Đạo sĩ Trương bày cách cho anh cả. Ông ta bảo anh cả cho lập một bia đá trước Ngôi mộ đá kia, trên bia đá có viết “Trấn Quỷ Thạch”, trước khi chôn bia đá phải đặt xuống dưới vài nghìn miếng hoàng phù rồi đích thân khắc những kí tự kì dị lên bia đá. Ông ta nói làm như vậy có thể nhốt các oan hồn ở lại trong này, chỉ cần anh cả không động đến Ngôi mộ đá thì các oan hồn đó cũng sẽ không đến quấy nhiễu anh nữa.
Để chứng minh bùa phép của mình là linh nghiệm, đạo sĩ Trương đã ở lại mỏ của anh cả một tuần liền. Kể ra cũng lạ, kể từ sau khi chôn bia đá, nửa đêm không còn nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ nữa.
Một tuần sau, ông đạo sĩ đó cầm vài chục vạn tệ tiền thù lao của anh cả rồi ra đi. Trước khi đi ông đạo sĩ Trương còn đặc biệt dặn dò anh cả, nếu như có thể hãy cố gắng chuyển mỏ vàng đi, nếu làm được như vậy là anh cả có thể thoát khỏi hoàn toàn lũ ma quỷ nơi đây.
Sau đó, rất nhiều công nhân cũng đưa ra đề nghị được nghỉ làm. Anh cả biết rằng mỏ vàng của mình không thể duy trì được nữa liền thanh toán tiền lương cho họ, còn tặng cho họ vài nghìn tệ làm lộ phí về nhà, chỉ giữ lại vài chục người thân tín và bạo gan ở lại giúp mình lo liệu chuyện hầm mỏ.
Mỏ vàng của anh cả phải đóng cửa rồi, cái tin này nhanh chóng lan truyền ra khắp thôn Kim Gia. Có mấy ông chủ mỏ vàng ở trong thôn đã lần lượt đến hỏi về các thiết bị của anh cả nhưng chẳng ai muốn mua quyền khai thác vàng ở mỏ của anh, bởi vì mặc dù mọi người không nói ra nhưng ai ai cũng biết chuyện mỏ vàng của anh có ma, đương nhiên cũng biết rõ trong Ngôi mộ đá đó có hàng nghìn oan hồn. Mặc dù bọn họ cũng biết trữ lượng vàng trong đó rất cao nhưng dù sao tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn hết. Thế nên bọn họ chỉ muốn kiếm lời bằng việc mua những thiết bị khai thác của anh với giá rẻ chứ không ai dám mua quyền khai thác hầm mỏ của anh.
Anh cả chẳng có bụng dạ nào mà mặc cả với họ, chỉ cần có người mua thì giá nào anh cũng bán. Các thiết bị khai thác anh cả mất mấy chục triệu nhân dân tệ để mua về sử dụng bao năm nay chẳng mấy chốc đã được anh bán sạch với giá vài trăm vạn.
Sau khi xử lí hết các thiết bị ở trên hầm mỏ, anh cả cho giải tán những người công nhân còn lại, tự mình đi thanh lí nốt các khoản nợ của các đơn vị, mãi cho đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Mẹ nhăn nhó kể lại cho tôi nghe chuyện xảy ra ở hầm mỏ của anh: -Mỏ vàng là tính mạng của anh cả con, đến giờ không thể khai thác được chắc là trong lòng nó bức bối lắm. Không biết sau khi về nó sẽ đối đãi với chị dâu con ra sao nữa!
Có thể thấy là mẹ đang lo lắng cho Lan Lan. Thực ra trong lòng tôi còn lo lắng gấp bội. Lúc anh còn khai thác mỏ vàng, dù sao cũng chỉ đến đêm mới về nhà giày vò Lan Lan, giờ mỏ vàng đóng cửa, liệu ban ngày anh có còn ra khỏi cửa nữa không? Nếu như anh cả còn đối xử với Lan Lan như trước đây, những ngày tháng sau này của cô ấy sẽ càng khó sống. Lan Lan yếu đuối sẽ sống ra sao đây?
Nhớ lại những điều mà bác sĩ Thường nói với tôi lúc Lan Lan còn ở bệnh viện huyện, trong lòng tôi lại nhen nhóm lên một tia hi vọng. Lúc Lan Lan nhập viện, bác sĩ Thường đã từng nói với tôi ông ấy sẽ nghĩ cách để khiến cho anh cả không làm tổn thương đến Lan Lan nữa, thế nhưng ở hầm mỏ xảy ra chuyện lớn như thế này, ngay cả thời gian đến bệnh viện thăm Lan Lan anh còn chẳng có, bác sĩ Thường cũng bận rộn như vậy, hai người muốn gặp nhau cũng khó chứ đừng nói đến chuyện khuyên giải. Nghĩ đến đây tôi lại thấy ớn lạnh.
Đang cúi đầu trầm ngâm thì mẹ đột nhiên lên tiếng: -An Nhi, trong thời gian con không có nhà, sở công an có phái người đến nhà chúng ta đấy!
-Công an đến nhà chúng ta làm gì ạ?- tôi ngạc nhiên hỏi mẹ.
