Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, tôi đã đến thị trấn Đà Giang trực thuộc huyện Phượng Hoàng. Huyện Phượng Hoàng tuy cổ kính, thanh lịch mà vẫn không mất đi hơi thở của hiện đại. Cái huyện nhỏ đc vây quanh bởi non xanh nước biếc, cảnh quan nhân văn và tự nhiên kết hợp cực kì hài hoà và hoàn mỹ, đẹp tựa như 1 bức tranh lưu thuỷ.
Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với tên gọi *Quê Hương của tranh vẽ*, đc người đời xưng tụng là *thành phố đẹp nhất của Trung Quất*. Thế nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức bức tranh sơn thuỷ hữu tình này, bởi vì cái tôi cần tìm chính là mặt bí ẩn của nó. Có thể đó chỉ là 1 truyền thuyết nhưng tôi thực sự đã gặp phải.
Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy 1 ông già ăn mặc như người dân tộc Miêu đi đến đón đường tôi :
- này chàng trai, cậu có muốn nghỉ trọ không?
tôi ngẫm nghĩ 1 hồi, giờ tôi đang bị công an truy lùng, ban ngày ban mặt không nên lộ diện ở nơi đông người , tốt nhất nên tìm 1 nơi ở trước rồi mới nghĩ nên làm thế nào sau. tôi liền hỏi:
- ông lão, tôi có chuyện phải ở đây 1 thời gian, nhưng tôi không có mang nhiều tiền, không biết chỗ ông có thể lấy rẻ đi 1 chút không?
Ông già khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi rồi xoay người bỏ đi. tôi đi theo sau ông ta. Chúng tôi đến 1 nơi cách xa khu trung tâm, ông già ấy rẽ vào 1 cái hẻm heo hút, tiếp tục đi nữa ra đến đầu kia của con hẻm, 2 bên chẳng có nhà cửa gì nữa rồi . Ông ta vẫn im lìm đi phía trước , tôi thật sự không nhịn nổi nữa liền dừng lại hỏi:
- Ông lão, ông đang dẫn tôi đi đâu thế?
Ông lão chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vừa đi vừa nói:
- chàng trai, cậu muốn ở trọ đương nhiên tôi phải dẫn cậu đến chỗ nhà trọ rồi !
tôi có chút sốt ruột:
- Ông lão à, nhà nghỉ của ông ở đâu thế? Còn đi nữa là chúng ta sẽ ra khỏi thành đấy!
Ông lão dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi , chậm rãi nói:
- Chàng trai, chớ sốt ruột! sắp đến rồi , sắp đến rồi mà !
Bởi vì là ban ngày, đối phương lại là 1 ông già, tôi thầm nghĩ chắc ông ta chẳng đến nỗi âm mưu lừa gạt tôi đâu, hơn nữa với hoàn cảnh của tôi hiện giờ, ở nơi nào tách rời với đám đông là an toàn hơn cả. Còn nữa, muốn ở nhà trọ rẻ tiền chắc chắn phải đến nơi heo hút rồi . tôi không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục đi theo sau ông ta.
đã đến cuối con hẻm rồi . Ra khỏi con hẻm này chẳng còn nhà nghỉ nữa, xung quanh chẳng có 1 bóng người, trong lòng tôi chợt có chút bất an.
Ông già dừng lại ở đầu hẻm, ngảonh đầu lại bảo:
- Chàng trai, nếu như tôi không nhìn nhầm thì có lẽ cậu đến thành Phượng Hoàng này là để tìm người phải không?
tôi ngây người không đáp, sau cùng hỏi ngược lại ông ta:
- sao ông biết tôi đến đây để tìm người ?
Ông già mặt mày hoài nghi nói:
- chàng trai, tôi thấy cậu ăn mặc thế này, nghe khẩu âm của cậu chắc chắn không phải người vùng này. Mà sau lưng cậu còn có 1 cô gái rất xinh đẹp. Vừa nhìn thấy cô ấy là biết ngay chính là người Miêu chúng tôi , lẽ nào không phải cậu đang đưa cô ấy về nhà hay sao?
