Thẩm Hạ Chí vừa nói xong là gắp một miếng cá to bỏ vào trong chén của Kỳ Thịnh, sau đó cắn chiếc đũa cười cười nhìn anh.
Kỳ Thịnh ngước mắt nhìn cô một cái, không biểu hiện gì, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Em muốn hỏi gì?”
Quả nhiên là ông xã vĩ đại của cô, cái này mà cũng nhìn ra được.
Thẩm Hạ Chí để đũa xuống, lại gần Kỳ Thịnh, nháy mắt to có chút đáng thương: “Ông xã, có phải anh đang giận em không?”
Mặc dù anh không biểu hiện ra nhưng cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Ngày đó khi trở về anh vẫn dịu dàng kiểm tra xem cô có bị thương không nhưng mấy ngày nay anh đã thay đổi. Khi anh nhìn cô không còn nụ cười cưng chiều hiền hòa như trước, thỉnh thoảng sẽ lộ ra ánh mắt hờ hững hoặc là rối rắm, trầm tư suy nghĩ.
Hơn nữa cô còn phát hiện vào lúc cô không chú ý thì anh thường nhìn cô ngẩn người. Các cuộc tán gẫu ngọt ngào trước kia cũng dần ít đi. Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, càng ngày cô càng có cảm giác bất an.
“Tại sao anh phải giận em?” Kỳ Thịnh nhìn cô nói.
“Bởi vì em không thẳng thắn với anh, lừa anh, cuối cùng còn làm anh mất ba mươi triệu.” Thẩm Hạ Chí chu cái miệng nhỏ nhắn nói xin lỗi: “Ông xã, em thật sự không cố ý gạt anh, là em không hiểu chuyện, không biết cuộc đời hiểm ác còn một mình chạy tới sòng bạc, xém chút nữa hại mọi người rơi vào nguy hiểm. Em xin lỗi, sau này em không dám nữa, anh đừng giận em, có được không?”
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí xoa xoa bàn tay nhỏ bé cầu xin tha lỗi mà đau lòng, anh vỗ vỗ ót cô: “Nghĩ bậy cái gì đó, anh không có giận em.”
“Thật sao?” Trầm Hạ Chí như bỏ được tảng đá trong lòng, cô nghiêm túc nhìn Kỳ Thịnh: “Vậy nếu như anh không giận em thì sau này không được không vui nữa. Gần đây anh rất ít cười, em không biết anh đang nghĩ gì.”
Gần đây anh rất ít cười sao, hành động cũng trở nên kỳ quái sao?
Kỳ Thịnh giật mình, lúc này anh mới nhận ra Quỷ Sát đã ảnh hưởng đến anh cho nên anh mới thường xuyên cau mày, hại Hạ Chí suy nghĩ lung tung. Anh nhếch môi cười: “Có sao?”
“Có mà có mà.” Thẩm Hạ Chí thấy Kỳ Thịnh cười thì tâm trạng cũng tốt hơn: “Phải rồi, sau này anh phải thường xuyên cười lên mới được, ông xã của em khi cười là đẹp nhất.”
“Biết rồi, cô bé.”
Cách xưng hô này... Thẩm Hạ Chí kinh ngạc, một lúc lâu sau Kỳ Thịnh cũng không nói gì thêm. Thẩm Hạ Chí tự nói với mình là sau này cô phải ngoan, không thể để anh gọi cô là cô bé nữa.
“Đúng rồi, ông xã.”
“Hả?”
“Quỷ Sát rốt cuộc là ai, anh biết hắn sao?” Thẩm Hạ Chí đang ăn cơm thuận miệng hỏi.
Nhưng trong một nháy mắt, thời gian như ngừng lại, Kỳ Thịnh trầm giọng nói: “Không biết, anh no rồi.”
Sau đó anh đứng dậy, đi vào phòng khách.
Thẩm Hạ Chí ảo não gõ gõ đầu mình, không phải cô lại nói sai gì đó chứ, gần đây cô luôn làm anh không vui. Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, thậm chí cô có chút sợ hãi với cuộc hôn nhân của hai người, cô cảm thấy bất an, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
“Em đi đâu vậy?”
Thẩm Hạ Chí đang mang giày vào thì Kỳ Thịnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, pha chút khẩn trương lo lắng.
Thẩm Hạ Chí chăm chú nhìn Kỳ Thịnh, ông xã của cô có phải là quá khẩn trương hay không? Trước kia cô cũng hay ra ngoài nhưng anh chỉ nói cô về sớm, rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì?
“Em với Phúc Ngôn đi mua hạt giống, sẽ về rất nhanh.”
“Anh đi với em.” Kỳ Thịnh nói xong cũng chuẩn bị mang giày vào.
“Không cần đâu.” Thẩm Hạ Chí kéo Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, gần đây anh thường hay lo lắng thái quá, em cũng chỉ ra ngoài mua hạt giống một chút thôi cũng sẽ không chết được, anh làm gì khẩn trương thế kia.”
