chứ anh không hề nói yêu cô. Cô luôn tin rằng sẽ có một ngày anh sẽ yêu cô. Lúc đầu anh cưới cô là ví tốt bụng đến cuối cùng, kết cục thế kia cô cũng không dám oán trách.
Nhưng nếu như còn có thể được gặp lại anh, cô nhất định sẽ hỏi anh: Nếu như cô không còn là cô bé không hiểu chuyện, không còn lệ thuộc vào anh thì anh có còn muốn quay về bên em không?
Không có cơ hội, chính là cô không có cơ hội đó.
Cũng may, một tháng sau khi ly hôn cô phát hiện mình có thai. Đây là niềm vui lớn lao đối với cô. Cô đã từng tâm sự với anh về chuyện đứa bé, mặc dù đứa bé này đến không đúng lúc nhưng cô vẫn rất cảm kích. Vì đứa bé, cô đã cố gắng bồi dưỡng bản thân, quyết tâm sinh một đứa con khỏe mạnh.
Cho dù mọi người có nói gì thì cô cũng rời khỏi khu dân cư an bình để tìm nhà trọ. Cô sợ nếu cô cứ ở đó thì anh sẽ không quay lại, anh có thể đi đâu chứ? Bởi vì anh đã đem tài sản của mình cho cô hết, số tiền này làm cô trợn tròn cả mắt, là vì trách nhiệm hay là còn lý do khác, cô cũng không dám nghĩ nhiều.
Sau đó, cô sinh được một bé gái, Kỳ Hỷ, đây là tên Kỳ Thịnh đã đặt. Cô nhất định sẽ làm theo lời anh, đem lại một cuộc sống hạnh phúc cho con gái cho dù anh không thấy được.
Một thời gian sau, cô dùng tiền của mình mở tiệm bánh ngọt. Cô không hề đụng tới số tiền anh để lại cho cô. Cô vẫn nghĩ là mình sẽ không thế nấu ăn. Cho đến khi rời khỏi anh cô đã biết làm rất nhiều thứ, ví dụ như chuyện làm thức ăn, nhất là món bánh ngọt, mỗi khách hàng đều khen không dứt lời. Năm năm qua, cô đã trưởng thành không ít. Trước kia không hiểu chuyện là vì có anh quá cưng chiều cô.
Hận anh sao? Không hận, cô chưa từng hận anh.
Dĩ nhiên, cô cũng không phải là Thánh Nữ trong tiểu thuyết ngôn tình, không oán không hối yêu đến chết đi sống lại. Cô chỉ từng oán, tại sao đã từng nói sẽ bên nhau đến cuối đời nhưng anh lại không làm được? Nhưng cô không hận anh, không có anh, vĩnh viễn cô sẽ không biết thế nào là hạnh phúc. Cũng như không có anh sẽ không có bảo bối Duyệt Duyệt. Không có anh thì cô sẽ không có dũng khí sống tiếp đến hôm nay.
Nhưng mà, Kỳ Thịnh, rốt cuộc anh đang ở đâu? Tại sao một chút tin tức cũng không có, cho dù là người của khu dân cư đến đây chơi cũng không có ai nhắc đến anh, giống như anh chưa từng xuất hiện.
Kỳ Thịnh, không có anh, em cũng có thể sống tốt. Anh có thể đến thăm em một lần không? Sẵn tiện khen em một câu: Thẩm Hạ Chí, em đã không còn là cô bé rồi, đã là người phụ nữ kiên cường, người mẹ dịu dàng.
“Chị Thẩm!”
Một giọng nói hồ hởi vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng của Thẩm Hạ Chí, cô ngước mắt nhìn ra ngoài.
Cô nở nụ cười yếu ớt, bước tới cầm tay Tiểu Kỳ, hôm nay cô ấy mặc chiếc ao cưới màu trắng tuyết: “Cuối cùng chị cũng tới rồi, em với Đại Hùng cứ sợ chị không tới kịp hôn lễ của chúng em.”
“Làm sao có thể chứ.” Thẩm Hạ Chí cười cười, cô nhìn Đại Hùng đang đi tới: “Chúc mừng hai em.”
“Chị Thẩm, cuối cùng chị cũng tới, Tiểu Kỳ nói chị không tới thì sẽ không kết hôn.” Đại Hùng mặc đồ vét cười khổ.
