Sau khi Diệp Thiên Tuyết chết, Liễu Phỉ Phỉ vẫn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều là của mình.
Người yêu của Diệp Thiên Tuyết, cha của Diệp Thiên Tuyết, tài sản của Diệp Thiên Tuyết, cùng với thân phận hiện tại của Diệp Thiên Tuyết.
Cuối cùng cô ta cũng trở thành người thừa kế duy nhất của Diệp Hâm Thành, vĩnh viễn không cần lo lắng, cho dù Diệp Hâm Thành thiên vị Diệp Thiên Tuyết hơn nữa, cũng để lại tài sản cho cô ta.
Cuối cùng cô ta cũng thực hiện được nguyện vọng mười mấy năm nay của mình.
Nhưng dường như cuộc sống cũng không có tốt hơn một chút nào.
Không có Liễu Đan Văn kiềm chế cũng không cần phải cẩn thận dè dặt như trước kia, trước đây vẻ dịu dàng và lòng khoan dung đã không còn, chỉ còn lại thói quen được nuông chiều cùng với vẻ mặt giả dối. Bây giờ lúc Liễu Đan Văn gặp Liễu Phỉ Phỉ, không tự chủ thể hiện ra một chút kiêu ngạo và vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc nói chuyện lại càng thẳng thừng hơn trước kia, lúc sai cô ta làm việc lại càng đúng lý hợp tình.
"Nếu như không phải là tôi, làm sao cô có thể có cuộc sống bây giờ." Bà ta nói như vậy thật nhiều.
Liễu Phỉ Phỉ thừa nhận bà ta nói đúng là sự thật, nhưng cũng không cần cho rằng mình mang ơn với bà ta chứ.
Nếu như không phải là Liễu Đan Văn, có lẽ mình cũng vốn không cần là một cô con gái riêng, mà là quang minh chính đại làm con gái nhà họ Diệp.
Không phải theo họ Liễu tràn đầy khuất nhục của Liễu Đan Văn, mà là họ Diệp tràn đầy vinh dự.
Khi đối mặt với Liễu Đan Văn chỉ là không nghe bà ta nói, Liễu Phỉ Phỉ biết điều không có tranh chấp với bà ta. Không việc gì phải tranh chấp cả, một ngày nào đó Liễu Đan Văn cũng sẽ chết đi, tất cả mọi thứ của bà ta đều là của mình.
Trở về nhà, chạy tới hôn lên má của con gái một cái, cười hỏi hôm nay tiểu bảo bối có ngoan không, trong lòng Liễu Phỉ Phỉ tràn đầy vui vẻ.
Đây là cục cưng của cô ta đó. . . . . .
Tăng Hàm đi từ trong phòng ra, làm biếng dựa vào trên khung cửa: "Hôm nay lúc anh đi đón con gái, cô giáo nói con gái lại không nghe lời. Đánh nhau với bạn học đó."
Liễu Phỉ Phỉ chẳng hề để ý: "Tại sao tiểu bảo bối lại đánh nhau với bạn học chứ? Không phải bởi vì bạn học ức hiếp con gái sao? Gặp phải người như vậy không cần khách khí, cứ đánh lại là được rồi."
Con gái cười hì hì chơi đầu ngón tay của mình không nói lời nào.
Tăng Hàm ở bên cạnh cực kỳ bực mình: "Em đừng lúc nào cũng nói vậy sẽ dạy hư con gái đó. Dù sao sau này nó cũng là con gái nhà họ Tăng, nếu như nuôi thành tính tình ngang ngược, ngày sau sao sống ở thành phố được."
Liễu Phỉ Phỉ cười dịu dàng: "Làm sao không được chứ, bảo bối là một đứa bé thông minh, sẽ không trở thành như vậy đâu."
Tăng Hàm nhìn cô ta đắm chìm trong thế giới của mình không ra được, không hài lòng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trong. Dĩ nhiên ngay cả nói cũng lười nói với cô ta.
Liễu Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng bị đóng lại, trong lòng có chút phức tạp.
Cùng Tăng Hàm trở thành như bây giờ, không phải là mong muốn của cô ta.
Nhưng cô ta không biết xử lý tình trạng phức tạp bây giờ của mình và Tăng Hàm ra sao. Đây là thách thức mà cô ta chưa bao giờ gặp phải.
Giống như xa cách thật nhiều năm, cô ta cũng chưa từng muốn, trong lòng chồng của mình, vẫn còn giữ bóng dáng của Diệp Thiên Tuyết.
Quá khứ lâu như vậy, sao còn có người nhớ chứ.
Tại sao Tăng Hàm anh luôn nhớ chứ?
Buổi tối sau khi tắm xong, Liễu Phỉ Phỉ ở trong phòng tắm soi gương nhìn dáng vẻ của mình, sửa sang lại áo ngủ mỏng trong suốt bằng bông mình mới vừa mua, sau đó mới đi ra ngoài.
Tăng Hàm đã lên giường, đang ngồi đọc một quyển sách ở trên giường.
Cô ta cẩn thận đi tới, gọi tên Tăng Hàm.