Nghe ông giànói vậy tôi chợt kinh hoàng, lập tức quay đầu lại nhìn phía sau mình, làm gì có cô gái xinh đẹp người Miêu nào? Ông ấy nói cô gái người Miêu xinh đẹp đi cùng với tôi có lẽ là để ám chỉ linh hồn của Lan Lan rồi ! Linh hồn của Lan Lan đã theo tôi cả chặng đường đến đây, thế mà tôi chưa gặp cô ấy lấy 1 lần, lẽ nào ông ấy có thể nhìn thấy?
Tôi kinh ngạc hỏi:
- ông lão, sao ông có thể nhìn ra chúng tôi có 2 người ?
Ông lão tỏ vẻ bí ẩn:
- chàng trai, cậu biết mình đang ở đâu không? Nơi đây chính là thành Phượng Hoàng của Tương Tây. Tôi nói cho cậu biết, cậu vừa xuống xe tôi đã phát hiện ra là cậu đã dẫn theo âm hồn của 1 cô gái tới đây. Nhà nghỉ của chúng tôi mở cửa là để chuyên phục vụ những vị khách như cậu đấy. Những khách bình thường chúng tôi đâu có dám dẫn đến đây ?
tôi ngạc nhiên hỏi:
- ông lão, nhà nghỉ của ông khác với các nhà nghỉ khác sao? Nhà nghĩ của ông là nhà nghỉ gì?
Ông lão nghiêm túc nói:
- nhà nghỉ của chúng tôi đương nhiên là nhà nghỉ người chết rồi . Cậu dẫn theo 1 hồn ma, không ở trong nhà nghỉ của người chết thì ở đâu? Chẳng giấu gì cậu, thời buổi này chẳng còn mấy ai chịu mở cửa nhà nghỉ kiểu này nữa đâu. Giờ cả thành Phượng Hoàng này chỉ còn 1 mình nhà tôi mà thôi!
tôi tin tưởng tuyệt đối ông lão trước mặt, bởi vì tôi đã nghe qua truyền thuyết đạo sĩ Tương Tây đuổi xác rồi . Người Trung Quất rất coi trọng đạo lí *lá rụng về cội*. Nghe nói trước khi giải phóng , những người TươngTây sau khi chết ở nơi đất khách quê người , bởi vì cách nhà quá xa, đường đi lại trập trùng, khúc khuỷu, rất khó đưa thi thể của người chết về quê hương. Trong trường hợp này có thể mới 1 vị đạo sĩ *đuổi* xác đem cái xác đó về quê nhà. Bởi vì đạo sĩ *đuổi xác* dẫn theo người chết đi cùng, những nhà nghỉ trên đường đi thường không dám cho họ thuê phòng, do đó có người đã mở nhà nghỉ chuyên dành cho người chết , chuyên phục vụ những đạo sĩ đuổi xác này.
Ông lão bí ẩn này không những có thể nhìn ra hồn ma của Lan Lan mà còn là chủ của 1 nhà nghỉ dành cho người chết . Trong sự kinh ngạc, tôi không thể không thầm kính nể ông lão. Nhưng điều khiến tôi vui mừng hơn cả là ông ta có thể nhận ra đc Lan Lan là 1 cô gái người dân tộc Miêu. Xem ra ông già náy tài giỏi, biết đâu chừng ông ta có thể tìm ra đc thân thế và quá khứ của Lan Lan, giúp tôi tìm ra gia đình của cô ấy?
Mặc dù bụng tôi nghĩ vậy nhưng miệng vẫn đáp:
- Ông lão, tôi có thể tìm 1 nhà nghỉ bất kì để trọ lại, sao cứ nhất định phải ở chốn ma quỷ của ông?
