Lúc mơ màng tỉnh lại, cô đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cảm giác lạ lẫm và hố ngăn cách đang hình thành giữa họ, lúc anh trút tức giận và căm phẫn lên người cô, sự vùng vẫy, đánh chửi của cô, sự thô bạo, hung hãn của anh khiến cảnh tượng lúc đó còn kịch liệt, tàn bạo, mệt mỏi hơn cả một trận đánh với kẻ thù.
Họ thù hận nhau.
Cưỡng bức cô rồi vứt cô vào một căn phòng xa lạ, cả quá trình đều mang một sự lạnh lùng tàn khốc chưa từng có.
Anh đang tức giận, anh đang lồng lộn, anh đang căm phẫn.
Nhưng cô bất lực.
Ngay cả mình còn không cứu được, làm sao có thể đi cứu người khác?
Đôi chân trần chạm xuống nền nhà lạnh lẽo.
Trái tim cô cũng lạnh lẽo hệt như nền nhà bằng đá granit này.
Bước vào phòng tắm, mở vòi sen, dòng nước lạnh lẽo chảy trên cơ thể trắng nõn nà của cô, và trên những vết bầm tím đáng sợ.
Tắm một lúc lâu, hai chân cô bắt đầu run lên.
Tối nay đối với cô mà nói, trở thành vệt đen đáng sợ nhất trong ký ức.
Anh dùng cách tàn bạo nhất để làm nhục cô ngay trên đường phố đông đúc xe cộ qua lại.
Cơ thể và trái tim cô ướt đủ rồi, lạnh đủ rồi, cô từ phòng tắm bước ra, trong gương, cô nhìn thấy gương mặt cắt không còn một giọt máu của mình.
Cô nhớ lại, bốn ngày trước, cô đặt chân đến Mỹ, gương mặt đầy sức sống của cô còn chứa chan hạnh phúc.
Bốn ngày.
Yêu một người chỉ trong một khoảnh khắc, quen với sự có mặt của một người bốn tháng cũng chưa đủ, nhưng, thì ra nguội lạnh với một người chỉ cần bốn ngày.
Lúc anh vắt kiệt cơ thể cô bằng cách vô tình nhất, sự đụng chạm thô bạo đó càng làm rộng thêm hố ngăn cách giữa họ.
Trên giá để đồ, hai chiếc áo choàng tắm cùng kiểu dáng chỉ khác kích cỡ được xếp ngay ngắn, gọn gàng, cô lấy áo nữ, lạnh lùng khoác lên người.
Cô nghĩ, đã đến lúc hai người ngồi xuống chính thức nói chuyện với nhau rồi.
Cô chán ghét mình lúc này, chán ghét anh lúc này, càng chán ghét những cuộc cãi vã không có điểm dừng này.
Tất cả những gì xảy ra tối hôm nay khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Tính cách như thế, cho dù không cam lòng thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể trở thành con bò cạp hung hăng.
Mở cửa phòng ra, phòng khách yên tĩnh đến ngột ngạt nhưng cô biết người đàn ông đó vẫn đang ở đây.
Bởi vì trên nền nhà la liệt những mảnh vỡ của những vật dụng trong nhà vừa bị một trận cuồng phong tấn công, rất rõ ràng trước mắt, người đàn ông đó trong cơn thịnh nộ đã đập phá, trút giận lên mọi vật dụng trong tầm mắt của mình.
Bên bậu cửa, ánh trăng hắt lên một bên mặt u ám của người đàn ông.
“Bác Diệp ạ? Cháu là Hứa Ngạn Thâm đây, có một chuyện cháu muốn bàn với bác. Sức khỏe của Chức Tâm không tốt, cháu muốn xin cho cô ấy nghỉ việc.”
Cô mở to mắt, kinh ngạc đứng khựng lại.
Cô không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, quay lưng về phía cô.
Người được “thương lượng” ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất ngờ.
“Đúng, hai tiết mục đó cô ấy đều không làm nữa!” Thái độ của anh rất kiên quyết, không chấp nhận bất cứ sự thương lượng nào “Không, không bàn giao! Cô ấy ở lại Mỹ luôn ạ! Mong bác Diệp tìm người thay thế.”
Ở đâu ra chuyện thế này?! Tức thời bảo giám đốc đài tìm người dẫn chương trình khác thay thế không phải là làm khó người ta sao?!
Đã nói không được tức giận nữa, nhưng lúc này lửa giận lại bốc lên tận đầu.
Anh tự cho mình cái quyền quyết định cuộc đời của người khác ư? Thật quá đáng!
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, anh không vui cắt ngang, “Không tìm được người là chuyện của bác Diệp, cháu sẽ fax đơn xin nghỉ việc của Chức Tâm ngay bây giờ cho bác.” Đối với vị trưởng bối mà bình thường anh đối xử lịch sự, lễ phép, lần này, giọng điệu của anh rất xấc xược.