Người đó chỉ là ngẩng đầu lên, liếc cô ta một cái, dường như không nhận ra được quần áo mà cô ta tỉ mỉ chọn lựa, lại càng chưa từng nhận ra được sức quyến rũ của cô ta, không chút để ý cúi đầu: "Em ngủ trước đi, anh đọc sách một lát nữa."
Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, cố ý lên giường từ bên Tăng Hàm ngủ, động tác quyến rũ bò qua người Tăng Hàm.
Nhưng dường như phía dưới của người kia hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả đầu cũng không có giơ lên.
Sau khi Liễu Phỉ Phỉ nằm xuống, cẩn thận nhìn Tăng Hàm mấy lần, đưa tay ra sờ chỗ đó.
Chỗ đó mềm nhũn, cho dù tay của Liễu Phỉ Phỉ có sờ như thế nào, cũng không có phản ứng.
Tăng Hàm cười như không cười để sách xuống nhìn cô ta: "Sao, muốn hả?"
Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ ướt át nhìn anh, dục vọng rõ ràng. Tăng Hàm đột nhiên nở nụ cười lạnh: "Vậy thì nghẹn đi."
Nói xong, anh ta xốc chăn đứng dậy đi ra ngoài, Liễu Phỉ Phỉ nằm ở trên giường nhìn bóng lưng của anh ta, bị thương rũ xuống mi mắt.
Cô không biết vì sao Tăng Hàm đột nhiên trở thành như vậy.
Có lúc cô ta nghĩ, tại sao đến bây giờ mình còn ở lại bên cạnh người đàn ông này.
Mình đã là người thừa kế của nhà họ Diệp, cho dù ly hôn với Tăng Hàm, cũng có thể sống thoải mái qua ngày, tại sao phải cố chấp dây dưa với người đàn ông này. Vấn đề này đến cuối cùng cô ta cũng chưa nghĩ ra.
Có lẽ là không nỡ bỏ con gái, có lẽ là mình thật sự đã động lòng.
Nhưng tại sao sau khi mình động lòng rồi, người kia đã từng khen ngợi ở trước mặt mình nhưng bây giờ sao lại từ chối chứ.
Tăng Hàm ra khỏi phòng, trong lòng giống như có lửa đốt.
Trước kia, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, người ngủ ở bên cạnh mình, sẽ là một người phụ nữ có lòng dạ rắn rết như vậy.
Anh ta còn nhớ rõ mùa hè năm mười sáu tuổi ấy, Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh mình, vẻ mặt phấn khởi, tự tin dường như làm tất cả mọi người nên giống khuôn mặt trẻ tuổi của cô, sau đêm đó, cô bệnh tâm thần thét chói tai.
Cô bị hủy hoại hoàn toàn, anh ta lại không nghĩ tới, tất cả mọi việc đều là người phụ nữ bên cạnh mình tạo thành.
Ngồi trong phòng sách hút mấy điếu thuốc, Tăng Hàm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ, Diệp Hâm Thành nói những chuyện này với mình đến cuối cùng là vì cái gì.
Ở trong tang lễ của Diệp Thiên Tuyết, lúc Diệp Hâm Thành nói ra yêu cầu được nói chuyện riêng, mình không nên đi ra.
Nếu không cũng sẽ không rơi vào tình trạng vô cùng rối rắm như bây giờ.
Tăng Hàm dựa người về sau, nằm ở trên ghế, tâm trạng phức tạp phun ra một hơi khói thuốc.
Ý của Diệp Hâm Thành rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc là muốn mình buông tay, hay muốn mình che giấu giùm?
Đối với ý sau, Tăng Hàm lắc đầu một cái, cảm thấy khả năng không lớn. Nếu ông ta thật sự muốn mình che giấu giùm, cũng không cần phải đặc biệt tự nói với mình, dù sao những chuyện này, ít đi một người biết, liền ít đi một phần nguy hiểm.
Vậy ý của ông ta chính là muốn mình và Liễu Phỉ Phỉ chia tay sao?
Tăng Hàm cau mày, trăm mối suy nghĩ vẫn không có cách giải thích nào.
Nếu như Diệp Hâm Thành thật sự quan tâm Diệp Thiên Tuyết như vậy, lúc biết được chuyện này nên nổi giận với Liễu Phỉ Phỉ. Nhưng Liễu Phỉ Phỉ lại sống yên ổn cho tới bây giờ, hơn nữa còn lấy chồng sinh con, bây giờ Diệp Thiên Tuyết chết rồi, nói những chuyện này thì có ích lợi gì chứ?
Anh ta buồn bực vỗ cái bàn, bức tóc chẳng biết nên làm sao.
Đèn trong phòng sách đột nhiên sáng lên.
Tăng Hàm sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy cha của mình mặc đồ ngủ đang đứng ở cửa phòng không hài lòng cau mày nhìn mình.
"Hơn nửa đêm, không ngủ được ở trong này làm gì?"
"Không có, không có gì." Tăng Hàm nói lấy lệ hai câu, đứng lên: "Bây giờ con sẽ đi ngủ."
