Anh cả không đồng ý chuyện mai mối có lẽ chính là vì trong lòng anh có một bí mật không thể hé răng. Anh không muốn để cho những người quen biết mình biết được bí mật nhục nhã này. Sở dĩ anh bỏ tiền ra mua đàn bà có lẽ chỉ là để bảo vệ sự tôn nghiêm hư vô của một gã đàn ông.
Nói thực lòng, tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của anh cả, nếu như người phụ nữ mà anh mua về không phải là Lan Lan, hoặc nếu như tôi không đem lòng yêu chị dâu của mình thì có lẽ tất cả tình cảm tôi dành cho anh cả vẫn sẽ vẹn nguyên như trước đây, việc anh ấy làm tổn thương Lan Lan tôi sẽ coi như đó là một cách thức yêu thương của anh ấy. Thế nhưng hiện giờ hoàn cảnh đã thay đổi, sau khi đem lòng yêu thương Lan Lan, tôi đã có sự nhìn nhận khác với anh mình. Anh cả trong mắt tôi không còn là một người bình thường mà là một ác quỷ, một con ác quỷ có thể đẩy Lan Lan xuống địa ngục bất cứ lúc nào.
Tôi không thể không lo lắng cho Lan Lan, bởi vì tôi yêu cô ấy! Nhưng sự lo lắng của tôi là thừa thãi, bởi vì cô ấy là người phụ nữ của anh trai tôi. Đối mặt với anh cả, tôi cảm thấy mình vô dụng! Tôi chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào sự thay đổi của anh cả, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với Lan Lan, chỉ cần Lan Lan không bị giày vò, tôi chấp nhận đau thương để buông tay cô ấy!
Tôi đã có những dự định xấu nhất trong lòng, đợi đến khi cuộc sống của Lan Lan và anh cả ổn định lại, không khiến tôi lo lắng như trước đây nữa, tôi sẽ rời khỏi cái nhà này, bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi thấy lòng mình chợt nhẹ nhõm hơn. Chẳng mấy chốc đã là nửa đêm, gian phòng phía tây vẫn rất yên tĩnh, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc mộng.
Trong cơn mộng mị, tôi mơ thấy mình đang đứng trước cửa phòng của anh, nhìn thấy anh mình trần như nhộng đang cuống quýt cởi hết quần áo của Lan Lan. Lan Lan hoảng hốt lấy tay che ngực, ra sức lùi lại phía sau. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt van xin, tôi biết cô ấy đang cầu cứu tôi nhưng tôi chỉ biết giương mắt đứng đó.
Lan Lan đang rơi lệ, đôi mắt của cô chất chứa sự oán trách, cô ấy đang trách tôi vô dụng, chỉ biết giương mắt đứng nhìn người mình yêu bị kẻ khác làm nhục. Điệu bộ của Lan Lan khiến cho anh cả nổi điên, anh hùng hổ lao đến tóm chặt lấy cánh tay Lan Lan, hung dữ đánh cô tới tấp rồi chồm lên người cô như một con hổ đói……..
Quần áo của Lan Lan bị anh cả xé rách tơi tả, cô vùng dậy cố thoát khỏi bàn tay hung tợn của anh cả nhưng cái mà cô nhận được chỉ là những vết bầm tím trên khắp cơ thể. -Á……- một tiếng thét thất thanh khiến tôi giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi nghe thấy rõ ràng đó chính là tiếng thét của Lan Lan.
Tôi tưởng rằng tiếng thét của Lan Lan không phải là thật, nhưng lúc tỉnh táo lại tôi mới biết đó không phải là mơ, tiếng thét thảm thiết của Lan Lan đang vọng lại từ gian nhà phía tây. Tiếng kêu xé ruột xé gan giữa đêm đông tĩnh mịch đã xé nát trái tim tôi. Tôi biết, cơn ác mộng của mình vừa kết thúc thì cơn ác mộng của Lan Lan chỉ vừa mới bắt đầu.
Mỗi lần nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Lan Lan, trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt phải. Tôi siết chặt nắm tay trong đêm đen nhưng không biết phải hướng nắm đấm ấy về phía ai? Cuối cùng, nấm đấm ấy chỉ có thể giáng mạnh lên bức tường cứng đơ. Máu từ bàn tay tuôn ra mà tôi hoàn toàn không hay biết.
Tôi nghĩ, anh cả chắc chắn phát điên rồi, điên tới mức mất hết cả lí trí. Mà điên với tàn nhẫn luôn đi liền với nhau, vì vậy anh cả hiện giờ đã tàn nhẫn đến mức mất hết cả tính người!
