“A, món mới nha, em muốn ăn món này, món này, món này nữa, ô ô... Làm sao đây, món nào cũng ngon hết, món nào em cũng muốn ăn.”
“Em ăn hết được sao?”
“Ăn không hết thì anh ăn chứ sao.”
“Em đúng là tiểu quỷ tham ăn!”
“Cái gì mà tiểu quỷ chứ? Không phải là anh rõ nhất sao, hôm qua anh còn nói em “lớn” rồi đấy!”
“Phốc...”
Ở một nơi hẻo lánh có một tiệm bánh ngọt nhỏ nhưng lại được trang trí với phong cách rất ấm áp. Trong tiệm, một đôi tình nhân đang mắng yêu nhau làm không ít khách trong tiệm cười trộm, thỉnh thoảng họ còn vểnh tai lên nghe một chút nội dung “ướt át” giữa họ.
Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phòng bếp đi ra, trong tay là mấy dĩa bánh ngọt vừa mới làm xong. Gương mặt cô nhỏ nhắn lại có vẻ hơi ngốc nghếch, cô nở nụ cười điềm đạm, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, muốn ăn gì.”
“Ô ô... chị Thẩm, chị phải đòi lại công bằng cho em, rõ ràng là anh ấy ăn hiếp em mà.”
“Chị Thẩm, oan uổng quá.”
Thẩm Hạ Chí bật cười, đem bánh ngọt cho mấy vị khách quen rồi gõ đầu cô gái nhỏ một cái: “Em nha, đừng có lúc nào cũng bắt nạt Đại Hùng, cẩn thận sau này cậu ta không cần em nữa.”
“Anh ấy dám!” Tiểu Kỳ lập tức bày ra bộ dạng Mụ Dạ Xoa, làm không ít khách ôm bụng cười lăn lộn.
Thẩm Hạ Chí cũng che miệng cười, tiệm bánh này của cô giống như một gia đình nhỏ, khách đến đây sẽ dần dần yêu thích nơi này. Khách hàng không chỉ đến đây để thưởng thức tài nghệ của cô, thỉnh thoảng họ còn tìm cô tâm sự, chia sẻ nỗi niềm.
Cuộc sống như vậy còn gì mà không thỏa mãn chứ? Huống chi, cô còn có một tiểu bảo bối đáng yêu mà.
Thật ra thì, chỉ cần không nhớ đến người kia thì mọi chuyện đều tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần… không nghĩ đến anh.
Tiểu Kỳ thấy Thẩm Hạ Chí có chút trầm tư liền kéo kéo tay cô: “Chị Thẩm, chị đang nghĩ gì vậy?”
Tiểu Kỳ lập tức gào to đứng phắt dậy, bày ra khuôn mặt đau khổ: “Chị Thẩm, em thật đáng thương mà.”
“Em làm sao vậy?” Thẩm Hạ Chí sờ sờ đầu tiểu Kỳ.
“Em... Em muốn kết hôn!”
“Cái gì?” Thẩm Hạ Chí giật mình, vội vàng nhìn về phía Đại Hùng: “Hai người muốn kết hôn?”
“Đúng vậy.” Đại Hùng đỏ mặt gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chị Thẩm, hôm nay chúng em đặc biệt tới đây đưa thiệp mừng cho chị, lúc chúng em kết hôn chị phải tới nhé. Chị… chị cũng coi như là người làm mai cho chúng em. Chị cũng biết đó, lần đầu tiên em gặp Tiểu Kỳ cũng là ở tiệm bánh này, hi hi.”
Thẩm Hạ Chí còn chưa lên tiếng thì Tiểu Kỳ đã ai oán cắt lời cô: “Ô... chị Thẩm, thật ra thì người ta không muốn gả sớm như vậy đâu... người ta mới mười tám tuổi à, còn cả tương lai tốt đẹp phía trước.”
Đại Hùng vội vàng lắc đầu: “Không được không được, tương lai của em phải có anh, anh cũng không còn nhỏ... ai biết được sau này em có bị người khác cướp mất không.”
“Ai thèm quan tâm anh chứ!”
Thẩm Hạ Chí nhìn hai người lại đấu võ mồm, bất đắc dĩ cười cười. Cô không nói nhiều nữa, cô biết hai người nhất định sẽ hạnh phúc. Mặc dù hai người này luôn cãi vã nhưng người ngoài lại nhìn ra được là họ rất ăn ý với nhau.”
Mười tám tuổi... Đúng là còn nhỏ, còn rất trẻ.
Nhưng không phải chính cô cũng gả cho Kì Thịnh khi mới mười tám tuổi đấy sao?
Tim, bỗng dưng đau nhói, khóe miệng không kiềm được cười khổ, anh... Cũng sẽ gọi cô là tiểu quỷ, nhìn cô thỉnh thoảng la lối om sòm, giương nanh múa vuốt thì cười ha hả giống như cô là một đứa bé vô lại làm nũng. Thế nhưng anh lại không tức giận, chỉ là cưng chìu nhìn cô cười, ở bên cạnh cô. Yêu anh quả thật là chuyện rất dễ dàng nhưng cuối cùng cô lại không thể giữ anh lại, thậm chí cô cũng không biết, từ đầu đến cuối anh có yêu cô hay không.