“Không được nói chữ đó!” Kỳ Thịnh gầm nhẹ, ánh mắt như toát ra tia lửa.
Thẩm Hạ Chí ngây người, cô đã thừa nhận mình sai lầm rồi, anh cũng nói là không tức giận. Vậy mà bây giờ thì sao, sợ cô đi ra ngoài gây phiền toái à? Nếu như anh thật sự tức giận thì mắng cô đi còn hơn là như bây giờ.
“Kỳ Thịnh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em là vợ anh, không phải là con gái anh, anh không thể cư xử quá mức như thế. Em biết là có nhiều chuyện em cư xử không thành thục nhưng em nói rồi, em sẽ sửa, anh có thể không cần đối xử với em như vậy không? Em cũng có lòng tự trọng mà.”
Hiếm khi Thẩm Hạ Chí la hét trước mặt anh, cuối cùng Kỳ Thịnh cũng ý thức được hành động của mình, anh hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi.”
Là anh quá khẩn trương nhưng anh thật sự rất lo lắng, sợ sự tình sẽ phát triển theo hướng anh không khống chế được.
Chỉ ba chữ cũng đủ làm Thẩm Hạ Chí mềm lòng, người chồng luôn dịu dàng chăm sóc cô gần đây tâm trạng không được tốt lắm. Không phải là cô không nhận ra nhưng cô không biết vấn đề nằm ở đâu?
Thẩm Hạ Chí sờ sờ gò má của Kỳ Thịnh, nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải lo lắng... em cũng không phải là đứa con nít ba bốn tuổi, huống chi còn có Phúc Ngôn nữa mà, anh lo lắng cái gì chứ, em sẽ về rất mau, chờ em nha.”
Đúng vậy, còn có phúc Ngôn mà, sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Ừ.”
Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh gật đầu, rốt cuộc cô cũng có thể yên tâm ra cửa: “Ông xã, hẹn gặp lại.”
“Đi đường cẩn thận.”
Kỳ Thịnh đứng ở cửa, điều chỉnh lại trái tim mình, không có việc gì, sẽ không có việc gì đâu.
“Khoan khoan, đây là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!”
Cuối cùng chuyện cũng xảy ra.
Kỳ Thịnh đứng ở một bên, nhìn chân của Thẩm Hạ Chí bị băng bó, anh trầm mặc không nói một lời nào.
Thẩm Hạ Chí đưa tay muốn kéo Kỳ Thịnh: “Ông xã, em thề, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn... lúc em với Phúc Ngôn đang quay về thì thấy một con chó nhỏ đang nằm giữa đường không nhúc nhích, thiếu chút nữa bị người ta đụng phải nên em nóng lòng muốn cứu nó về, không cẩn thận nên bị thương, chuyện nhỏ mà chuyện nhỏ mà, sẽ khỏi rất nhanh.”
Chuyện nhỏ! Cô lại còn cho đây là chuyện nhỏ, cô có biết lúc anh thấy cô được Phúc Ngôn đỡ về đây với đôi chân chảy máu thì cảm thấy như thế nào không? Đau lòng đến không hít thở được, cái cảm giác này, cô có hiểu không?
Ngoài ý muốn? Ai có thể bảo đảm, đây là chuyện ngoài ý muốn chứ!
Cung Sa nhìn Kỳ Thịnh, đứng dậy lạnh lùng nói: “Băng bó kỹ, chân không được đụng vào nước, nghỉ ngơi khoảng mười ngày là được rồi.”
“Cám ơn cậu.”
Kỳ Thịnh ngẩng đầu lên nói cảm ơn, sau đó kéo Cung Sa và Phúc Ngôn ra cửa. Sau khi Cung Sa rời đi, Phúc Ngôn mới xin lỗi Kỳ Thịnh: “Thật xin lỗi, hại cô ấy bị thương.”
Kỳ Thịnh mím môi, gọn gàng dứt khoát: “Chỉ là ngoài ý muốn sao?”
Đúng như trong dự liệu, Phúc Ngôn trầm mặc. Một lúc sau, cô ấy lắc đầu nói: “Em cảm thấy đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Đúng vậy, anh cũng sớm biết đây không phải là ngoài ý muốn, nên đến vẫn sẽ đến, trừ phi anh vĩnh viễn không cho Hạ Chí ra khỏi khu này, nếu không...
“Tôi biết rồi, Phúc Ngôn, cám ơn cô.” Ít nhất, vì đã đưa Hạ Chí về đây an toàn.
“Kỳ!” Phúc Ngôn thấy Kỳ Thịnh xoay người chuẩn bị vào nhà thì gọi khẽ.
“Hả?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không muốn nói cho em và bọn Tiểu Tích biết sao?” Ngay cả cô cũng phát hiện ra chuyện gì đó không bình thường.
“Chuyện này tôi không muốn bất kỳ ai nhúng tay vào, Phúc Ngôn, tôi hy vọng cô hiểu.”
“Được, nhưng ít ra anh phải đồng ý với em, đến thời điểm nguy hiểm phải nói cho chúng em biết, anh là một phần tử của khu dân cư này, anh vĩnh viễn phải nhớ rõ điều đó.”