“Đừng có tức giận nói bậy.” Thẩm Hạ Chí hời hợt gõ gõ đầu Tiểu Kỳ, sau đó hỏi: “Nghi thức bắt đầu chưa? Sao hai người còn chạy tới đây?”
“Chính là sắp bắt đầu rồi nên mới đi tìm chị.” Tiểu Kỳ nói: “Chị là người chứng hôn của chúng em.”
“Người chứng hôn?” Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu: “Tại sao em không nói sớm nói với chị, chị không chuẩn bị gì hết, chị không biết phải nói gì.”
Đại Hùng cười hì hì nói: “Chính là vì muốn chị không chuẩn bị mà, đây là ý của em và Tiểu Kỳ. Chị là người hiểu chúng em nhất, chúng em hỵ vọng chị không quá thận trọng, nghĩ gì nói nấy là được rồi.”
“Khoan, chị không làm được.”
“Chị có thể làm được!”
Sau đó Thẩm Hạ Chí buồn bực bị đôi vợ chồng kéo vào giáo đường. Sau khi bọn họ làm lễ tuyên thệ, trao nhẫn là tới phiên cô lên khán đài. Cô thật sự rất kích động, hai tay trống trơn, chưa chuẩn bị gì hết, cô phải làm sao đây, thật là rối tinh rối mù.
Thẩm Hạ Chí nghe Mục Sư mời mình lên đài đọc diễn văn, sau đó lại nghe thấy một tràng pháo tay. Cô nhìn thấy Tiểu Kỳ và Đại Hùng bướng bỉnh nháy mắt với mình, cuối cùng cô cũng phải bước lên.
Thẩm Hạ Chí đứng trên khán đài, nhìn giáo đường trắng tinh, sau đó lại nhìn những gương mặt vui mừng. Có lẽ lúc này cô đã cảm nhận được thế nào là tình yêu nên quên hết cả sự sợ hãi trong lòng. Cô cất lời.
“Vừa rồi tôi mới biết mình là người chứng hôn nên không có chuẩn bị gì hết. Trong lòng chỉ có một câu “đôi vợ chồng này thật là quậy quá đi.””
Câu nói vừa dứt thì dưới đài truyền đến một trận cười nhỏ. Thẩm Hạ Chí cũng cười, cô quay đầu nhìn về phía tiểu Kỳ và Đại Hùng, ánh mắt nhu hòa: “Nhưng là cũng nhờ vậy, bọn họ mới có ngày hôm nay. Bởi vì yêu cũng cần một chút kích động, nếu không có thì lúc ở tiệm đồ ngọt của tôi đã không cãi nhau dẫn đến kết quả tốt đẹp như ngày hôm nay. Thật ra thì, có yêu thì mới có ghét, hơn nữa cái phần ghét này sẽ kéo dài đến cả đời.”
Dần dần, hốc mắt của Tiểu Kỳ và Đại Hùng đều đỏ lên, mọi người phía dưới đều vỗ tay.
Thẩm Hạ Chí cười cười, ánh mắt hướng về phía cửa lớn của giáo đường, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lần nữa mở miệng nói: “Có nhiều lúc, chúng ta sẽ cho rằng tình yêu là tất cả, hôn nhân là thiên đường tốt đẹp, hai người sẽ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. Nhưng hôn nhân không chỉ cần tình yêu, nó cần có sự bao dung, tha thứ, giúp đỡ nhau... Đợi chút. Tiểu Kỳ, con người là phải trưởng thành, không thể lúc nào cũng đối với Đại Hùng là ta cần thì ta lấy. Nếu em thật sự yêu Đại Hùng thì em phải chia sẻ tâm sự, ưu phiền của cậu ấy. Không nên chờ đến khi mất đi rồi mới phát hiện là mình không tốt. Đại Hùng, em phải bao dung cho Tiểu Kỳ, có lẽ Tiểu Kỳ không hiểu chuyện, không đủ trưởng thành nhưng nếu cô ấy đã thật sự cố gắng thì bất kể kết quả ra sao em cũng phải luôn ở bên cô ấy. Vì Tiểu Kỳ chỉ có yêu em thì mới cố gắng được như vậy...”