Ông già cười ha ha nói:
- nếu đây là vùng khác, cậu đến ở nhà nghỉ khác có lẽ cũng vẫn đc, bởi vì các ông chủ ở đó không thể nhìn thấy cậu dẫn theo cô gái này, nhưng ở đây thì khác, trong thành Phương Hoàng này có không ít người hiểu biết về thuật âm dương. nếu như cậu dẫn theo hồn ma cô gái này lang thang khắp thành phố, hẳn sẽ chuốc vã vào thân đấy!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ông lão chỉ là 1 chủ nhà nghỉ, tại sao lại biết tôi có dẫn theo hồn ma?
Ông già thở dài:
- chàng trai, nếu như cậu đã hỏi thì tôi cũng chẳng giấu cậu làm gì, trước thời giải phóng, bố tôi là 1 đạo sĩ chuyên đuổi xác người . Từ nhỏ tôi đã theo bố học thuật âm dương, mặc dù tôi không học phép *đuổi xác*, nhưng tôi cũng nhận biết đc âm dương, phân biệt người với ma. Sau khi Tương Tây đc giải phóng, chính phũ cấm các đạo sĩ hành đạo, rất nhiều ông chủ nhà nghỉ vì không có khách nên đã từ bỏ không làm nữa. Đến giờ, giao thông ngày càng thuận tiện, những người đã chết ở nơi đất khách quê người có thể đc mang về quê hương sau khi hoả táng. Nhưng những người không có quê hương, không nơi nương tựa sau khi chết, không đc ai lo liệu việc ma chay nên sẽ trở về nhà cùng với người mà người đó thân quen nhất. 1người còn sống mà dẫn theo 1 hồn ma của cõi âm sẽ dễ gặp phải phiền toái, vì vậy tôi đã mở 1 nhà nghỉ chuyên dành cho người chết, chuyên môn tiếp đón những người cần đến sự giúp đỡ trong hoàn cảnh này. Nói thực lòng, ngoài chút bản lĩnh học đc từ bố ra thì tôi chẳng còn cái tài gì khác, mở cái nhà nghỉ dành cho người chết 1 là có thể giúp người khác loại bỏ tai hoạ, 2 là có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tin lời ông lão này nói, chỉ có điều giá mà nhà nghỉ dành cho người chết thường rất cao, thế nên tôi không khỏi lo lắng.
- ông lão, tôi quyết định sẽ ở trọ chỗ cũa ông, chỉ có điều tôi nghe nói trước đây giá cho thuê của nhà nghỉ dành cho người chết rất cao, không biết nhà nghỉ của ông giá cả thế nào?
Ông lão cười cười đáp:
- chàng trai, tôi nhìn qua cũng biết cậu là 1 người trọng tình nghĩa, lại vất vả dẫn cô gái này về tận nhà, giờ tôi để cho cậu ở miễn phí, đợi khi nào cậu tìm đc gia đình của cô ấy, rồi trả tôi chút tiền là đc rồi !
tôi thầm cảm kích ông lão trước mặt, hỏi ông ấy rốt cuộc nhà nghỉ của ông ở chỗ nào, ông liền chỉ về phía 1 ngọn núi ở bên ngoài huyện thành nói:
- mở nhà nghỉ dành cho người chết đương nhiên phải mở ở 1 nơi cách xa nơi con người sinh sống. Nhà nghỉ của chúng tôi nằm ở dưới chân ngọn núi kia, qua cái cầu ở trước mặt, đi thêm nửa cây số nữa là đến!
Chúng tôi lại đi thêm hơn 20phút nữa mới tới cái nhà nghỉ dành cho người chết của ông lão. Nói là nhà nghĩ nhưng thực ra đó chỉ là 1 vài gian nhàgỗ dựng sát vào vách núi. Phía trước nhà gỗ có 1 con đường nhỏ mấp mô dẫn vào thành. Con đường rất hẹp, chẳng giống như con đường có nhiều người qua lại, từ đó có thể thấy nhà nghĩ của lão này làm ăn không mấy thuận lợi.
