Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.
Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.
Suy đoán này khiến lòng cô bất an, nhưng từ đầu đến cuối cô không có dũng khí đi hỏi.
Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn không gọi.
"Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." Cô tự nói với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống không ổn, anh cầm điện thoại di động do dự một hồi.
Tô Hòa đi tới, nghiêng đầu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nói: "Nếu em ấy đã đoán được, bây giờ anh tiếp tục giấu diếm cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm anh nhiều hơn mấy phần." Phó Hoài Minh ôm cô vào trong ngực, cười khổ: "Anh biết. Chỉ là sợ hãi thân cận, em cũng hiểu cảm giác này mà."
Tô Hòa nhẹ nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu anh không nói ra được, không bằng để em nói thay anh vậy."
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà.”
Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: "Không, anh sẽ một mình gánh vác chuyện này." Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Từ đầu tới đuôi em cũng không biết, đây là chuyện riêng của anh."
Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông anh: "Anh làm như vậy, có thể sau này sẽ không nhận được sự tha thứ của các em ấy đó."
"Anh biết." Phó Hoài Minh trả lời rất nhanh, giọng nói quá thoải mái trái lại người cảm thấy bất an, "Nhưng anh có em là tốt rồi."
Nước mắt của Tô Hòa lập tức chảy ra.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Tô Hòa buông lỏng tay ra, mỉm cười với Phó Hoài Minh, giúp anh sửa sang lại cổ áo: "Nếu các em ấy không tha thứ cho anh, em sẽ đi khóc đi cầu nhất định phải làm cho các em ấy thay đổi thái độ. Nếu anh và em quyết định đi cùng nhau cả đời, chuyện của anh cũng là chuyện của em."
Cô nở nụ cười ấm áp mà phóng khoáng như trước kia: "Cho nên, em sẽ không để dì và em họ xa cách anh."
Phó Hoài Minh khẽ mỉm cười, hôn lên trán của cô, buông tay ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết nằm nghỉ ở trên giường, cả người dần dần rơi vào bóng tối.
Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, nhưng nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia cũng không uổng công của cô.
Sau đó, trong nháy mắt cười khẽ một tiếng, cô tỉnh táo lại.
Nếu mình cũng có thể vì thù hận mà trả giá thật lớn để lựa chọn sống lại, như vậy thì vì sao Phó Hoài Minh không thể lựa chọn trả thù chứ. Từ nhỏ bị mẹ vứt bỏ, bị cha coi thường, như vậy lựa chọn người mẹ để ý làm ra một vài việc, dường như cũng không ngoài ý muốn.
Dù là hiểu rõ, trái lại Diệp Thiên Tuyết càng không thể quên được mà ngồi dậy.
Nếu như suy đoán của mình đúng, vậy người dẫn đến cái chết của mình ở đời trước là Phó Hoài Minh, có phải đây mới là người mình nên trả thù?
Nhưng sự ấm áp của Phó Hoài Minh đời này cũng không phải là giả, làm sao mình có thể dễ dàng nói ra hai chữ trả thù như vậy?
Cô nằm ở trên giường, lại lần nữa lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho đến khi chuông điện thoại vang lên thức tỉnh cô.
Nhìn tên hiển thị ở trên màn hình trong nháy mắt khiến Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó cô nắm chặt điện thoại di động, rơi vào đấu tranh.
Điện thoại của Phó Hoài Minh dường như trong giây lát khiến trái tim cô buông lỏng, dường như cô cũng không suy nghĩ được nữa.
Diệp Thiên Tuyết cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chuông điện thoại đã ngừng lại.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nếu anh ấy gọi điện thoại tới, nên nghe chứ tại sao lại ngồi chỗ này mất hồn cho tới khi hết tiếng chuông?
Phó Hoài Minh không phải mẹ con họ Liễu, tại sao không nghe anh giải thích một chút?
Cô chẳng biết tại sao mình lại hối tiếc.
Sau đó, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Diệp Thiên Tuyết nhìn tên của Phó Hoài Minh ở trên màn hình lại sáng lên lần nữa, đột nhiên hít thở một hơi thật sâu, dường như cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nghe điện thoại, trên gương mặt khẽ mỉm cười: "Anh họ, có chuyện gì không?"
Phó Hoài Minh thấp thỏm gọi cuộc điện thoại này nhưng thật ra lo lắng cũng không kém hơn Diệp Thiên Tuyết. Lần thứ nhất không gọi được, anh cảm giác dường như lòng mình thiếu chút nữa liền chìm xuống đáy cốc, thật may là có Tô Hòa ở bên cạnh khuyên, anh mới có dũng khí gọi lần thứ hai.
