Vi, rốt cuộc là có phải thế không? ”
“A, ăn cơm ăn cơm, đùi gà ăn thật ngon đó.”
“Chị mau trả lời em đi, nói một chút thôi mà…, người ta tò mò chết đi ý.”
“Cà chua này em không ăn sao! Ăn vừa giảm cân vừa đẹp da nữa đó.”
“Vi. . . . . .”
“Được rồi mà, Tiểu Văn.” Đại biểu cho tầng lớp chính nghĩa cònsót lại cuối cùng cũng ra mặt, tiện thể mở rộng địa bàn buôn dưa: “Vừa nãy em nói tin bát quái, đã nổ xong chưa đó? ”
“À? Chưa hết đâu…, tin hot nhất em còn chưa có tiết lộ đâu, bác Dư sao vẫn chưa trở lại thế, người ta còn tuyên bố một thể luôn.”
“Không cần chờ ông ấy, lớn tuổi nhiều chuyện, chị em mình cứ tám chuyện chị em ta thôi.” Đổng Thục Tuệ thúc giục: “Em maunói nha, còn có cái gì so với việc tổng giám đốc trở về còn hothơn thế? ”
“Hừ hừ.” Bé Tiểu Văn chống nạnh, “Tin tức này là em tốn mộtsuất cơm trưa mới mua được đó, tuyệt đối là nóng hổi vừa thổi vừa ăn.”
Một suất cơm mùa được tin nóng hôi hổi? Mỹ Vi câm nín rồi.
“Nghe kỹ nha, nghe nói tổng giám đốc lần này trở về không chỉlà vì thị sát công việc đâu nha.” Thần bí mở trừng hai mắt.
“À? Vậy còn vì cái gì? ” Mọi người hiển nhiên hưởng ứng, ai nấy mặt đều viết hai chữ tò mò.
“Trừ công việc, quan trọng nhất là. . . . . .” Cố ý kéo dài ngữđiệu, thấy những người nghe tiếp cận tới đây, cô bé hài lòng gật đầu, dùng một loại âm thanh thấp nhất nói: “Hắn muốn cùng Đồng tiểu thư kết hôn đấy.”
“Đau quá. . . . . .” Mỹ Vi che môi, đau chảy nước mắt.
“Sao thế, sao thế? ” Đổng Thục Tuệ lập tức tới đây ngó nhìn.
“Cắn phải môi rồi ạ. . . . .”
Đổng Thục Tuệ kéo tay cô ra nhìn một chút, “Giời ạ, cái con bé này sao không cẩn thận thế chứ? Cắn mạnh như thế, nhìn xem, chảy máu rồi đây này. Tiểu Văn, đi lấy khăn giấy nhanh lên.”Đổng Thục Tuệ thấy cô môi đầy máu tươi, , lập tức đau lòngmắng, nhận lấy khăn giấy, lau cho cô, bưng tới cốc nước, “Mausúc miệng đi.”
Tiểu Văn ngay lập tức giễu cợt, “Vi, chị sao thế, buổi trưa ăn nhiều thịt thế còn chưa đủ, ngay cả môi mình cũng không tha, tham thì thâm, ha ha.”
“Đúng là, Tiểu Vi em ăn chậm một chút, có ai giành với em chứ.”
“. . . . . .”
Môi của cô, đau quá.
Tổng giám đốc tập đoàn Duệ Sang, Thạch Quân Nghị cùng với thiên kim tiểu thư Đồng Thị, Đồng Giai Thiến, hai tháng sau sẽ kết hôn, tin tức này lập tức gây tiếng vang cực lớn. Chưa cần nóitới ý sự kết hợp của hai đại gia tộc đại biểu cho ý nghĩa gì, mà mới chỉ mới nhìn vào hai nhân vật chính, nam chính vĩ đại nhưánh mặt trời, nữ chính xinh đẹp như tiên, hai người họ đứng chung một chỗ, lập tức có thể vẽ thành bức họa, chính là thuyếtminh hoàn mỹ nhất cho cái gọi là ” Duyên phận trời định”.