Hơn nữa, không nghe bất kỳ lời khuyên nào của đối phương, anh đã cúp điện thoại.
Anh quay người lại, đối diện với ánh mắt vô cùng phẫn nộ của cô.
“Vì sao anh lại xin cho tôi nghỉ việc?!” Anh đã bàn bạc với cô chưa?!
Mặt không cảm xúc anh đi lướt qua cô, rút một tờ giấy trên bàn bắt đầu fax đi.
“Công việc của em là do anh cho em, anh có quyền đòi lại.” Fax xong đơn xin nghỉ việc của cô, anh quay người lại, dùng dòng điệu vô cùng lạnh lùng trả lời cô.
Công việc ở đài phát thanh là anh cho cô ư? Ngực cô tức đến sắp nổ tung.
Anh sao có thể ngang ngược như thế? Anh sao có thể chà đạp lên lòng tự trọng của cô như thế?
Cô vừa tốt nghiệp, anh đã sắp xếp cho cô công việc ở đài phát thanh của Hứa gia, cho dù không đúng chuyên ngành nhưng chỉ vì anh không thích cô chạy ngược chạy xuôi, cô đành im lặng nghe theo sự sắp xếp của anh.
Kết hôn năm đầu tiên, anh giúp cô lập tiết mục “Chức Tâm”, vì anh nói đã muốn làm việc thì cứ xem nó như một trò giải trí. Cô thích trò chuyện với người khác, thế là nghe theo sự sắp đặt của anh, trở thành người dẫn chương trình cho tiết mục tình cảm này.
Anh chưa bao giờ hỏi cô thật sự cần gì, cô luôn phải tìm cách thích ứng với sự bá đạo, chuyên quyền của anh, nhưng bây giờ một câu nói của anh đã phủi sạch sự cố gắng, nỗ lực trong công việc mấy năm qua của cô.
Cô là con rối không chút cảm xúc gì trong tay anh ư?
“Vợ của Hứa Ngạn Thâm không cần phải ra ngoài làm việc, sau này, em chỉ cần ở trong căn nhà này đợi anh đi làm về là được rồi.”
Anh muốn nhốt cô ư? Chuẩn bị cầm tù cô ư? Mặt cô đầy vẻ mỉa mai.
“Anh đã tìm một vệ sĩ, từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ theo sát bảo vệ em.”
Bảo vệ? Thật nực cười, sao không nói thẳng là giám sát cô cho rồi?
Đôi mắt to đen láy của anh không có bất kỳ cảm xúc nào, “Sau này anh đi đâu cũng sẽ mang em theo.”
Nhìn đôi mắt lạnh như băng đó, cô rất muốn, rất muốn cười, “Hứa Ngạn Thâm, anh sợ tôi lại cắm sừng anh à?”
Hai chữ “cắm sừng”, giống như tia sét phá tan sự lạnh lùng của anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, chụp mạnh lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen híp lại, hai đốm lửa cháy phừng phừng, anh giận dữ nghiến răng, “Thẩm Chức Tâm, em đừng có quá đáng!”
Anh đã cho người xử lý tên “gian phu” đó, nếu không làm gì thì anh không thể nào rửa sạch nỗi hận trong lòng mình.
Nào ngờ, Jackie đã đánh hơi được mọi chuyện, vội vàng đuổi vị khách kia ra khỏi khách sạn, đồng thời xóa sạch mọi thông tin đăng ký của đối phương.
Bây giờ, gã đàn ông đó là ai anh cũng không tài nào biết được.
Anh ấn mạnh tay cô, rất mạnh, mạnh đến nỗi dường như giữa họ không hề tồn tại sự thương tiếc, xót xa nào.
“Anh cảm thấy rất nhục nhã sao?”
Cả người anh hừng hực lửa căm phẫn, như muốn hủy hiệt tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng vì sao anh không đứng trên lập trường của cô để hiểu sự phản bôi của chính mình? Vì sao anh không từng nghĩ, cô cũng từng bị sỉ nhục như thế?
“Chuyện này không được nhắc lại nữa!” Hất mạnh tay cô ra, mặt anh bao phủ bởi sự giận dữ, rất dễ nhận thấy.
Chuyện của cô không được nhắc đến nữa, thế còn chuyện của anh và Nhan Hiểu Tinh thì sao?!
Thái độ của anh, sự hậm hực của anh khiến cô khoái trá mới phải, nhưng vì sao ngực cô lại đau đến chết đi sống lại thế này?!
Cô nhìn theo người đàn ông trước mặt đã dần trở nên xa lạ đối với cô.
Không muốn mất kiểm soát, tiếp tục làm đau cô thêm nữa, anh mặt lạnh như tiền rút từ trong ngăn kéo ra một thứ.
“Uống thuốc tránh thai đi!” Đưa kèm theo một cốc nước.