Nhà nghỉ của ông lão này không hề có biển hiệu, cũng chẳng có bất kì 1 biển báo nào cho thấy đây là nhà nghỉ. Ông lão giải thích với tôi rằng nhà nghỉ cho người chết không đc phép quảng cáo ầm ĩ, bởi vì chính phủ đã có chế độ quản lí nghiêm ngặt đối với việc này.
vào trong phòng, ông lão liền gọi lớn:
- Bà nó ơi, mau ra đón khách này!
sau đó, tôi nhìn thấy 1 người phụ nữ tóc hoa râm từ trong nhà đi ra. Bà không nói năng gì, chỉ gật đầu lạnh nhạt với tôi , chẳng nói chẳng rằng rót cho chúng tôi 3 cốc trà rồi lại đi vào trong
tôi đưa mắt nhìn khắp căn nhà, thấy căn nhà đc bài trí rất đơn giản. Bởi vì cửa sổ căn nhà rất nhỏ nên trong phòng có vẻ hơi tối tăm, cộng thêm với bà vợ có vẻ kì quái của ông lão càng khiến cho tôi có cảm giác nơi này tràn ngập không khí ma quái.
Ông lão bảo tôi ngồi xuống cái bàn gỗ vuông rồi chỉ vào cốc trà nói:
- chàng trai, đi xa như vậy chắc chắn là khát lắm rồi , mời cậu và bạn c6ạu uống nước nhé ! - nói rồi ông lão liền bê cốc trà của mình lên uống,
Trong nhà có tôi và cợ chồng lão cả thảy 3 người , ban đầu tôi tưởng bà vợ ông lão rót ra 3 cốc nước là để cho 3 người chúng tôi, nhưng giờ mới biết bà ấy rót nước cho cả Lan Lan.
Uống xong cốc trà, ông lão liền sắp xếp phòng ở cho tôi . Ông dẫn tôi vào trong căn phòng có cửa sổ nhỏ trước . Trong phòng ngoài có 1 bàn gỗ vuông ra thì chẳng có gì khác. tiếp theo đó, ông lại dẫn tôi đến 1 căn phòng tối om không có cửa sổ, nói rằng để cho bạn tôi ở. Tường của căn phòng này đc sơn màu đen, ggiống hệt như những bức tường ở trong nhà mộ ở nhà tôi , bước vào phòng này thì ban ngày với ban đêm chẳng có gì khác nhau.
- chàng trai, tôi nghĩ cậu cũng biết, hồn ma thường sợ ánh sáng, vì vậy tôi mới để cho bạn cậu ở gian phòng này. Lúc ăn cơm vợ chồng tôi sẽ mang đến cho cô ấy, 2 người cứ yên tâm mà ở lại đây!
Ông lão này nghĩ thật là chu đáo! trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nói vài câu cảm ơn ông lão rồi tôi quay trở lại bàn uống nước .
- xem ra bạn của cậu khát thật rồi !- Ông lão chỉ vào cốc nước trà trên bàn nói
tôi đưa mắt nhìn theo ngón tay chỉ của ông, kinh ngạc phát hiện cốc trà dành cho Lan Lan đã rỗng không. Rõ ràng ban nãy tôi nhìn thấy cốc trà đầy sóng sánh cơ mà?
Gần trưa, ông lão bảo vợ làm cơm cho chúng tôi . Ông lão còn cẩn thận dặn dò bà vợ chuẩn bị cho Lan Lan 1 dĩa ớt xào, bởi vì các cô gái dân tộc Miêu đặt biệt thích ăn cay.
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, cũng chỉ có vài món ăn đạm bạc của Tương Tây. Ông lão cùng tôi ngồi bên bàn ăn ci7m, vợ ông bê 1 cái mâm gỗ đựng thức ăn vào căn phòng tối cho Lan Lan. Tôi vừa ăn vài miếng đã thấy bà ấy đi ra, cơm và thức ăn trên cái mâm gỗ ấy đã hết sạch. Ông lão đứng dậy nhìn rồi nói với tôi :