Hắn sờ soạng đến phía trước giường, "Ta biết độc trong cơ thể nàng rất sâu, cho nên không cần nói dối an ủi ta, ít nhất trước tiên nên ngăn chặn chúng nó lại, sau đó tìm biện pháp giải độc."
"Muốn điều chế thuốc giải Huyền Âm chưởng cần phải có thời gian, hơn nữa trong đó có vài vị thảo dược hết sức khó tìm, nương ta mới nổi giận khi ta đem nó cho ngươi. Cho nên, ngươi không cần lãng phí nội lực ở trên người của ta, ta chỉ muốn thừa dịp trước khi độc phát tát, thống thống khoái khoái chơi một chút, sau đó tìm một chỗ an tĩnh chờ chết."
Hoắc Húc Dương lớn tiếng trách móc, "Không được nói nữa! Ta sẽ không để cho nàng chết!"
"Ta đây đã là một người gần chết cũng không kiêng kị, ngươi sợ cái gì?" Nàng yêu kều lôi kéo tay áo của hắn, "Hoắc đại ca, thế giới bên ngoài ngươi quen thuộc hơn so với ta, không bằng ngươi dẫn ta đi chơi, chờ ta chết, ngươi đem ta đốt thành tro, ta cũng không muốn mình biến thành một đống xương trắng, như vậy sẽ rất xấu."
Hắn khóa chặt mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), "Đừng nói chuyện không may, chắc chắn còn biện pháp khác."
Bạch Linh Chi ngửa trán, ranh mãnh cười nhìn khuôn mặt tuấn tú phức tạp của hắn, dường như vì an nguy của nàng mà lo lắng, trong lòng ngọt ngào, không hối hận tiền đặt cược nguy hiểm này.
*****
Đợi độc tính trong cơ thể nàng hơi được áp chế xuống, sẽ không bao giờ chịu yên tĩnh ở trong phòng, ỷ vào hắn áy náy với mình, kiên quyết bắt Hoắc Húc Dương cùng nàng du sơn ngoạn thủy, chỉ cần nàng không phải mượn cơ hội quấy nhiễu cơ thể hắn, hầu như có thể nói là xin gì được nấy.
Mặt trời lặn về phía tây, một ngày lại trôi qua, hai người rất nhanh tìm được một gian khách sạn nghỉ chân.
"Hoắc đại ca uống trà." Bạch Linh Chi quam tâm vì hắn rót chén nước.
Hắn nâng lên cái ly, "Cám ơn."
"Chờ một chút." Nàng đem ba viên thuốc chuẩn bị tốt bỏ vào trong tay hắn, ý bảo hắn uống.
"Đừng quên còn có cái này." Đây đã là lần thứ năm rồi, còn bốn lần nữa.
Mặt Hoắc Húc Dương lộ vẻ chần chờ.
Nàng trêu chọc hỏi: "Sợ ăn chúng nó, ngươi thật sự sẽ yêu ta?"
"Không phải, chỉ là không biết được chuyện gì xảy ra, mấy ngày gần đây hai mắt ta có chút đau, ta sợ có liên quan đến thuốc này." Hắn nói thẳng.
Bạch Linh Chi có vẻ kích động, "Thật vậy chăng? Kéo dài thật lâu sao?" Vậy chứng tỏ nàng điều chế thuốc không sai.
"Chẳng qua là một chút mà thôi."
"Còn có những triệu chứng khác sao?"
"Không có." Hoắc Húc Dương cau mày, "Đây tột cùng là thuốc gì?"
Nàng nhìn xung quanh nói, chẳng qua là không chịu nói thật. "Ta không phải đã nói qua sao, không nên hỏi nhiều như vậy, mau nuốt chúng nó xuống, ngươi yên tâm, nếu ta muốn hại ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Hoắc Húc Dương cân nhắc hồi lâu, kiên trì nuốt xuống, ai bảo hắn nợ nàng một mạng.
"Nếu lần sau mắt của ngươi đau, phải nhớ nói cho ta biết." Nàng không thể không chữa khỏi hai mắt của hắn! "À. . . . . . Ta là sợ có di chứng gì đó sau này."
Hắn bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm là nàng không yên tâm, nên mới mỗi lần đều bắt buộc hắn uống thuốc.
"Được rồi, chúng ta ăn thôi!" Bạch Linh Chi cười ngọt ngào vì hắn gắp thức ăn, "Ta biết ngươi thích nhất là ăn rau, ngươi phải ăn nhiều một chút, nếu không đợi ngươi mệt muốn chết rồi, ai sẽ mang ta đi chơi."
"Thay vì đi chơi, có lẽ chúng ta nên trở về Ly Hồn cốc, nói không chừng lệnh đường có biện pháp giải độc cho nàng." Hiện tại Hoắc Húc Dương chỉ quan tâm đén độc trên người nàng.
Bạch Linh Chi cong đôi môi đỏ mọng, "Ngươi gấp gáp muốn thoát khỏi ta như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, tốt lắm chúng ta ở chỗ này chia tay, ngươi mau trở lại bên người sư phụ ngươi, không cần lo lắng cho ta, cũng không cần cảm thấy áy náy."