“Ừ.” Kỳ Thịnh đưa lưng về phía Phúc Ngôn, chậm chạp gật đầu rồi đi vào nhà.
Thẩm Hạ Chí đang đứng dậy thì bỗng ngã nhào, Kỳ Thịnh vội vàng chạy đến đỡ cô, anh bất mãn trừng cô: “Bộ dạng như thế này còn không ngồi yên, em muốn như thế nào hả?”
“Anh lại tức giận rồi có phải không?” Gần đây anh rất hay tức giận, Thẩm Hạ Chí vuốt lên cái trán đang nhăn nhúm của anh: “Tin em, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
“Trước khi ra khỏi cửa em cũng nói như vậy, đến bao giờ em mới biết nghe lời anh chứ?”
Thật sự là cô không có lời nào để nói, người có họa phúc khó lường, cô cũng không cố ý bị thương. Thẩm Hạ Chí đưa tay vòng lấy eo Kỳ Thịnh, chôn đầu trong ngực anh: “Anh đang lo lắng cho em phải không? Em thật sự không có chuyện gì, anh đừng lo lắng, em thật sự rất tốt...”
Bây giờ thì không sao, nhưng sau này... Ai có thể bảo đảm?
Kỳ Thịnh thở dài, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. Có một ý định đã quanh quẩn trong đầu anh lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm. Anh nhắm mắt lại để không ai thấy được tâm trạng thật sự của mình.
“Hạ Chí, em phải sống thật tốt, không thể làm cho anh lo lắng.”
Kỳ Thịnh chậm rãi nói giống như là câu nói cuối cùng của anh trước khi chia xa.
Chỉ cần em sống tốt thì cho dù em có hận anh thì cũng không sao cả, Thẩm Hạ Chí, anh muốn em được sống tốt.
“Boong...” Một hồi chuông vang lên làm Thẩm Hạ Chí hồi hồn. Cô nhìn khung cảnh trước mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.
Cô đưa tay đỡ lấy cái đầu với mái tóc rối bời. Lúc này cô mới nhận ra mình không còn là Thậm Hạ Chí năm đó, không còn là Thẩm Hạ Chí mười tám tuổi mà là hai mươi bốn tuổi.
Cô cười khổ, có chút oán trách mình luôn nhớ về thời gian đó.
Năm cô mười tám tuổi gả cho Kỳ Thịnh, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Sau đó, khi cô mười chín tuổi... một tờ giấy ly hôn nằm trong tay.
Cùng Kỳ Thịnh sánh đôi mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây cô đều nhớ rõ kể cả giây phút ly hôn kia. Cô cũng không dám quên.
Ngày đó, chân của cô vừa mới khỏi thì cô liền đến ôm anh nhưng anh lại lạnh lùng đẩy cô ra. Không hề nói trước đưa cho cô tờ đơn ly hôn.
Cô cũng không quên vẻ mặt kỳ quái của mình lúc đó. Cô vẫn cho rằng anh đang nói giỡn, mọi chuyện đều tốt, tại sao anh lại muốn ly hôn chứ? Có lẽ, mọi chuyện vốn đã không tốt rồi, từ sau ngày kia thì hành động của anh đã rất kì lạ, rất nguy hại đến tình trạng hôn nhân của cả hai, nhưng cho dù như thế, cũng không đến nỗi ly hôn chứ.
Anh nói anh đã chịu đủ hành động không suy nghĩ của cô, cưới cô là muốn cô giúp anh chăm lo cuộc sống hàng ngày nhưng cô lại không làm được.
Cô khóc, cô nói nhất định mình sẽ sửa đổi, không cần ly hôn có được không? Hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư, tại sao anh lại đùa kiểu này?
Cô, chưa bao giờ biết anh có thể tàn nhẫn như thế, lạnh lùng cự tuyệt cô.
Cô khóc rống lên tìm mọi lý do ngây thơ để giữ anh lại. Cô nói cô không biết làm cô, nhất định sẽ chết đói. Không có anh bên cạnh, cô không thể chăm sóc được cho mình.
Nhưng anh vẫn hờ hững nói, mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh làm Thẩm Hạ Chí không thể thích ứng được. Vì thế, một tháng sau khi Kỳ Thịnh bỏ đi cô vẫn bị bệnh, không muốn đối mặt với thực tế.
Nói thật, cho đến bây giờ, cô vẫn không biết lí do anh muốn ly hôn với cô. Cô đã từng suy nghĩ đến nhiều trường hợp, nhưng Kỳ Thịnh mà cô biết không thể nằm trong những trường hợp đó. Cô biết anh nhất định là có lý do gì đó nên mới tàn nhẫn với cô như vậy.
Nhưng mà, là lý do gì đây?
Thật ra thì cũng không quan trọng, năm năm rồi, cô đã không còn hy vọng xa vời là có thể gặp lại anh. Từ đầu đến cuối, chỉ có cô yêu anh