Trong quán bar ở tầng hầm khách sạn, một mỹ nhân châu Á ngồi tại quầy, vận một chiếc đầm hai dây trắng bó sát hiện rõ thân hình mỹ miều, cách trang điểm tinh tế làm gương mặt nhỏ vốn thanh tú giờ trở nên kiều diễm vô cùng.
Con gái Á Đông thường rất được chào đón tại Mỹ, huống hồ gì với mái tóc dài buộc hờ hững, gợi cảm mê hồn, dù người cô nồng nặc mùi rượu cũng không che giấu được đôi mắt sáng của người con gái Á Đông, cánh đàn ông tóc vàng mắt xanh rất phấn khích vây quanh cô.
Los Angeles vào tháng Sáu, khí hậu rất dễ chịu, nhưng tối hôm đó, Cảnh Trúc đang mơ hồ phiền muộn thì gặp ngay cô ở quán bar.
Sau khi nhìn thấy cô trong thang máy, cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Trúc bắt đầu nhắn tin trên QQ cho cô, nhưng chờ rất lâu, Chức Tâm chẳng hề hồi âm.
“Nhất định phải tìm tôi đấy!” Cậu còn nhớ câu dặn dò cuối cùng của cô.
Chỉ là, bây giờ ngồi cách đó không xa, cô gái đang nở nụ cười chết người quyến rũ cánh đàn ông đó là cô thật sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu thật sự không thể tưởng tượng ra nổi.
Bọn đàn ông nhìn cô như hổ đói, cô mỉm cười búng tay, lại kêu một ly rượu vang nữa, ngửa cổ, cô nốc một hơi cạn sạch, đặt ly không xuống, nhân viên phục vụ lại rót cho cô một ly mới.
Cô vẫn cười, nụ cười rất yêu kiều mê hoặc, nụ cười chỉ thuộc về người đàn ông đó.
Cô lại uống cạn chất lỏng đỏ quạch trong ly, tất cả mọi người đều có thể nhận ra cô uống rất nhiều.
Nếu là người biết uống rượu, chắc chắn sẽ không có cách uống như thế.
Một anh chàng tóc vàng đẹp trai dạt mạnh đám đàn ông đang vây quanh cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không để tâm, cô cầm lấy ly rượu chàng trai đó đưa sang, đôi mắt lờ đờ, hai má đỏ lên vì men rượu, lại nốc từng ngụm từng ngụm lớn.
Cô đang làm trò gì vậy? Hình như cô đang gặp chuyện gì đó không thể chịu đựng nổi.
Chàng trai cuối đầu thì thầm gì đó với cô, tay đặt lên tấm lưng ong của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô không kháng cự, chỉ ngửa đầu cười mê hoặc, hỏi chàng trai một vấn đề.
Chàng trai tỏ ra sững sờ, sau đó họ lại trò chuyện vài câu xong chàng trai nhún vai, vô cùng lịch sự rời đi.
Nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, mấy gã đàn ông vây quanh cô do dự một lát rồi cũng thất vọng bỏ đi.
Cảnh Trúc nhíu mày, rất chắc chắn, bây giờ người mà cô không muốn gặp nhất chính là “bạn bè”.
Tuy đây là quan bar sang trọng, khách vào đây đều có trình độ nhất định, nhưng, không phải là tất cả. Một gã đàn ông trung niên béo núc bắt đầu bám lấy cô.
Cậu nghe cô nói “NO” rất nhiều lần với đối phương nhưng đối phương cứ bám riết không buông.
Cậu thật ra không muốn nhúng tay vào.
Nhưng cậu vẫn bước tới, chỉ chỉ vào vai gã đàn ông trung niên, cậu dùng tiếng Anh nói với đối phương, cô là bạn của cậu.
Gã đàn ông trung niên gãi gãi mũi, tuy không cam lòng nhưng rốt cuộc vẫn bỏ đi.
Cậu im lặng ngồi bên cạnh cô.
Thoát khỏi sự quấy rầy, cô vẫn tiếp tục uống rượu, chẳng buồn để tâm xem người ngồi bên cạnh mình là ai.
Lại một gã đàn ông nữa tiến tới trước, mời cô cùng mình tận hưởng một đêm lãng mạn.
Ngồi bên cạnh cô, mắt cậu tối sầm lại, rồi cũng gọi một ly rượu vang, vừa nhấm nháp vừa im lặng quan sát tình hình.
Haizzz, cô đang làm trò gì thế?
Cô ngẩng đầu, cười kiều diễm với chàng trai, nói tiếng Anh: “Anh nhóm máu RH- chứ? Tôi chỉ cần tìm đàn ông có nhóm máu RH- để phối giống.”