"Ta là quan tâm nàng." Lời vừa ra khỏi miệng, hắn suýt nữa tự cắn đầu lưỡi mình.
Nàng nghe xong cười tươi như hoa, "Ngươi thật sự quan tâm ta?"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương hơi luống cuống, "Ta, ý của ta là do ta nợ nàng, đương nhiên phải quan tâm mới đúng."
"Thật sự chỉ là nguyên nhân này mà thôi?" Nụ cười sáng lạn bỗng chốc cứng đờ.
Hắn thu lại vẻ nghiêm chỉnh, "Đương nhiên."
"Được rồi!" Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang (là một chuyện tình lãng mạn, thuộc tác phẩm văn học, đại khái giống như con gái sợ con trai mặt dày đeo bám), giống nhau thôi, nàng không tin hắn liệt nam này có thể thoát khỏi lưới tình do mình bày ra.
"Nàng bằng lòng trở về?"
Bạch Linh Chi kiều mỵ lườm hắn một cái, "Ta mới không cần, bởi vì chỉ cần độc của ta được giải, ngươi sẽ giữ một khoảng cách với ta, cho nên cho dù ngày mai ta sẽ chết, ta cũng muốn chết ở trong ngực của ngươi."
Tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bàn tay hắn. "Hoắc đại ca, nếu ta chết, ngươi sẽ vì ta rơi một giọt nước mắt không?"
Trong lòng Hoắc Húc Dương một trận kích động, "Không nên nói bậy!"
"Ta đối với ngươi mãi mãi đều là nghiêm túc." Nàng đa tình ngắm hắn.
Hắn rút bàn tay to về, trong lòng hoảng loạn.
"Vị này không phải là Hoắc huynh sao?" Một giọng nam xa lạ bất chợt tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Từ giọng nói đối phương hẳn là người quen biết, Hoắc Húc Dương tìm kiếm trí nhớ trong đầu.
"Huynh đài là. . . . . . Âu Dương huynh?"
Nhớ rõ năm trước ở trên đại hội võ lâm có nói chuyện vài câu với người này.
Từ trước đến nay tự cho mình là nam nhân phong lưu trẻ tuổi cười nhẹ, "Hoắc huynh trí nhớ rất tốt, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp được huynh, thật trùng hợp. Đây? Vị cô nương này là . . . . ." Mặc dù trên mặt che khăn lụa, nhưng là y chính là kinh nghiệm hơn người để có thể phán đoán ra, từ đôi mắt xinh đẹp kia liền có thể biết được tuyệt đối là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Căn cứ vào lễ phép, Hoắc Húc Dương chỉ phải đơn giản giới thiệu. "Vị này là Bạch cô nương, là bằng hữu Hoắc mỗ."
"Thì ra là Bạch cô nương, tại hạ là thiếu môn chủ Phi Thiên môn Âu Dương Thiếu Kiệt." Hắn chắp tay nói.
Bạch Linh Chi cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú, hơi khó chịu. "Một môn phái nho nhỏ, nghe cũng chưa nghe qua." Nam nhân này cho mình là ai, sao có thể nhìn chằm chằm nàng như thế.
Hiện trường một trận xấu hổ.
"Nàng thất lễ quá, địa vị Phi Thiên môn ở trên giang hồ không thua kém Ngũ Nhạc đâu." Vì hóa giải không khí, Hoắc Húc Dương giận dữ trách cứ.
Nàng lơ đễnh hừ nhẹ, "Quản hắn là Phi Thiên khỉ gió gì, miễn sao ta chưa từng nghe qua là được."
Hoắc Húc Dương chau hai hàng lông mày lên, lại muốn khuyên bảo người.
"Ha ha, Bạch cô nương nói đúng, so với Ngũ Nhạc, Phi Thiên môn quả thật không được tính là gì." Âu Dương Thiếu Kiệt cố ý lấy lòng giai nhân.
"Vẫn cho là Hoắc huynh không có thất tình lục dục, giống như lão tăng ngồi thiền, không thể ngờ tới còn có thể động tâm ở hồng tràn, may mắn quen được một cô nương đặt biệt như vậy, thật khiến cho tiểu đệ hâm mộ."
Hâm mộ quỷ quái gì! Bạch Linh chi tức giận thầm nghĩ, ngươi tuyệt nhiên không thể so sánh với Hoắc đại ca.
Hoắc Húc Dương cười đến có chút không được tự nhiên. "Âu Dương huynh hiểu lầm."
"Hoắc đại ca, đừng cố phí lời với người không quan trọng, ăn cơm quan trọng hơn." Bạch Linh Chi tự tay đem đĩa rau đến miệng hắn. "Mở miệng ra."
"Nàng. . . . . . Ta tự ăn là được rồi." Hắn bị nàng trêu cợt đến xấu hổ.
Bạch Linh Chi không chịu bỏ qua, "Ngươi không mở miệng ra, ta liền vẫn đợi."