Sự mỉa mai càng hiện rõ hơn trên mặt cô. “Anh sợ tôi mang thai con của kẻ khác à?” Anh đến cả một nửa “cơ hội” cũng không cho cô.
Có thể không làm đau nhau như thế này được nữa không? Nhưng cô cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Mắt anh như có màn sương bao phủ.
“Lúc nãy anh không đeo bao, anh đã bắn toàn bộ vào cơ thể em rồi.” Mặt anh lạnh tanh.
“Anh sợ tôi có thai, anh sẽ không xác định được cha của đứa bé là ai đúng không?!”
Mặt anh co giật, sự khiêu khích trong từng câu nói của cô khiến anh phải rất vất vả đè nén ngọn lửa giận chỉ chực bùng lên trong lòng mình.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không “hạ sát” máu mủ nhà họ Hứa các người nữa đâu!”
Mở nắp chai nước suối, ngửa đầu, cô nuốt viên thuốc vào bụng.
Cô từng thề với mình, sau này, cho dù Hứa Ngạn Thâm có cầu xin cô thế nào cô cũng không bao giờ sinh con cho anh nữa!
Không nói một lời, anh rút một tờ khăn giấy giúp cô lau vệt nước đọng trên khóe môi.
“Phạch” một tiếng, cô không chút cảm kích hất tấm khăn giấy ra.
Không cần phải xem cô như tội phạm, không cần phải “khoan hồng” cô như thế!
“Anh không phải rất muốn giết con đàn bà phóng đãng này sao?” Cô cười gằn.
Đâm nữa đi, đâm nữa đi, cuộc sống vốn dĩ là thế mà, bạn quá đau khổ nên cũng muốn anh ta phải đau khổ theo.
Cô không nghĩ rằng một người đàn ông có tham vọng chiếm hữu cao như anh có thể chấp nhận một người vợ không còn trong sạch.
Thế thì, sau khi đau đến tận cùng, cả hai chia tay nhau vậy!
Thế nhưng, “Anh sẽ quên chuyện tối nay.” Ngón tay anh siết chặt đến nỗi trắng bệch nhưng anh vẫn nói với cô như thế.
Anh thừa nhận, anh đến bây giờ vẫn đang mất kiểm soát, đống vỡ nát ngổn ngang trong căn phòng này chính là ý muốn tàn sát của anh.
Mọi cao ngạo, tự trọng mà anh giữ gìn đều dẹp bỏ hết! Dù cho cô thật sự có tình một đêm với gã đàn ông khác, anh cũng vẫn cần cô, chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn ở đúng vị trí của mình, anh sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện hôm nay.
Một bóng người cao ráo, dáo dác nhìn xung quanh, rón rén đi ra khỏi biệt thự, chui vào chiếc xe đắt tiền màu đen đỗ bên đường.
“Ông Miller, có tin tốt nào không?” Người phụ nữ có gương mặt ngây thơ, trong sáng mỉm cười.
“Có, cô Nhan, quả nhiên giống như cô đoán, Thẩm Chức Tâm xảy ra chuyện rồi.” Thám tử tư mỉm cười, đưa một túi tài liệu cho cô, “Đây là hình chúng tôi chụp được.”
Mắt cô gái sáng lên.
Cô quả nhiên đoán đúng, phụ nữ một khi bị tổn thương nhất định sẽ dùng thân thể mình để báo thù đàn ông!
Quá tốt rồi!
“Cô Nhan, cô xem những tấm ảnh này đi, nếu không có vấn đề gì, sáng mai tôi sẽ phát tán chúng lên mạng, chắc rằng chỉ nay mai thôi, truyền thông Trung Quốc đều biết chuyện vụng trộm của tam thiếu phu nhân Hứa gia.”
Nếu chuyện này lộ ra, Hứa Ngạn Thâm nhất định sẽ ly hôn với Thẩm Chức Tâm! Hứa gia không thể nào chấp nhận một người con dâu bại hoại như thế.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Thám tử tư bị sức hấp dẫn thẹn thùng Á Đông làm cho mê mẩn.
Cô yêu kiều rút hình trong túi hồ sơ ra xem.
“Cô Nhan, cô xem, người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Chức Tâm, sau đó, họ bắt đầu trò chuyện…sau đó nữa, họ cùng rời quán bar, lên phòng 1711.” Cả quá trình anh ta đều chụp rất tường tận, “Còn nữa, hình như ông Hứa sau đó xông vào phòng…”
Chuyện kinh thiên động địa thế sao?
“Thật ư?!” Nụ cười Nhan Hiểu Tinh lan ra đến tận mang tai.
Chỉ là sau khi nhìn người đàn ông trong ảnh xong, nụ cười cô tắt ngóm.
Dụi dụi mắt, cô không dám tin.
Nhưng người đàn ông này cô đã nhìn thấy suốt hai mươi hai năm, sao có thể nhận lầm được!
Hoảng hốt, cô rút điện thoại ra, tìm số mà suốt một năm nay c