Thạch, Đồng hai nhà là chỗ quen biết lâu đời, Đồng gia chỉ có một con gái độc nhất Đồng Giai Thiến, tương lai toàn bộ gia sản tiền tỷ đều do cô nàng thừa kế, từ nhỏ đã nhận muôn vàn sủng ái, cô cùng Thạch Quân Nghị là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau ở Mỹ, khi cô 15 tuổi liền cùng Thạch Quân Nghị hẹn hò, chạy một đường dài tình yêu tám năm, năm nay rốt cuộc cũng tu thành chính quả.
Mặc dù chuyện hai người là một đôi đều được toàn dân công nhận, nhưng chỉ cần một ngày còn chưa kết hôn, còn chưa nóitrước được điều gì, bây giờ chỉ còn hai tháng nữa, tình yêu ngọtngào của hoàng tử và công chúa, chính thức hạ màn hoàn mỹ.
Bên ngoài cũng đã đồn đại xôn xao, ở Duệ Sang tập đoàn thì độ chảo lửa càng khỏi phải bàn. ( Bi: 8 là thiên chức của chị em)
Nhất là, Thạch Quân Nghị, ở trong lòng chị em phụ nữ Duệ Sang, từ chị có chồng đến em chưa cưới, chính là tổng giám đốc cực kì có khí phách đàn ông, giá trị bản thân hơn trăm triệu ( Bi: chắc là 100 tr $ đó, mắt long lanh ), nghiêm nghị, bình tĩnh, luôn giữ mình trong sạch, một mực chung tình, không có nghe thấy bất kỳ scandal tình ái nào, từ bé đã là nhân vật trung tâm cho người ta ngưỡng mộ, say mê, coi như mình không chiếmđược, chỉ nhìn một chút, mơ tưởng một chút, cũng là hạnh phúc rồi, cho nên toàn thể chị em đối với Đồng Giai Thiến, bốn phần hâm mộ, sáu phần ghen tị chết đi được.
Nhưng có ghen tị thế nào đi nữa, cùng không thể không thừa nhận, Đồng tiểu thư kết đôi cùng Thạch Quân Nghị chính là tuyệt phối. Dáng người cô cao gầy, mỏng manh, bởi vì mang dòng máu Tây Ban Nha, mà các đường nét, hình khối, vô cùng rõ nét, xinh đẹp chết người. Xuất thân cao quý, gia tài bạc triệu, là nhà thiết kế thời trang ở Mỹ, quần áo dĩ nhiên là người thường khôngthể thưởng thức, chỉ cần cô đứng ở bên Thạch Quân Nghị, hai người chính là ngôi sao rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt đồng bào.
Bọn họ yêu nhau, bọn họ kết hôn, tựa hồ cũng chẳng phải làchuyện gì bất thường, mà là, chuyện hiển nhiên.
★★
“Chị Lâm, đây là thư từ của phòng tổng giám đốc ạ” Mỹ Vi đem một xấp thư từ thật dầy giao cho thư ký tổng giám đốc, Hồ Lâm.
“Sao lại là em tới đưa thư? ” Tuổi gần bốn mươi, Hồ Lâm nhận lấy đống thư kia, trừng mắt nhìn cô, “Lại bị chủ nhiệm các em phạt, phải không? ”
Mỹ Vi cúi đầu, haizz, chuyện xấu của cô bị mọi người xem đến quen rồi. . . . . .
“Lần này lại làm sao? Tuần trước không phải em đến muộn bịMã chủ nhiệm phạt sao? ” Bình thường công việc đưa thư này đềudo cô bé Chung Văn làm, nhờ nhiệt tình buôn dưa lê của cô bé, Hồ Lâm đối với chuyện tình trong phòng hành chính tổng hợphiểu rất là rõ ràng. Dù sao tổng giám đốc quanh năm không cóở Đài Loan, thư ký bọn họ cũng không cần câu nệ như vậy, tán gẫu mấy câu cùng mấy em đưa tin, chỉ cần thời gian cho phép làđược.
Lần này là bởi vì cô đem toàn bộ văn kiện chủ nhiệm giao phó làm rối tung rối mù hết cả lên, hơn nữa còn giao nhầm ngành…. . Tóm lại là quạ bay đầy đầu, làm chủ nhiệm tức đến khói bốc đầy đầu, haizz……chuyện mất mặt như thế, cô mới không cần chủ động vạch áo cho người xem lưng đâu, đem giấybiên nhận cho Hồ Lâm ký, “Chị Lâm sao chị vẫn chưa đi ăn trưaạ? ” Vội vàng chuyển đề tài quan trọng hơn.
