m sáu chục tuổi ở trước mộ của con gái khóc giống như một đứa bé.
Sau đó, ông lau nước mắt đi, nhìn về phía mộ bia của Cố Trường Ninh nói: "Trường Ninh, em yên tâm, nửa đời sau này anh sẽ chuộc tội. Sau này xuống đất, chỉ mong em nguyện ý nhìn anh một lần."
Phó Hoài Minh không cảm thấy tức giận với yêu cầu của Diệp Hâm Thành. Đổi lại là anh, chỉ sợ nóng lòng muốn hai người kia bị thiên đao vạn quả, mà không phải để họ chết đơn giản như vậy.
Bây giờ anh làm những chuyện này cũng không quá khó khăn, chào hỏi với cấp dưới xong, anh cũng không suy nghĩ chuyện này nữa.
"Ông chủ." Trợ lý đi vào không một tiếng động, đứng bên cạnh anh: "Có người nói có hẹn trước thời gian với ngài."
Phó Hoài Minh nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra, để trợ lý dẫn người tới đây: "Sau đó mang lên hai ly trà, cô có thể đi ra ngoài, tôi không gọi cô thì không được vào."
Trợ lý cung kính trả lời một tiếng vâng.
Người vừa tới nhìn qua gầy teo, quần áo mặc trên người anh ta có vẻ rất rộng rãi.
Sau khi nhìn trợ lý đi ra khỏi cửa, người đó sờ cằm: "Tôi cảm thấy người trợ lý này nhìn hơi quen mắt."
"Một cô gái khoảng hai mươi tuổi" Phó Hoài Minh cười, "Nếu anh thấy thích thì dẫn đi chơi một chút. Chẳng qua tôi tìm được một trợ lý vừa ý như vậy thật không dễ dàng, anh vẫn nên hạ thủ lưu tình nha."
Người đó cũng thuận tiện bỏ vấn đề này qua một bên, quay đầu lại nói với Phó Hoài Minh: "Nghe nói gần đây anh đang chơi đùa với con rể nhà họ Cố, không biết có phải lại có chuyện tốt gì không?"
"Tôi cũng có một vài chuyện như vậy, trái lại là anh, tới đây có chuyện gì?"
Người đó cười ha hả: "Tới giải quyết một việc, nghe nói hình như mấy năm trước tên họ Hùng bị tôi giải quyết có liên quan tới việc đó, tôi nghĩ chúng ta nên có hành động. Cũng không thể để người khác ức hiếp lên trên đầu tôi mà tôi vẫn im hơi lặng tiếng. Cho dù tôi không để ý nhưng anh em phía dưới cũng không phục."
Phó Hoài Minh không để ý phất phất tay: "Những việc này, chính anh tự xử lý là được rồi. Tôi đã nói rồi, chuyện ở dưới tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn một phần lợi nhuận kia là được rồi."
Người đó ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Phó Hoài Minh, nở nụ cười, tùy ý nói đến chuyện của một người khác.
Qua mấy ngày, Phó Hoài Minh thấy tin tức ngoài ý muốn trên báo chí, nhíu mày.
Lá gan của người đó càng lúc càng lớn, nhưng thế lực ngầm trước sau vẫn là thế lực ngầm, vẫn không muốn xung đột rõ ràng với thế lực cấp trên.
Nghĩ tới đây, anh ngầm quyết định, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là hoàn toàn chặt đứt liên lạc giữa mình và những người đó. Không cần bởi vì bọn họ bất chấp tất cả kéo mình vào.
"Ông chủ" trợ lý trẻ lắc mông đi vào, cúi người xuống trước mặt anh: "Bà chủ ở bên ngoài."
Phó Hoài Minh lập tức đứng lên, nở nụ cười dịu dàng, lúc đi ra, thuận tay sờ soạng trên người trợ lý: "Tiểu Như, buổi tối chờ anh?"
Vẻ mặt trợ lý trẻ tuổi ngượng ngùng hiểu ý, thấy vậy trong lòng anh hơi ngứa.
Hòa Tô ngồi ở ngoài, thấy anh đi ra ngoài, cười tủm tỉm đứng lên: "Tháng sau là sinh nhật cha em, anh sẽ đi chứ."
Phó Hoài Minh hôn mà của cô: "Dĩ nhiên rồi, sinh nhật của cha vợ đại nhân, anh dĩ nhiên là phải đi rồi. Nghe nói Tô Vũ rốt cuộc chịu kết hôn rồi sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Hòa lập tức trở nên sáng lạn hơn: "Đúng vậy, kéo nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu. Nghe nói tuổi của đối phương cũng không còn nhỏ, cha nhất định sẽ thúc giục nó có con, đến lúc đó nói không chừng nó lại càng phiền hơn, lại muốn ầm ĩ thuê nhà ở ngoài. Chỉ hy vọng tính tình người bạn gái này của nó ổn trọng một chút, có thể để nó nghe lời hơn một chút."
Phó Hoài Minh cười: "Tuổi của Tô Vũ cũng không còn nhỏ, cũng nên có con."
Tô Hòa nhìn anh, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút.