Tôi có thể hiểu cho hoàn cảnh của anh cả, cũng đồng cảm với cảnh ngộ của anh nhưng tôi không sao chấp nhận được việc hết lần này đến lần khác anh tàn nhẫn chà đạp Lan Lan như một con dã thú. Anh không nên đem nỗi đau khổ của mình để trút hết lên người khác. Khi trời sáng, tiếng thét phát ra từ phòng anh cả cũng chấm dứt. Lúc ăn sáng, anh cả chẳng nói chẳng rằng ngồi phịch xuống bên bàn ăn. Bố tôi sức khỏe chưa hồi phục ăn, nhìn thấy anh cả liền trợn mắt buông bát đũa đi thẳng vào nhà trong.
Mẹ tôi thấy Lan Lan không lên nhà ăn cơm cũng chẳng dám hỏi nhiều, liền bê cơm nước vào phòng cho Lan Lan. Trên bàn ăn chỉ còn lại tôi với anh cả. Anh cả chỉ mải cắm đầu ăn cơm, chẳng buồn liếc tôi lấy một cái. Tôi vốn định hỏi han anh vài câu nhưng nhìn thái độ đó của anh, tôi biết anh vẫn còn tức giận tôi vì chuyện của Lan Lan, thế nên câu nói đã ra đến cửa miệng lại bị nuốt vào trong.
Mẹ tôi đưa cơm cho Lan Lan quay lại thì anh cả cũng ăn xong và đứng dậy ra ngoài. Tôi vừa ăn cơm và nhìn trộm anh, thấy anh không ra khỏi cửa mà đi thẳng về phòng của mình. -Mẹ, Lan Lan… à không, chị dâu thế nào rồi? Có chịu ăn uống gì không?
-Đang ăn đấy!- mẹ nhìn tôi rồi đáp.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng thấy yên tâm hơn đôi chút. Trước khi nhập viện Lan Lan thường bỏ ăn, mẹ đã tốn rất nhiều công sức dỗ dành cô ấy mới chịu ăn một ít. Chỉ có điều tôi cũng thấy là lạ, cảm thấy hôm nay Lan Lan dường như có gì đó khác bình thường, đêm qua bị anh cả hành hạ như vậy mà giờ Lan Lan vẫn còn tâm trạng ăn cơm sao? Chẹp….kì lạ cũng mặc kệ, cho dù thế nào, Lan Lan chịu ăn cơm là tốt rồi!
-Nó nói vì con nên nó mới chịu ăn cơm đấy!- mẹ cố nói khe khẽ với tôi.
Nghe mẹ nói tôi lại thấy lòng buồn rười rượi, sống mũi cay cay. Tôi lập tức nhớ lại những gì mà Lan Lan đã nói với tôi: “Em vì anh nên mới sống tiếp!” Ăn xong cơm, trở về phòng tôi vẫn miên man với những điều Lan Lan đã nói. Rõ ràng cô ấy biết về nhà sẽ bị anh cả giày vò thế nhưng lại không chịu chạy trốn. Cô ấy chấp nhận chịu nhục nhã, sống một cuộc sống người không ra người, ma không ra ma chỉ bởi vì tôi! Còn tôi, rõ ràng là biết cô ấy về nhà sẽ bị chà đạp lại không dám làm điều gì cho cô. Lan Lan vì tôi mà làm vậy thật không đáng!
Ban ngày, mặc dù anh cả ở nhà nhưng nhà tôi vẫn rất yên tĩnh. Chỉ đến nửa đêm, gian phòng của anh cả mới trở nên ồn ào. Cứ đêm đến là tôi lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cứ nghe thấy tiếng la hét của Lan Lan là tim tôi lại đau như dao cắt. Hết ngày này qua ngày khác, tôi nhẫn nhịn nỗi đau, khó nhọc vượt qua những đêm dài thức trắng. Suốt mười ngày liên tiếp tôi và Lan Lan không được gặp mặt lấy một lần. Lan Lan hoàn toàn không bước chân ra khỏi phòng anh cả, cũng không biết là cô ấy khong chịu ra hay anh cả không cho cô ấy ra. Chỉ có điều, cứ nửa đêm nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lan Lan, tôi lại lo lắng không biết anh cả đang làm gì cô ấy, càng không biết Lan Lan có thể chịu đựng được bao lâu.
Lan Lan vì tôi mà ngày ngày phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh cả, thế nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào. Lan Lan vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô. Tôi không thể chấp nhận chuyện này cứ kéo dài mãi mãi, tôi không thể làm con rùa ngày ngày rụt đầu rụt cổ trốn trong cái mai của mình, để mặc cho người mình yêu thương phải chịu đựng nỗi cô độc và đau khổ.
Tôi quyết định âm thầm hành động, nhưng tôi có làm gì cũng không thể trực tiếp đối mặt với anh cả được, tôi không thể trở mặt với anh được. Nếu làm vậy thì người bị chỉ trích chính là tôi, mọi người sẽ nói rằng tôi cướp vợ của anh trai.