-Người ta nói có người trình báo rằng anh cả con mua phụ nữ, thế nên đến nhà ta để điều tra.
Nghe mẹ nói vậy tôi chợt chột dạ, liệu đây có phải là “phương pháp” của bác sĩ Thường hay không? Ông ấy nhất quyết không chịu nói cho tôi biết ông đã dùng cách gì để giải quyết mà chỉ bảo tôi chăm sóc chu đáo cho Lan Lan. Hóa ra ông ấy lại đi báo công an đến nhà tôi gây chuyện!
-Mẹ, bọn họ đến nhà mình đã nói những gì?
-Bọn họ chỉ hỏi qua về tình hình Lan Lan nhà chúng ta, nói với bố mẹ là mua bán phụ nữ là phạm pháp. Sau đó chẳng nói gì nữa. Trước khi đi bọn họ nói là sẽ đi tìm anh cả nói chuyện, sau đó không thấy tìm đến nữa. Thế nhưng chuyện đó cũng khiến cho bố con sợ chết khiếp, mẹ cũng đang lo lắng lắm đây!
Tôi đột nhiên hơi hiểu ra vấn đề, trong thôn đâu chỉ có một mình anh cả tôi bỏ tiền mua phụ nữ, công an không đến các nhà khác mà lại tìm đến nhà tôi, rất có thể bác sĩ Thường muốn dựa vào công an để bảo vệ Lan Lan. Bởi vì chuyện thanh niên vùng núi chúng tôi không thể lấy nổi vợ nên chuyện mua phụ nữ về làm vợ rất phổ biến, mọi người ai nấy đều đã quen với việc này nên chẳng ai đi tố giác ai. Mà không có người tố giác thì đương nhiên chẳng công an nào động đến làm gì, như thế đôi bên đều được yên ổn. Hơn nữa tình hình trị an ở nơi đây rất tồi, sở công an mỗi ngày phải xử lí hàng trăm vụ cướp bóc, chém giết, phóng hỏa đốt nhà….thế nên bọn họ đâu có thời gian mà để ý đến mấy vụ mua phụ nữ về làm vợ.
Người của sở công an chỉ nói với bố mẹ tôi rằng chuyện anh cả mua phụ nữ là phạm pháp, bảo bố mẹ chuyển lời với anh cả nhất định phải đối đãi tốt với người ta. Nhưng họ chẳng có bất cứ biện pháp gì. Điều đó chứng tỏ bác sĩ Thường chỉ bảo họ đến hù dọa bố mẹ với anh cả tôi. Ông ấy làm như vậy rất có thể chỉ là để cảnh cáo anh cả tôi: vốn dĩ việc anh mua người ta về làm vợ đã là sai trái rồi, nếu như con ngược đãi người ta thì e là sẽ bị “sờ gáy” đấy!
Dù gì anh cả cũng là người nổi tiếng ở trong làng, đã có đóng góp không nhỏ cho nền kinh tế của địa phương, hơn nữa lại có mối quan hệ xã hội rất rộng, đừng nói là đồn công an của huyện mà ngay cả cục công an cũng đều có bạn bè của anh. Có lẽ đồn sở công an của huyện nhận được tin báo của bác sĩ Thường nên đã cố tình đến nhà tôi để “rung cây nhát khỉ” chứ không phải đến để “gô cổ” anh tôi đi.
Nếu đúng như tôi suy đoán, người của sở công an đã tìm anh cả tôi nói chuyện rồi. Anh cả dù có bận rộn đến đâu, chỉ cần là người của sở công an gọi đến thì kiểu gì cũng sẽ đi gặp họ.
Tôi càng nghĩ càng thấy có lí, trong lòng thầm khen ngợi bác sĩ Thường quả là cao minh. Ông ấy làm vậy không những vừa giữ thể diện cho anh cả tôi lại có thể bảo vệ được Lan Lan. Nếu như anh cả vì chuyện này mà thay đổi thái độ với Lan Lan thì tốt biết mấy.
Đáng nhẽ ra nếu như anh cả không còn ngược đãi Lan Lan như trước nữa thì tôi phải vui mừng mới phải, thế nhưng không biết vì sao mà nghĩ đến đây tôi lại thấy chua xót trong lòng. Lan Lan không thích anh cả nhưng nếu như sau này anh cả đối xử tốt với cô ấy liệu cô ấy có thay đổi cách nhìn với anh không nhỉ?
Nếu như Lan Lan có thể an tâm sống qua ngày với anh cả là một chuyện đáng mừng, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, một cảm giác khó chịu không thể nói được thành lời. Chính miệng Lan Lan đã nói rằng cô ấy yêu tôi, sở dĩ cô ấy ở lại đây là bởi vì tôi, nếu là như vậy chẳng phải cô ấy với anh cả đồng sàng dị mộng hay sao? Lan Lan là chị dâu của tôi, thế mà tôi lại yêu cô ấy sâu sắc. Bị kẹt giữa cô ấy với anh cả tôi khó xử biết bao. Giả sử đến lúc phải chọn một trong hai, tôi biết phải làm thế nào đây?