Mặc dù lúc đầu là anh tàn nhẫn, vô tình bỏ lại đơn ly hôn cho cô rồi thong thả rời đi. Cô đã từng đau lòng, cũng từng tuyệt vọng, nhưng... Cô có tư cách gì đễ oán trách anh chứ? Gả cho anh vốn là phúc khí mấy đời của cô, anh cưới cô cũng chỉ do lòng nhân từ của anh. Nhưng cuộc sống sau khi cưới không phải là rất ấm áp hạnh phúc sao? Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của cô?
Bất luận là anh có từng yêu cô hay không nhưng ít ra… cô yêu anh, yêu bằng cả trái tim, cô lo anh đau, la anh buồn… Có lẽ, đúng như lời anh đã nói, cô chỉ là một tiểu quỷ không hiểu chuyện cho nên cuối cùng anh mới không chịu nổi nữa mà rời bỏ cô, bỏ cô lại một mình.
Vậy nếu như... Nếu như cô đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, không còn là một tiểu quỷ bướng bỉnh thì anh… có quay lại bên cạnh cô không?
Kỳ Thịnh, bây giờ em đã rất biết chuyện rồi, anh có còn cần em không?
“Heo mập đáng chết! Bà đây không làm nữa, đi chết đi, cho dù tôi có chết đói, ăn xin ven đường thì cũng không quay lại cầu xin ông.”
Thẩm Hạ Chí đeo túi xách, thở phì phì đi trên đường, vừa đi vừa mắng ông chủ vô lương tâm làm cô phải “cuốn gói” khỏi công ty. Cô thật sự chịu đủ rồi, ngày nào ông ta cũng dùng ánh mắt cưỡng gian cô. Hôm nay còn tệ hơn, còn dám động tay động chân với cô, thấy cô là một cô bé yếu đuối không ai nương tựa nên muốn bắt nạt sao?
Hừ, bảo cô đi sao? Đi thì đi! Cô - Thẩm Hạ Chí, cũng không phải là người dễ bị hù dọa, cô đã hung hăng đánh cho ông đầu heo đó một cái, sau đó đá cửa bỏ đi. Dù sao ở đây không giữ cô thì cũng có chỗ khác giữ cô, cô sẽ không chết đói.
Nhưng... Thẩm Hạ Chí đột nhiên đi chậm lại, từ trong dạ dày truyền đến tiếng rột... ột... ột..., cô mím miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cô thật sự sẽ không chết đói sao? Tháng trước vừa lãnh lương là cô đã đi ăn uống thả ga, số tiền còn lại thì bị chị gái vô lương tâm cướp mất. Tiền lương tháng này còn chưa tới tay thì cô đã bị đuổi việc. Nếu như không nhanh chóng tìm công việc mới thì cô thật sự sẽ bị chết đói.
Thẩm Hạ Chí càng nghĩ càng đau lòng, cô dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, nắm chặc quả đấm, cô chợt rống to lên: “A a a a...”
“Ào!”
Mấy giây sau hành động mất khống chế thì cô không chỉ phải rước lấy ánh mắt kỳ dị của người đi đường mà đáng sợ hơn là trời lại đột nhiên đổ mưa như trút nước. Nước mưa rơi tới tấp vào mặt cô, trong nháy mắt toàn thân cô ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo nhoi nhói khiến Thẩm Hạ Chí không thể tưởng tượng được mở to cặp mắt. Dựa vào đâu chứ, có lầm không đây, còn có ai xui xẻo hơn cô không?
Người đi đường cũng chạy nhanh đi tránh mưa chỉ có mỗi Thẩm Hạ Chí là đứng im không nhúc nhích. Cô giận đến toàn thân run rẩy, cô quật cường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn trời, cắn răng nghiến lợi nói: “Đến đây đi đến đây đi! Trời sập xuống tôi cũng không sợ, tôi nhất định sẽ tiếp tục sống tốt, ông muốn nhìn thấy tôi khóc, thấy tôi suy sụp phải không? Tôi mạn phép nói không, tôi mới không sợ ông, còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này chứ, tôi…”
“Ào!”
Thẩm Hạ Chí chưa nói hết lời thì cô đã phải ngây ngốc nhìn chiếc xe hơi chạy lướt qua trước mặt, nước bẩn bắn tung tóe vào người làm toàn thân cô thê thảm đến đáng thương.
Thẩm Hạ Chí há hốc mồm cứng họng, điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là: “Người, quả nhiên là không thể đấu với trời.”
Một lúc lâu sau, chân của Thẩm Hạ Chí mềm nhũn, cô cũng không chịu được nữa mà ngồi bệt xuống mặt đất: “Oa” một tiếng gào khóc lên. Trên đời này còn ai thảm hơn cô không? Cô mệt quá, cũng không thể chống đỡ được nữa đi. Căn bản là cô không biết tại sao mình phải kiên cường, sống thật là rất mệt mỏi, hu hu...