Cha Tăng đứng yên ở đó, chờ anh ta đến gần, lại đi vào, đóng cửa lại: "Có tâm sự gì không bằng nói ra nghe một chút. Dù sao cha ăn cơm nhiều năm hơn con, có một số việc cũng có kinh nghiệm hơn con."
Tăng Hàm cười khổ, loại chuyện như vậy, cho dù cha có ăn cơm nhiều hơn con một trăm năm cũng không có kinh nghiệm đó.
Nhưng anh ta cũng không dám phản đối cha của mình, bình tĩnh ngồi xuống đối diện với ông, hai người đều im lặng không nói.
Qua một lúc lâu, trong bầu không khí yên tĩnh cha Tăng mở miệng: "Cha thấy gần đây con và Phỉ Phỉ hình như không thân mật lắm, con ở đây lo lắng chuyện này, có phải có liên quan tới Phỉ Phỉ đúng không?"
Tăng Hàm chợt ngẩng đầu lên nhìn cha Tăng.
Cha Tăng nhíu mày: "Cho rằng cha là người mù sao?" Tăng Hàm lắc đầu cười khổ: "Cha nghĩ nhiều rồi, con chỉ cho là . . . . Có một số việc, không biết nên nói như thế nào."
"Có liên quan tới nhà họ Tăng, hay chỉ liên quan tới mình con thôi?" Cha Tăng gõ bàn, hỏi.
Tăng Hàm há miệng, cuối cùng thở dài: "Con nói cho cha."
Anh ta nói ra hết những lời của Diệp Hâm Thành, chán nản cúi đầu xuống: "Con không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Bây giờ Tiểu Tĩnh mới ba tuổi, con không biết nếu như con đồng ý với cha vợ buông tay, có thể ảnh hưởng tới con bé không."
Vẻ mặt cha Tăng nặng nề, lúc sau, ông thở dài một tiếng: "Mau chóng tìm lý do ly hôn đi. Ý của ông Diệp chính là ý này. Sau đó, lợi dụng tuổi Tiểu Tĩnh còn nhỏ, để con bé quên đi mẹ đẻ là được."
Sau khi cha Tăng nghe chuyện này xong, ngay cả tên Phỉ Phỉ cũng không muốn gọi: "Tranh giành tình cảm cũng thường gặp, nhưng vì tranh giành tình cảm mà ra tay độc ác như vậy, tuổi còn nhỏ như thế, cha thật sự sợ cô ta sẽ dạy hư Tiểu Tĩnh."
Tăng Hàm há miệng nói không nên lời.
Liễu Phỉ Phỉ cảm thấy dù sao cuộc sống có thách thức mới tốt.
Vì vậy bây giờ, cô ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc làm sao nắm Tăng Hàm trong tay một lần nữa.
Chỉ là hiệu quả xem ra cũng không tốt lắm, cô ta có chút đau đầu.
Cho nên khi Tăng Hàm hẹn cô ta đi ăn cơm ở nhà hàng Tây, trong lòng cô ta rất hăng hái, cho là Tăng Hàm rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.
Nhưng lúc đến nơi, nhìn vẻ mặt của Tăng Hàm không tốt lắm, trong lòng cô ta hơi hồi hộp.
Quả nhiên, Tăng Hàm lần nữa nói đến những chuyện kia không để cho cô ta chuyển chủ đề.
Có liên quan đến vấn đề dạy dỗ Tằng Tĩnh, cho tới bây giờ hai người cũng không có chung một cách. Tăng Hàm cho là thói quen của đứa bé phải bắt đầu dạy dỗ từ nhỏ, không thể một mực nuông chiều; Liễu Phỉ Phỉ lại cảm thấy, khi còn bé nên để mặc vui chơi thỏa thích, đến lúc lớn hơn, lại dạy dỗ vẫn còn kịp.
Vì vậy, hai người lại ầm ĩ một lần nữa, ra về trong sự không vui vẻ.
Tăng Hàm tức giận bỏ đi, Liễu Phỉ Phỉ giận dỗi uống hơn nửa chai rượu đỏ mới rời đi.
Đi tới nhà để xe, vừa mới ngồi lên xe, cô ta có chút hối hận, uống rượu quá nhanh, bây giờ cô ta đã hơi chóng mặt.
Bộ dáng này hoàn toàn không thể lái xe, cô ta suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, để người đó tới đây lái xe đưa mình trở về.
Người đó và cô ta được xem như là bạn bè không tốt, sau đó trêu đùa hai câu, liền đồng ý.
Lúc này Liễu Phỉ Phỉ mới yên lòng, chờ người đó tới thì đã ngủ.
Kết quả là đợi đến lúc cô ta tỉnh lại, mới phát hiện ra mình không về nhà, mà nằm trên giường ở chỗ nào đó không biết.
Bên cạnh có một người ngủ, hai người ở dưới chăn cũng không có mặc quần áo. Cô ta kinh hãi 0, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của người đó, lại đánh thức người đó: "Phỉ Phỉ, đã tỉnh rồi hả? Ngày hôm qua em thật là nhiệt tình, anh vẫn cho là em luôn thờ ơ với anh, làm anh cảm thấy sống không bằng chết, không nghĩ tới. . . . . ."