Một buổi chiều, năm ngày sau khi Lan Lan với tôi trở về nhà, cả nhà chúng tôi đang ngồi quây quần ăn cơm tối thì anh cả trở về. Trông anh có vẻ rất mệt mỏi, người cũng gầy rộc đi.
Vẻ mặt anh cả rất sầm sì, về đến nhà chẳng buồn chào hỏi ai mà đi thẳng về phòng. Mấy ngày không có anh cả ở nhà, Lan Lan đều ngồi ăn cơm với bố mẹ và tôi. Mặc dù trước mặt bố mẹ tôi cô ấy vẫn chẳng nói chuyện gì như trước đây nhưng có thể nhân thấy rằng Lan Lan ăn cơm rất ngon miệng, còn liên tục gắp thức ăn cho tôi nữa. Mẹ nhìn thấy vậy thì vui lắm.
Ban ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, Lan Lan thường gọi tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo. Lúc xung quanh chẳng có ai cô thường nép sát vào người tôi giống như một chú chim nhỏ, bẽn lẽn như một thiếu nữ mới yêu lần đầu, ríu rít nói những lời ngọt ngào khiến cho trái tim tôi đập thình thịch. Thỉnh thoảng cô ấy cũng dò hỏi về chuyện hầm mỏ của anh cả, tôi liền kể hết tình hình mà tôi biết được cho Lan Lan nghe.
Đến tối, Lan Lan thường lén lút gọi tôi qua phòng anh cả, cô ấy nói rất sợ ở một mình. Mặc dù tôi rất muốn đến nhưng vẫn phải khéo léo từ chối.
Giờ anh cả đã về rồi, Lan Lan không cần phải một mình ở trong căn phòng lớn nữa, liệu nửa đêm cô ấy có còn sợ hãi nữa hay không? Còn tôi hiện giờ đang vô cùng sợ hãi, giống hệt như Lan Lan sợ bóng đêm trước đây vậy.
Mùa đông đã đến, bởi vì thời tiết lạnh giá nên những người sống trên núi thường đi ngủ rất sớm. Mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, có lẽ phần lớn thanh niên đã kết hôn đều chui trong chăm ấm và “hú hí” với nhau. Anh cả và Lan Lan đã ngủ rồi chăng? Hay là họ đang….
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng lại không nén nổi tò mò vén tấm màn cửa sổ lên lén lút nhìn về gian nhà phía tây. Căn phòng của anh cả vẫn sáng đèn thế nhưng rèm cửa đã kéo kín mít. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lặng lẽ xuống giường, nhón chân khe khẽ đi ra khỏi phòng, lén lút y hệt một tên trộm. Ngoảnh đầu sang thấy trên nhà lớn đã tắt đèn tối om, tôi đoán chắc bố mẹ đã đi ngủ rồi. Lúc đi ngang qua gian nhà phía tây, tôi cố ý đi thật chậm và lắng tai nghe ngóng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch còn trong phòng của anh cả lại chẳng có động tĩnh gì.
Sợ bị phát hiện nên tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh một lát rồi vội vàng chuồn về phòng của mình, nhẹ nhàng như một con chuột. Chui vào trong chăn ấm, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng tìm đến, trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười ngọt ngào của Lan Lan.
Nhớ đến khoảng thời gian hai tháng Lan Lan nhập viện, trái tim tôi lại cảm thấy ấm áp. Chúng tôi ở gần nhau đến như vậy, ngày ngày chung sống dưới một mái nhà, mặc dù là quan hệ chị dâu em chồng nhưng lúc ở trong bệnh viện, rất nhiều người không biết chuyện đều nghĩ chúng tôi là một đôi vợ chồng trẻ. Tôi rất thích ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người nhìn tôi, thậm chí rất thích cái cảm giác bị người ta hiểu nhầm.
Tuy nhiên, giả không thể trở thành thật! Điều khiến tôi cảm thấy vô cùng tàn khốc đó là mặc dù tôi và Lan Lan đều dành tình cảm cho nhau nhưng chúng tôi không thể nào trở thành một cặp. Cô ấy căm ghét anh cả đến thế nhưng vẫn phải ở chung một phòng, ngủ chung trên một chiếc giường với anh.
Giờ thì tôi đã biết anh cả chẳng thể làm được chuyện đó, bởi vì anh không phải là một người đàn ông bình thường, nhưng rất có thể anh là một gã đàn ông biến thái. Cho dù là ai thì chỉ cần là đàn ông, nằm bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp thuộc về mình thì không thể không có chút phản ứng gì, càng không thể không động lòng. Anh cả là một người đàn ông có đủ thất tình nhục dục nhưng lại bị đả kích về mặt tình cảm. Anh có thể vì cô gái mà mình yêu mà trở mặt với bố đẻ của mình, làm trái với di nguyện của ông nội. Đến giờ mặc dù anh đã có trong tay một khối tài sản kếch xù nhưng cái mà anh đã mất đi còn đáng quý hơn cả tiền tài. Bao nhiêu năm cô độc, dục vọng bị đè nén khiến cho anh cần có một người đàn bà hơn bất kì