Phó Hoài Minh nhìn thấy, vội vàng an ủi: "Trái lại anh cũng không nôn nóng muốn có con, đây là lúc chúng ta đang xây dựng sự nghiệp mà."
Nói như vậy Tô Hòa cũng không cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào, cô miễn cưỡng kéo khóe miệng, quay đầu kéo tay của Phó Hoài Minh, nói: "Tối mai bạn học em họp mặt, anh phải đi cùng với em đó."
Phó Hoài Minh cười đồng ý, sau đó cau mày: "Nhưng buổi tối hôm nay anh chỉ sợ sẽ về trễ một chút, trong công ty. . . . . ."
Tô Hòa khéo hiểu lòng người ôm anh: "Không sao, em biết anh bận mà. Em chỉ là đi ngang qua nhìn một chút, thuận tiện nhắc nhở anh, em đi về trước đây."
Phó Hoài Minh vội vàng nói: "Anh gọi tài xế đưa em về."
Đến khi đưa Tô Hòa đi rồi, Phó Hoài Minh trở về phòng làm việc của mình, ngồi suy nghĩ.
Nếu như không phải qua nhiều năm rồi mà Hòa Tô vẫn không mang thai, anh cũng sẽ không có ý định với với người bên cạnh. Dù sao nhiều năm như vậy, tình cảm của anh và Tô Hòa vẫn rất sâu đậm.
Trợ lý Tiểu Như cười đi vào, cọ vào người của Phó Hoài Minh một cái: "Ông chủ, buổi tối. . . . . ."
Phó Hoài Minh hoàn hồn, cười vỗ mông của cô: "Buổi tối quay về thu thập em."
Sau khi hai người ở trong phòng Tiểu Như mây mưa xong, Phó Hoài Minh liền đứng dậy đi vào phòng tắm sửa sang lại mình, cho dù trễ hơn nữa, anh vẫn muốn về nhà.
Tiểu Như cũng không giữ anh lại, dễ nhận thấy là đã thành thói quen với tình huống này. Nhưng trước khi anh rời đi, thân thể trần truồng của Tiểu Như bò dậy, ôm hôn anh, chọc Phó Hoài Minh thiếu chút nữa giải quyết cô ngay tại chỗ một lần nữa.
Kết quả là cô lại cười hì hì đẩy anh ra cửa.
Phó Hoài Minh cắn răng nghiến lợi nhớ kỹ việc này của tiểu yêu tinh này, đi ra cửa.
Vào tháng thứ hai, Phó Hoài Minh đi sinh nhật của cha Tô với Tô Hòa, cuối cùng cũng gặp bạn gái của Tô Vũ.
Vừa nhìn thấy, lại cảm thấy đối phương nhìn hơi quen mắt, cuối cùng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra tên của cô.
Trước đây là bạn tốt nhất của em họ mình, tên là Vương Kỳ Ngọc, trong nhà đều có người làm cảnh sát và trong quân đội.
Nghĩ đến cảnh sát, Phó Hoài Minh không khỏi có chút buồn cười. Trùm thế lực ngầm lớn nhất thành phố này là mình đang ngồi ở đây, ngồi đối diện chính là con gái của người làm trong quân đội, chuyện hoang đường như vậy, thật đúng là. . .
Nụ cười trên mặt anh ngày càng sáng lạn.
Dễ nhận thấy Tô Vũ cực kỳ chăm sóc Vương Kỳ Ngọc, trong bữa tiệc vẫn luôn đặc biệt săn sóc cho cô. Vương Kỳ Ngọc là một người bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ hay là đánh giá của người nhà họ Tô, cô thoải mái mặc cho họ nhìn. Với những câu hỏi của người nhà họ Tô đều có vẻ khiêm tốn lễ độ nhưng lại không để mình quá thấp kém. Cha mẹ Tô rõ ràng cực kỳ hài lòng với cô, ngay tại chỗ liền mang vòng ngọc con dâu nhà họ Tô vào tay cô.
Vương Kỳ Ngọc cũng không nói thêm nữa, thoải mái nhận lấy, thấy vậy Tô Vũ rất vui vẻ.
Nhìn một màn hòa thuận như vậy, trong lòng Phó Hoài Minh cũng dần dần ấm áp hơn, lặng lẽ nắm chặt tay của Tô Hòa.
Tô Hòa nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng nắm lại tay anh.
Sau khi tin Liễu Phỉ Phỉ và Đan Văn chết không bao lâu, cuối cùng Phó Hoài Minh cũng đợi được đến lúc Diệp Hâm Thành ký tên, tất cả tài sản năm đó của nhà họ Cố để lại đều thuộc về hắn.
Đứng bên trong phòng làm việc nho nhỏ của mình, Phó Hoài Minh chỉ cảm thấy khoảnh khắc cuộc sống hài lòng nhất chính là lúc này.
Anh không thể chờ đợi nữa mà chạy về nhà, muốn chia sẻ tin tức này với Tô Hòa, khoảnh khắc đẩy cửa vào kia, bị người phụ nữ ngồi ở đó làm cho kinh sợ 0.
Người phụ nữ kia nhìn qua đã không còn trẻ tuổi, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, nhưng giơ tay nhấc chân đều rất thùy mị, khóe mắt đuôi mày đều phong tình.