Đã qua giờ ăn trưa, các thư ký khác ở phòng tổng giám đốc cũngđã đi ăn, sao chị Lâm vẫn còn làm việc? Hồ Lâm là thư ký củaThạch Quân Nghị ở chi nhánh công ty thuộc Đài Bắc, trực tiếpnghe lệnh hắn, bởi vì lượng công việc rất lớn, cho nên dưới cô còn có bốn thư ký phụ tá dưới sự quản lý của cô.
Ký xong, đem giấy ký nhận đưa cho Mỹ Vi, cô ngoắc ngoắc tay gọi, cô gái nhỏ ngốc lao tới ngay lập tức, “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì? ”
“Em muốn biết vì sao không? ” Cười đến vô cùng thân thiết.
Ack. . . . . Thật ra thì cũng không muốn đâu. Thấy chị Lâm cườiđến là rực rỡ như vậy, Mỹ Vi lập tức cảm thấy có mùi vị chuyệnxấu.
Hồ Lâm đưa tay đè lại bả vai của cô “Chuyện này trước mắt chỉcó chị biết rõ thôi đó, em chính là thứ hai biết được nha.”
Cô có thể không cần làm người thứ hai không?
” Chị Lâm, em còn có chuyện. . . . . .”
“Đến đây, nhìn em ngoan ngoãn như thế, chị Lâm mới nói cho em biết thôi đó, là tin tức lớn đó.”
Mồ hôi Mỹ Vi tuôn như mưa.
“Thật ra thì hai mươi phút trước. . . . . .” Giơ giơ lên đồng hồ đeo tay tính toán thời gian, “Tổng giám đốc vào phòng làm việc.”
Cái gì! La Mỹ Vi đứng hình, nhìn chằm chằm Hồ Lâm.
“Đúng, là thật, vẫn lời đồn đại nói tổng giám đốc muốn trở về, hôm nay tổng giám đốc cuối cùng cũng trở lại, đang ở trong đó đó.”
“Em. . . . . . Em còn có chuyện. . . . . .” Mỹ Vi lập tức luống cuống tay chân, đem giấy ký nhận tùy tiện nhét một bên xoay người bỏ chạy.
Nhưng không còn kịp rồi, phía sau truyền đến tiếng mở cửa từ phòng Tổng giám đốc, cô bỗng chốc hoảng hồn, chân vấp phải bàn làm việc bên cạnh, nằm vuông góc với sàn nhà Rầm” một tiếng chìm vang, trong phòng làm việc im lặng rõ ràng.
Toàn bộ văn kiện, đồ đạc trên bàn tung tóe xuống đất, mà bản thân cô té xuống, không chỉ đang gặm nền đá lát, còn đụng trúng một chậu cây lớn, cái trán mãnh liệt hôn cái chậu cây, đauđến chảy nước mắt, mà chậu cây bị đổ, cành lá bị cô ép nát bét, bùn đất từ trong chậu rơi ra nền đá.
Tất cả mọi người đứng hình trong gió. . . . . . Té ngã cũng siêu“Thảm thiết” như thế, lần đầu tiên trong đời thấy!
Mỹ Vi vừa thẹn thùng vừa lúng túng, mặt chôn ở trên đất khôngdám ngẩng lên, ngón tay nắm thật chặt lá cây cùng bùn đất. Cô động cũng không dám động, làm sao đây, tiếp theo nên làm saođây? Mất mặt chết đi được, trời ơi giết con đi.
“Hồ thư ký, đây là chuyện gì? ” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mang theo lạnh lùng trầm thấp, lại nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ nghe.
” Nhếch nhác chết đi được.” Theo đó là giọng nói nũng nịu, còn mang theo vài phần châm chọc, “Nghị, không ngờ nha, công ty của anh lại có người buồn cười như vậy đó.”
Mất mặt chết đi! Mỹ Vi gắt gao ôm chặt nền đá, u mê, không biết nên làm sao cho phải bây giờ.
“Trời ơi, Tiểu Vi, em sao lại không cẩn thận vậy chứ? ” Bị cú ngã“Kinh thiên động địa” làm s