Sau đó lúc này nghe được giọng nói vui vẻ của Diệp Thiên Tuyết, lập tức anh liền thả lỏng.
"Tiểu Tuyết có thời gian không? Anh đến chỗ của em ngồi một chút."
Thanh âm Diệp Thiên Tuyết truyền tới rõ ràng: "Được, lúc nào? Em hẹn dì cùng đi."
Khóe môi Phó Hoài Minh giật giật: "Được, chờ chuyện này chấm dứt đi. Bây giờ anh sợ không an toàn." Diệp Thiên Tuyết cũng khẽ cười: "Được, em chờ anh họ liên lạc với em."
Hai người thoải mái quyết định chuyện này, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tô Hòa, anh khẽ mỉm cười: "Em ấy chịu nghe anh giải thích."
Tô Hòa cười dựa sát vào anh, ôm anh: "Vậy thì tốt. Có lẽ chuyện không bi quan như anh và em tưởng tượng."
Phó Hoài Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy trong tương lai Phó Hoài Minh muốn bù đắp lại cho người thân nhưng không bi quan giống như trong tưởng tượng của anh, một chuyện khác lại khiến anh không thể không nhăn mày.
Cho dù nhiều người cố gắng tìm ba bốn ngày, vẫn không hề có tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.
Ngay cả Trương Khánh cũng tìm không thấy.
Tin tức này khiến Phó Đại Thành giận dữ: "Nếu còn không tìm được, tất cả các người liền tự về nhà nuôi chính mình đi. Các người là Trương Khánh mang theo, nếu ông chủ tôi biết các người không chịu chăm chỉ cố gắng tìm kiếm, các người cũng đừng nghĩ sẽ có ngày sống dễ dàng."
Ông nhìn ba người trả lời cẩn thận ở trước mặt, ra cửa nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ không phải là không chăm chỉ, mà thật sự không tìm được. Dường như Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ bốc hơi vậy, một chút tung tích cũng không có.
Theo thời gian trôi qua, ngay cả bọn họ cũng nghi ngờ, có phải Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ đã chạy trốn rồi không, cũng không ở lại đây.
Diệp Thiên Tuyết cũng không nhịn được có chút nghi ngờ với suy luận của mình. Tuy Liễu Phỉ Phỉ là một người không có tính kiên nhẫn, nhưng người làm chủ trong hai người là Trương Khánh.
Nghe cách nói của Phó Đại Thành và Phó Hoài Minh, người này rất biết kiềm chế hơn nữa còn giữ được tỉnh táo, chắc chắn sẽ không ẩu thả giống như Liễu Phỉ Phỉ.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết lại không nhịn được suy nghĩ. Nếu Trương Khánh dám mạo hiểm đưa Liễu Phỉ Phỉ ra khỏi tù, như vậy Liễu Phỉ Phỉ ở trong mắt ông ta nhất định có địa vị rất quan trọng. Nếu là như vậy, vào lúc này, khẳng định ông ta cũng sẽ ít nhiều suy nghĩ một chút nguyện vọng của Liễu Phỉ Phỉ.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, theo thời gian trôi qua, cô cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, có phải Liễu Phỉ Phỉ theo Trương Khánh chạy trốn rồi hay không.
Lúc này Trương Khánh cũng không có chạy trốn như suy đoán của mọi người. Thậm chí ông ta dẫn theo Liễu Phỉ Phỉ ở lại, nghênh ngang sống trong một tiểu khu, thuê phòng ba tháng, chờ chuyện này trôi qua sẽ rời đi.
Chỉ là hai người thay đổi thật lớn so với trước đây, đây mới là nguyên nhân đám người kia không tìm được bọn họ.
Hai người cũng đi thay hình đổi dạng, có gương mặt và thân phận mới.
Thật ra trước kia từ rất sớm Trương Khánh vì chuyện này mà chuẩn bị rồi. Từ lúc Liễu Đan Văn quyến rũ ông ta thành công đã bắt đầu.
Chính ông ta cũng biết, loại chuyện trong bóng tối không phải con đường lâu dài, cho nên thật ra ông ta vẫn luôn mong một ngày nào đó gom góp đủ tiền rồi có thể thành công lui thân, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Sau khi gặp Liễu Đan Văn, trong nguyện vọng lại mong muốn có thêm bà.
Nhưng Liễu Đan Văn không chỉ có một mình.