Phó Hoài Minh cảm giác mình khó có thể hít thở: "Bà là. . . . . ."
Người đó quay mặt lại cười: "Hoài Minh? Con đã lớn như vậy rồi sao. . . . . ."
Tô Hòa bưng dĩa trái cây đi từ phòng bếp ra, cười nói với Phó Hoài Minh: "Anh về rồi à? Thấy mẹ nên rất vui sao?"
Phó Hoài Minh há miệng, miệng lưỡi khô. Anh nghe được giọng của mình nói: "Mẹ sao?"
Người đó xem nghi vấn của anh bình thường, cười nói: "Ừ, mẹ tới thăm con."
Phó Hoài Minh cảm giác giống như mình đang đứng trên đám mây, cả người đều bồng bềnh.
Anh vẫn cho là mẹ mình đã chết ở một nơi không biết tên, oán hận người thân của bà. Nếu như không phải năm đó nhà họ Cố để bà kết hôn, nếu như không phải cảm thấy mất thể diện nhà họ Cố vì bà vứt bỏ chồng con không cho bà quay trở về, bà cũng sẽ không rời khỏi đây sớm như vậy, để cuộc sống của anh vô cùng nhạt nhẽo.
Nhưng bây giờ bà lại sống sờ sờ đứng trước mặt của mình, nói bà còn sống?
Phó Hoài Minh cảm giác cả người mình đều mơ hồ.
Anh ngồi đối diện với Cố Trường Chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bà, trong đầu rối loạn.
Cố Trường Chân không nhận ra anh đang rối loạn, chỉ cho là anh im lặng là do xa cách lâu nay không biết nên nói những gì, không khỏi cười sờ đầu của anh giống như trước đây.
Chỉ mới vừa giơ tay lên, anh theo bản năng tránh né, trong nháy mắt lại khiến Cố Trường Chân lúng túng.
Sau một lát, bà làm như không có việc gì rút tay về, cảm thán: "Chớp mắt một cái, Hoài Minh cũng đã hơn ba mươi tuổi. Mẹ cũng già rồi."
Bà sờ mặt của mình, cười mỉm: "Mấy năm nay ở Châu Phi cũng không có chăm sóc cho bản thân, chỉ sợ nhìn già hơn những người phụ nữ khác."
Phó Hoài Minh rầu rĩ nói một tiếng không già.
Cố Trường Chân cười vô cùng vui vẻ.
Cố Trường Chân thật sự giống như lời bà nói, chỉ là tới thăm.
Bà ở lại thành phố này ba ngày, nghe được cha và anh chị em của mình thậm chí là con cái của anh chị em đều chết, sau đó im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói một câu "Thì ra mình đã bỏ lỡ nhiều như vậy", cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Ba ngày nay, Phó Hoài Minh vẫn rối rắm ở bên cạnh bà, làm một người con trai đạt tiêu chuẩn.
Đến lúc Cố Trường Chân đi rồi, anh nhìn máy bay chở Cố Trường Chân, đột nhiên khóc giống như một đứa bé.
"Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . . tại sao mẹ lại bỏ lại một người con chứ?"
Tô Hòa ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây là lần cuối cùng trong đời Phó Hoài Minh gặp Cố Trường Chân.
Sau đó, cho đến khi anh chết, anh cũng không có gặp lại mẹ mình.
Dĩ nhiên, chuyện này và chuyện anh chết đến rất nhanh.
Chuyện xảy ra vào tháng năm năm tiếp theo, lúc trợ lý Tiểu Như ngượng ngùng vui vẻ nói cho anh biết mình mang thai, cả người Phó Hoài Minh giống như bị sét đánh, nhất thời ngây người.
Anh há to miệng, không dám tin: "Ý em là anh sắp làm cha sao?"
Hai má Tiểu Như ửng đỏ gật đầu.
Phó Hoài Minh mừng rỡ ôm cô quay một vòng, sau đó bình tĩnh lại, nghĩ mình nên nói chuyện này như thế nào với Tô Hòa.
Kết hôn nhiều năm như vậy, Tô Hòa vẫn không có con.
Cũng bởi vì như thế, anh mới qua lại với người phụ nữ khác. Nhưng hôm nay đã có thai, anh lại do dự.
Anh không muốn ly hôn với Tô Hòa.
Tô Hòa là người phụ nữ đời này anh thích nhất, không có ngoại lệ. Nhưng Tô Hòa không thể sinh, đây là một vấn đề rất lớn.
Phó Hoài Minh rối rắm, do dự, cho đến khi bụng Tiểu Như được bốn tháng, đã không thể chờ đợi được nữa.
Anh nói thật với Tô Hòa.
Trong nháy mắt vẻ mặt của Tô Hòa trắng bệch.
"Anh và cô ấy qua lại đã bao lâu rồi?" Cô run rẩy hỏi, dáng vẻ yếu ớt này khiến Phó Hoài Minh không nhịn được tiến lên đỡ.
Phó Hoài Minh không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ kiên trì của Tô Hòa, cuối cùng anh vẫn lắp