Nói xong, đôi mắt của Thẩm Hạ Chí sáng ngời, cô không biết là đang nói Tiểu Kỳ và Đại Hùng hay là nói mình và Kỳ Thịnh. Cô chỉ cảm thấy mắt ngân ngấn nước, tầm mắt mơ hồ. Lúc này hình như cô thấy được một bóng dáng màu đen xuất hiện ở cửa lớn giáo đường.
Tim cô dừng lại trong chốc lát, cô không thể tưởng tượng nổi liều chết nháy mắt muốn xác định xem mình có hoa mắt hay không. Nhưng càng nháy mắt thì tầm mắt càng mờ. Trong lúc không kịp suy nghĩ, cô đã lao xuống khán đài, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra cửa lớn...
Sau đó, nơi đó... Không có ai.
Thẩm Hạ Chí vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm, cô giống như người điên muốn xác nhận xem bóng dáng kia là ai. Nhưng căn bản là nó không tồn tại, cô lại bị ảo giác rồi.
Thân thể giống như bị rút hết sức lực, Thẩm Hạ Chí bỗng dưng ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc lên. Đây là lần đầu tiên trong năm năm, cô gào khóc như một đứa trẻ đáng thương, cô khóc đến đau lòng mà tuyệt vọng.
Ai nói cô rất dũng cảm, ai nói cô rất kiên cường, ai nói cô không sao cả, ai nói cô không hận...
Kỳ Thịnh! Em hận anh, hận anh!
Tại sao anh lại bỏ rơi em, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau sao? Anh đã nói sẽ đối tốt với em cả đời, anh lừa em, anh là tên lừa gạt. Em thật sự đã rất cố gắng, tại sao anh lại vì một chuyện nhỏ như thế mà bỏ rơi em, tại sao anh không cho em thêm thời gian, tại sao anh không yêu em...
“Kỳ Thịnh... Kỳ Thịnh!” Thẩm Hạ Chí ngồi chồm hổm trên mặt đất hét to, giọng nói cũng nhanh chóng khàn đi.
Cô không thể quên anh được, cô rất yêu anh. Có rất nhiều lần cô đã tự nói với bản thân là cô không yêu anh. Nhưng trong lòng cô, anh mãi mãi là chiếc ô che mưa ngày hôm đó, trong lúc cô tuyệt vọng nhất là anh đã đưa tay cứu vớt cô, là anh cho cô một gia đình ấm áp... Cuối cùng là vì lý do gì anh rời xa cô, bỏ lại một tờ giấy ly hôn không quay đầu lại?
Cái gì mà cô bé, cái gì mà không hiểu chuyện, cô không tin. Tất cả chỉ là lý do, cô không tin. Cô đã từng giả bộ lừa gạt bản thân nhưng cô chỉ cần anh, chỉ cần một mình anh!
Tại sao anh không quan tâm em, tại sao anh muốn làm tổn thương em?
“Kỳ Thịnh...”
Ở xa xa có một bóng dáng màu đen cao lớn chậm rãi đi ra từ góc tường. Nhìn cô đau lòng như vậy, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Anh đã từng cho rằng cô thật sự quên anh, có thể không có anh bên cạnh. Nhưng bây giờ anh mới biết, cô vẫn là Thẩm Hạ Chí của năm đó, cho dù có cậy mạnh như thế nào thì trong nội tâm cô vẫn cần anh che chở.
Kỳ Thịnh lẳng lặng đứng ở góc tường, mặc cho gió to thổi vào người.
Cô yêu anh như vậy nhưng anh còn có tư cách gì ở bên cô? Là anh bỏ cô, ròng rã năm năm, bất luận là lý do gì, thậm chí là vì tốt cho cô thì đều là tội không thể tha thứ .
Anh tự tiện thay cô quyết định tương lai, thậm chí không hỏi cô có muốn không. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, anh có thể quay về bên cạnh cô không?
Ngay cả anh cũng cảm thấy thật buồn cười.
Nhìn cô đau lòng nhưng anh lại không thể ra mặt. So với bị cô hận mà được ở bên cô thì bây giờ anh còn đau lòng hơn.
Thậm chí anh còn không kịp nói cho cô biết.
Hạ Chí, anh yêu em, thì ra là không phải là anh không biết yêu, không phải sẽ không yêu, mà là ngay từ lúc đầu, anh đã không biết anh yêu em.
Cứ như vậy, một sáng một tối, rõ ràng là hai ngườiyêu nhau nhưng lại không thể gặp nhau.