"Nhưng. . . . . ." Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người làm ra loại hành động này không khỏi quá rêu rao rồi, nhưng nếu không làm theo, chỉ sợ nàng sẽ không hết hy vọng.
Nàng hờn dỗi, "Nhanh lên chút nào!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương đỏ bừng mở miệng ngậm sự ban thưởng của nàng. "Cám ơn, những thứ khác ta tự ăn là được rồi." Hắn thật sự hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Một người mù vậy mà may mắn được lọt mắt xanh của giai nhân, thật là vận cứt chó mà (em thề là em không thể tìm từ thay thế khác), hắn vẫn không tin mình thất bại.
Âu Dương Thiếu Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hoắc huynh thật có phúc."
"Để cho Âu Dương huynh chê cười."
Bạch Linh Chi mang chút bất mãn liếc xéo, "Cái gì chê cười? Ta thấy hắn chỉ có hâm mộ mà thôi."
"Tại hạ đúng là hâm mộ Hoắc huynh có thể quen biết với giai nhân như vậy." Khóe miệng Âu Dương Thiếu Kiệt ý cười sâu không tới đáy, "Không bằng bữa cơm hôm nay để cho tiểu đệ làm chủ, đêm nay không say không về."
Hắn chối từ, "Âu Dương huynh quá khách khí rồi."
"Đây là cơ hội hiếm có, Hoắc huynh đừng từ chối." Nói xong, liền lập tức gọi tiểu nhị tới, dọn ra một bàn tiệc rượu phong phú khác, trong ba người, đại khái chỉ có Hoắc Húc Dương không nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt trong lúc đó.
*****
"Hoắc đại ca, nhìn ngươi bước đi không ổn, không uống được lại cố uống, cẩn thận!" Bạch Linh Chi kéo hắn trở lại phòng, thiếu chút nữa bị trượt chân, trong miệng nói thầm, "Ta thấy cái tên thiếu môn chủ Phi Thiên môn gì đó biết tửu lượng của ngươi kém, nhưng vẫn cố tình rót rượu cho ngươi, nhìn thấy thật chán ghét mà."
Hắn mất rồi bộ dạng say rượu. "Ta không có say."
Thật vất vả đỡ Hoắc Húc Dương ngồi xuống trên giường, liền rót ly nước cho hắn, "Nhìn miệng ngươi đầy mùi rượu, còn dám nói không say, uống nước đi."
Hoắc Húc Dương không nói hai lời, cầm lên uống cạn sạch. "Ta thật sự không say."
"Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có thích ta không?" Nàng thừa cơ hắn say mà hỏi.
Hắn giật mình hồi lâu mới tìm được tiếng nói. "Ta đối nàng chỉ có cảm kích cùng áy náy."
Xem ra hắn vẫn còn tỉnh táo.
Bạch Linh Chi mở miệng giống như cao nhân, "Bởi vì nương ta làm sư phụ ngươi bị thương, cho nên ngươi không chịu đón nhận tình cảm của ta?"
"Cái này. . . . . . Hoắc mỗ quả thực không biết nên trả lời thế nào." Cảm giác của hăn với nàng vô cùng hỗn loạn, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Hay là bởi vì lần trước ta quá chủ động, còn động tay đông chân với ngươi, ngươi liền cho rằng ta là một nữ nhân phóng túng, cho nên, không phù hợp tiêu chuẩn chọn vợ của ngươi?"
Nghĩ đến mội lưỡi mềm mại của nàng từng làm chuyện xấu trên người hắn, khuôn mặt Hoắc Húc Dương giống như lửa đốt, lúng túng vứt sang một bên, "Chuyện ngày đó ta đã sớm quên."
"Thật đã quên?" Nàng nghiêng người thổi khí bên tai hắn.
Hoắc Húc Dương cảm thấy có nắm lửa ở trong người dấy lên, bỗng nhiên miệng đắng lưỡi khô, để phòng ngừa tình thế cấp bách liền tránh ra, "Đã khuya lắm rồi, nàng cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi."
"Ta muốn ở lại." Bạch Linh Chi không cảm thấy thẹn nói.
Hắn thở dốc vì kinh ngạc, "Nàng. . . . . . Nàng còn ép ta như vậy, ngày mai ta lập tức đưa nàng trở về Ly Hồn cốc." Dù sao hiện tại nàng không thể thi triển được võ công, tuyệt nhiên sẽ không ngăn cản được hắn.
"Người ta chỉ nói là muốn ở lại, không có ý gì khác, khẩn trương như vậy làm gì? Nhìn biểu tình khó hiểu của ngươi giống như ta sẽ ăn ngươi vậy." Chẳng lẽ nàng thiếu sức quyến rủ đến thế sao?
"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không được thỏa đáng." Hoắc Húc Dương ho nhẹ một tiếng nói.
Bạch Linh Chi buồn bực nghiêng mắt nhìn hắn liếc một cái, cố ý thêm mắm thêm muối, "Ta là sợ cái tên thiếu môn chủ Phi