Hớp rượu vừa cho vào miệng khiến cậu ho sặc sụa.
Phối giống? Cậu có nghe lầm không?
Nụ cười vốn phong lưu phóng khoáng của chàng trai cũng biến sắc, hai chữ “phối giống” nghe rõ mồn một, dù mỹ nhân Á Đông có đẹp hơn nữa, có khiến người ta thèm khát hơn nữa nhưng chẳng ai rãnh rỗi đi chơi trò “phối giống” đó. Chàng trai bị dọa phát khiếp đành cười cười rồi dạt ra xa.
Phải chăng cô nói quá thẳng? Phải chăng cô chẳng hiểu gì về nghệ thuật nói chuyện? Nhún vai, cô lại bắt đầu độc ẩm.
Ở Trung Quốc, người có nhóm máu RH- chỉ chiếm 3/1000, nhưng tỉ lệ của người da trắng là 15%, cô không tin là không tìm được.
“Vì sao chị muốn tìm nhóm RH-?” Bên cạnh không nén nổi hiếu kỳ.
Nơi đất khách quê người, chẳng ai quên biết ai, cô cũng không ngại trò chuyện.
“Tôi mang nhóm máu RH-, được gọi là máu gấu trúc. Cậu biết không? Tôi xui xẻo vô cùng, cha mẹ tôi đều không có máu gấu trúc, thế mà hai gen lặn của họ lại kết hợp ra cái thứ khác người như tôi đây. Còn nữa, những cô gái có nhóm máu như tôi, nếu phá thai một lần, những lần sau thai nhi sẽ rất dễ, rất dễ bị tán huyết với cơ thể mẹ, vậy là tôi đã hại chết chúng.” Cô luôn cười, cười rất tươi, “Cho nên, tôi muốn tìm một người đàn ông có nhóm máu gấu trúc giống mình. Bác sĩ từng nói, chỉ có như vậy tôi mới yên ổn làm mẹ.”
Hai người có nhóm máu gấu trúc kết hợp với nhau, thì sẽ sinh ra con cũng là máu gấu trúc, như vậy sẽ không có hiện tượng tán huyết.
Cậu sững sờ nhìn cô.
“Cậu biết không? Chồng tôi cần một đứa con, anh ta đã tìm người phụ nữ khác sinh con rồi!” Cô cười càng tươi hơn, yêu kiều vô cùng, “Anh ta còn nói với cô gái đó tôi không thể sinh con.” Anh đã tàn nhẫn như vậy, bây giờ cô sẽ “sinh con” cho anh xem!
Cậu quay mặt sang, bình thản lên tiếng: “Chị uống say rồi.” Trong lòng bỗng dậy lên một nỗi xót xa.
“Tôi không say, tôi biết mình đang làm gì.” Cô chun mũi, “Không phải đòi sống đòi chết mới là đau khổ, còn im lặng chịu đựng là không đau khổ! Tôi chỉ không muốn, càng không thể khóc trước mặt anh ta và cô gái đó!”
Cậu không cắt ngang cô mà im lặng lắng nghe.
“Từ khi còn đi học, anh ta đã tỏ ra rất xuất sắc, xa cách vời vợi, là tôi thích anh ta trước. Anh ta nói mình không muốn yêu đương, thế thì thôi, tôi chỉ dám thầm thương trộm nhớ anh ta…Tôi tự nguyện hiến dâng cho anh ta cũng chỉ là muốn lưu lại ký ức đẹp nhất, không đòi hỏi gì hết.” Cô cười, giễu cợt những năm tháng thơ ngây, “Anh ta nói, chúng ta thử yêu nhau nhé, thế là tôi sung sướng vô hạn…Sau đó, tôi không cẩn thận có thai, anh ta nói, Chức Tâm, anh chưa muốn làm cha…Tốt thôi, thế là tôi đi phá thai…Lúc đó, tôi còn rất trẻ, không biết mặt dày bắt anh ta chịu trách nhiệm…”
Cô nâng ly, nhìn chất rượu đỏ quạch, đáy mắt rưng rưng giọt nước mắt mà cô không muốn, không thể, không cần rơi, “Sau đó, tôi đã phải bỏ rất nhiều thai nhi, mỗi lần như vậy tôi lại đau khổ đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Anh ta vẫn luôn ở bên tôi, anh ta nói, Chức Tâm, không sao đâu, kiếp này chúng ta có thể không có con nhưng em nhất định phải khỏe mạnh.”