Sau hơn người ngày mày mò suy nghĩ, tôi đã tìm ra cách. Tôi nhớ ra những lời dặn dò của bác sĩ Thường trước lúc Lan Lan ra viện, ông ấy bảo tôi nếu gặp bất cứ khó khăn gì thì cứ đến tìm ông ấy. Tôi không đến bệnh viện tìm ông bởi vì như vậy rất dễ bị người khác phát hiện. Tôi chỉ len lén chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Thường, nói với ông ấy cảnh ngộ hiện giờ của Lan Lan, cầu xin ông ấy hãy nghĩ cách giúp đỡ Lan Lan, nếu không e rằng bệnh cũ của cô ấy sẽ lại tái phát.
Bác sĩ Thường nghe xong điện thoại im lặng hồi lâu không nói. Tôi phải giục mãi ông ấy mới chịu chậm rãi nói: -Để tôi nghĩ cách xem sao!- nói rồi cúp máy luôn.
Trở về nhà, tôi lại khó nhọc chịu đựng thêm ba ngày nữa. Trong ba ngày ấy, cứ nhìn thấy anh cả là tôi lại thấy chột dạ. Mặc dù anh ấy đối xử với Lan Lan như vậy, mặc dù anh giống như một con dã thú trong mắt tôi nhưng trước mặt anh tôi vẫn không dám ngẩng cao đầu, tôi luôn cảm thấy mình đang làm một việc có lỗi với anh.
Buổi sáng ngày thứ tư, có một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa nhà chúng tôi. Cảnh sát ở huyện đã dẫn anh tôi đi, tôi sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, sợ hãi trốn trong phòng lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài.
Lúc đó tôi trốn trong phòng nhìn thấy cảnh sát đứng ở giữa sân gọi to tên anh tôi, mẹ từ trong nhà hốt hoảng ra đón họ. Mẹ tôi mời mấy viên cảnh sát vào nhà uống trà nhưng họ từ chối. Sau đó anh tôi từ gian nhà phía tây đi ra nói chuyện với họ, tôi nghe thấy họ nói với anh cả rằng có chuyện muốn anh cả đi với họ một chuyến, ngoài ra thì chẳng nói gì thêm, bọn họ cũng không còng tay anh lại, vì vậy tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tôi nghĩ bụng, có lẽ mấy viên cảnh sát này chỉ đến hù dọa anh cả tôi như lần trước để anh thôi không dám ngược đãi Lan Lan nữa mà thôi.
Anh cả bị dẫn đi rồi nhưng tôi chẳng thấy bố tôi đi ra từ nhà lớn, Lan Lan ở trong phòng anh cả cũng chẳng thấy lộ diện. Mẹ nhón chân chạy về phía phòng tôi, vừa vào cửa đã gọi: -Kim An ơi….anh trai con bị cảnh sát bắt đi rồi, bố con sức khỏe yếu không thể ra ngoài được, con mau mau đi theo xem sao!
Bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ người của sở cảnh sát đến đây rất có thể là do bác sĩ Thường nhờ họ đến, cũng có thể là do tôi âm thầm gây ra, thế nên tôi không dám nhiều lời, đẩy xe đạp ra ngoài đi lên sở cảnh sát. Đi được một đoạn xa rồi vẫn nghe thấy tiếng mẹ nói với theo: -An Nhi ơi, nghe ngóng được chuyện của anh thì mau mau quay về, đường khó đi lắm, đừng có về muộn con nhé!
Những người tò mò đứng xem đầy hai bên đường, bọn họ túm năm tụm ba bàn tán, chỉ chỏ nọ kia. Tôi chẳng buồn đáp lời mẹ mà nhấn mạnh pê đan, đi như bay trên đường. Chiếc xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi cũng lê được tấm thân ướt đầm mồ hôi đến sở cảnh sát. Tôi xuống xe nhìn ngó xung quanh, trong lòng thấp thỏm bất an. Bỗng nhiên có một viên cảnh sát khoảng ngoài ba mươi tuổi đến gần hỏi: -Này cậu thanh niên kia, đứng ở đây nhìn ngó cái gì thế hả?
Tôi vội vàng đáp: -Chú cảnh sát ơi, cháu là em trai của anh Kim Quý ở thôn Kim Gia, anh cháu bị các chú bắt đến đây, cháu qua xem xem có chuyện gì không?Viên cảnh sát đó nghe xong, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, chỉ tay vào phía trong nói: -Này cậu trai, xe cảnh sát của chúng tôi sáng nay đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi nhưng tôi không nghe thấy ai nói rằng đi bắt người cả. Cậu nhìn đi, xe của chúng tôi đã về đâu?
Nghe viên cảnh sát nọ nói vậy tôi chợt ngây người không hiểu ra làm sao. Rõ ràng một tiếng trước xe cảnh sát đã dẫn anh cả tôi đi, thế nhưng sao giờ xe vẫn chưa về? Hơn nữa tại sao những cảnh sát ở đâ’y lại không biết đồng nghiệp của mình đi bắt người chứ? Vậy thì họ bắt anh cả làm gì, dẫn anh đi đâu nhỉ?