“Cô bé, em không sao chứ?”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp dịu dàng, cho dù là mưa như trút nước cũng không làm giảm đi sức quyến rũ của nó... Bây giờ Thẩm Hạ Chí không có tinh thần để ý đến điều đó, cô vẫn còn đang đau lòng khóc lóc, không suy nghĩ gì đã rống to: “Tránh ra! Hu hu... Không cần lo cho tôi, mấy người chỉ biết bắt nạt tôi, không có ai là tốt cả. Cứ cho tôi tự sanh tự diệt là được rồi, ông chủ bắt nạt tôi, đến ông trời cũng bắt nạt tôi, tại sao chứ?”
Kỳ Thịnh cầm một cây dù màu đen đứng trong mưa. Trời mưa như trút nước cũng không mảy may tác động đến anh, thân hình cao to vạm vỡ không hề mang theo chút chật vật nào mà ngược lại còn đẹp trai hơn người. Người di đường đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn anh, chỉ là anh đang che dù, nên mọi người không thấy rõ được mặt anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia ngạc nhiên, giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy “hình ảnh” này, cô… đang đau lòng sao?
Anh đem cây dù chuyển sang người cô, thay cô che đi cơn mưa to, anh tiếp tục hỏi: “Cô bé, em không sao chứ, ba mẹ em đâu rồi?”
Cái gì! Ba mẹ em?
Cô đã đủ thảm rồi, vậy mà còn có người rắc muối lên vết thương của cô sao?
“Tôi chỉ có một mình, thì sao nào? Một đứa bé không có ba mẹ thì bị người khác xem thường, nhưng tôi còn có cách nào chứ, lúc tôi còn chưa hiểu chuyện thì họ đã đi rồi, tôi cũng không có quyền lựa chọn, hu hu... Tôi cũng muốn có ba mẹ che chở nhưng suốt ngày chỉ có thể chạy vạy khắp nơi, cực khổ kiếm từng đồng, sau đó bị chị gái cướp mất, mấy người muốn tôi làm sao đây? Oa... Bây giờ trong người tôi không có đồng nào, vừa mới bị đuổi việc, còn bị đuổi khỏi nhà trọ, ngay cả mấy bộ quần áo rách nát cũng không kịp thu dọn, nói không chừng ngày mai sẽ chết đói ở đầu đường xó chợ, không có ai đến nhận xác, anh nói xem tôi ohai3 làm sao đây? Hu hu… Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi mệt quá...”
Thẩm Hạ Chí thật sự quá khổ sở, cô ngồi bệt xuống đất nổi loạn như một đứa bé.
Kỳ Thịnh cứng họng không trả lời được, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói cái gì, một cảm giác đau lòng xa lạ quanh quẩn trong lòng anh. Anh khẽ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu cô: “Cô bé…”
Cuối cùng Thẩm Hạ Chí cũng nhận ra có cái gì đó không đúng, cô chợt ngẩng đầu lên, rống to với Kỳ Thịnh: “Chú à! Đừng gọi tôi là cô bé nữa, tôi đã mười tám tuổi rồi, mười tám tuổi! Nên ở mặt nào đó, tôi đã lớn rồi, tôi…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Kỳ Thịnh, cái miệng nhỏ nhắn hầm hừ, đúng lúc cô thấy rõ gương mặt của Kỳ Thịnh thì…
Oa, đẹp trai quá, đẹp trai đến nỗi không giống đàn ông tí nào!
Không phải là cô chưa từng thấy trai đẹp nhưng sắc đẹp này có thể giết người. Anh có một tròng mắt rất kì lạ, màu da rám nắng hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp làm người ta không nhịn được mà muốn tới gần. Đôi mắt trong suốt không nhiễm tạp chất, làm người ta không nhịn được mà sùng bái.
Ngũ quan của anh rất hoàn chỉnh, kết hợp với nhau rất hoàn hảo, mang một chút hơi hướm của phương Tây. Nhưng mái tóc đen bóng của anh lại là một người đàn ông phương Đông chánh tông.
Cho nên, rốt cuộc anh là ai chứ?
Kỳ Thịnh nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thẩm Hạ Chí thì không nhịn được cười, thì ra cô mới mười tám tuổi, vậy vẫn còn là một cô bé rồi. Nhưng mà anh đã già thế sao? Đã lên đến hàng chú rồi à?
“Em có sao không? Vừa rồi anh mới lài xe qua đây, không cẩn thận làm bắn nước vào người em, xin lỗi.”
Thẩm Hạ Chí hồi hồn, thì ra anh chính là kẻ đầu sỏ, nhưng mà… Nhìn anh đẹp trai như vậy, lòng dạ cũng không xấu nên cô cũng không so đo nữa. Thẩm Hạ Chí bình tĩnh lại.
Thẩm Hạ Chí vỗ vỗ nước trên người rồi đứng lên, dứt khoát ph