Lúc ban đầu Trương Khánh cảm thấy không có gì, nhưng sau này lại cảm thấy không có cách nào nhịn được. Thời gian càng lâu, ông ta càng khát vọng có thể dẫn Liễu Đan Văn đi, trải qua cuộc sống của hai người, mặc kệ chuyện nhà gì đó của nhà họ Diệp, nhà họ Cố và nhà họ Phó.
Chung quy nguyện vọng vẫn là nguyện vọng.
Liễu Đan Văn có hận, Phó Hoài Minh có oán, bản thân Trương Khánh vẫn bán mạng thay nhà họ Phó.
Ý nghĩ như vậy chẳng qua là một ý nghĩ không có ý nghĩa.
Sau đó, Trương Khánh không nghĩ tới ý nghĩ này nữa.
Cho đến khi Liễu Đan Văn bị giam vào tù, lúc này mới cầu xin ông ta một ngày nào đó có thể dẫn mình đi cùng.
"Em biết nhất định em phải vào tù, nói không chừng là cả đời. Em không muốn cả đời ở trong tù. . . . . ." Liễu Đan Văn khóc thảm thương ở trước mặt ông ta, "Anh nghĩ biện pháp dẫn em đi có được không, anh và em làm một đôi vợ chồng, chúng ta mặc kệ mọi chuyện ở nơi này."
Đề nghị của Liễu Đan Văn khiến Trương Khánh vô cùng động lòng, nhưng lúc đó Trương Khánh không làm được.
Đột nhiên đề nghị như vậy, có quá nhiều thứ không thể nào. Mặc dù đề nghị này khiến Trương Khánh động lòng nhưng lại không thể thực hiện.
Sau đó, Liễu Đan Văn vào tù, Trương Khánh bắt đầu từ từ chuẩn bị.
Ông ta chuẩn bị xong thân phận giả cho mình và Đan Văn, lại lén lút liên lạc bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, cuối cùng mới bắt đầu thăm dò chỗ sơ hở nơi giam giữ Liễu Đan Văn, từ đó có cách cứu người ra ngoài.
Ông ta chuẩn bị rất tốt, cho đến khi người hiện ra ở trước mặt ông ta không phải là Liễu Đan Văn mà ông ta nhớ thật lâu mà là con gái của bà, Liễu Phỉ Phỉ.
"Mẹ vì tôi mà chết." Liễu Phỉ Phỉ khóc kinh hoàng, "Mẹ muốn tôi tìm đến ông."
Trương Khánh rất hối hận, nhưng ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra, vội vàng dẫn Liễu Phỉ Phỉ đi. Đợi đến khi đưa Liễu Phỉ Phỉ vào phòng khám bệnh dưới đất, lúc đó đã không kịp hối hận nữa rồi.
Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn hưởng mọi thứ mà ông ta vì Liễu Đan Văn chuẩn bị, ngoài dự liệu của ông ta chính là người kia.
Sau đó, vào một buổi tối nào đó, khi trên giường ông ta chợt nhiều ra một người, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Hai người sớm chuẩn bị tốt thân phận vợ chồng để ở lại. Trương Khánh xém chút nữa là bị thân thể trẻ tuổi của Liễu Phỉ Phỉ hấp dẫn. Thể nghiệm khác với Đan Văn, cô phóng khoáng hơn Liễu Đan Văn, càng có thể dễ dàng để cho ông ta đặt tay lên ngực hơn Liễu Đan Văn, điều này làm cho ông ta gần như mê muội ở trong đó, quên hết mọi thứ chung quanh.
Sau khi hai người có thân phận mới, Trương Khánh gần như không làm gì trong nửa tháng sau đó, chỉ cùng Phỉ Phỉ ở trên giường.
Giống như là dã thú động tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng hưởng thụ thân thể của nhau.
Sau đó, Trương Khánh mới chậm rãi quay về, hoàn toàn hết hy vọng với kết cục đã định.
Ông ta có lúc nhìn Liễu Phỉ Phỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh, đáy lòng cũng không phải không có mê muội, nhưng chỉ chớp mắt, sự mê muội này liền mất đi.
Bởi vì ông ta chuẩn bị đầy đủ, nửa tháng này thật sự không có người tìm được bọn họ. Chuyện này khiến Liễu Phỉ Phỉ thả lỏng, nhưng Trương Khánh cũng không cho là đã kết thúc.
Ban đầu ông ta đi theo Phó Đại Thành, sau đó lại đi theo Phó Hoài Minh.
Vô luận là người nào, trong lòng ông ta đều sợ hãi. Hai người đó, không có người nào là dễ