“Cạn ly! Vì những gã đàn ông dối trá trên khắp thế giới này!” Ngửa cố, cô nốc một hơi cạn sạch, nuốt nước mắt vào trong.
Cậu không biết phải nói gì.
“Chức Tâm, những chuyện không vui rồi cũng sẽ qua. Về nhà ngủ một giấc thật say, ngày mai trời lại sáng.” Cậu không biết an ủi thế nào cho phải.
Chức Tâm? Cậu gọi cô là Chức Tâm, họ quen nhau ư?
Cô quay mặt sang, nhìn khuôn mặt đậm chất Á Đông.
Mắt một mí…nhỏ dài, đôi mắt một mí đẹp vô cùng…
Lắc lắc đầu, cô uống say quá rồi, nhìn không rõ.
“Cậu rất giống ‘Ảnh’ trong Tổ hợp truyền kỳ!” Cô cười thành tiếng, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, đây là nước Mỹ, cậu có thể không biết Tổ hợp truyền kỳ là cái gì! Ở đại lục, đó là một nhóm nhạc Rock rất nổi tiếng, ‘Ảnh’ gia nhập mới một năm nhưng rất nhiều người mê cậu ta…trong đó có tôi…” Cô cười ngờ nghệch.
Chẳng hiểu vì sao, tim cậu lại đập rất nhanh.
“Còn nữa, cậu ấy còn được bầu là người tình một đêm được khao khát nhất của các cô gái trên mạng…” Cô lắc lắc ly rượu, cười càng tươi hơn.
Cậu trở nên lúng túng, cậu từng nghe qua chuyện này! Lúc người quản lý dương dương tự đắc nói cho cậu biết cậu cũng có thái độ y hệt lúc này.
Xin thứ lỗi cậu không đảm đương nổi.
“Gương mặt cậu rất giống ‘Ảnh’, nhưng tôi biết cậu không phải, cậu ấy đang ở Trung Quốc.”
Đúng rồi! Cô biết vì sao đối phương gọi cô là Chức Tâm rồi, vì vừa nãy cô có nhắc đến tên của mình!
“Cậu có nhóm máu RH- chứ?” Cô cười rạng rỡ, hỏi cậu.
Im lặng một lúc lâu, cho dù rất không thích hợp, nhưng vì câu nói “tất cả những gã đàn ông dối trá trên khắp thế gian này” cậu không định lừa cô.
“Tôi…có…” Di truyền từ cha, cậu cũng có nhóm máu gấu trúc quý hiếm đó.
Vừa dứt lời, sự đụng chạm mềm mại áp sát cậu, đầu lưỡi khẽ trượt qua môi cậu.
“Đến phòng của cậu đi, hay là sang chỗ tôi?” Rất nhanh chóng, giọng nói đầy mê hoặc.
Phóng đãng thôi mà, chẳng có cô gái nào không học được! Cô là phụ nữ Thiên Yết, cho dù chỉ là con bò cạp hiền lành nhất, lúc phẫn nộ cô cũng sẽ cắn người.
Cô muốn Hứa Ngạn Thâm phải trả giá cho những gì anh ta nói! Anh ta bất nhân, sao cô phải khổ sở giữ gìn tình cảm này?!
Cảm giác mềm mại, ẩm ướt lướt qua môi chỉ trong mấy giây làm cậu sững sờ hồi lâu rồi mới định thần lại: “Đến phòng tôi đi.” Quán rượu quá nhiều đàn ông bị cô thiêu đốt, cậu sợ chẳng mấy chốc sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là, cậu đã sai, sai một cách không thể hiểu nỗi, cậu đã tính toán sai sức kiềm chế của mình.
“Chị nằm xuống ngủ một giấc đi.”
Cậu vừa đặt chìa khóa xuống, cô đã ôm lấy cổ cậu, nở nụ cười chết người, “Cậu cởi trước hay tôi cởi trước?”
Cậu ngỡ ngàng nhìn cô.
“Được thôi, tôi cởi trước.” Cô cười, mắt nhòe nước, nhưng tay lại ngoặt ra sau, cô kéo phéc mơ tuya chiếc đầm xuống.
Không kịp ngăn lại, cô chỉ còn mặc chiếc đầm lót ôm sát người đứng trước mặt cậu.
“Có thể tắt đèn không? Tôi có chút không thoải mái…” Dù hơi men khiến gan cô to bằng trời, nhưng dưới ánh đèn sáng rực, cả người cô không ngừng run lên.
“Chức Tâm, đừng vì cô đơn mà vơ quàng một người đàn ông.” Đau đầu, cậu muốn cúi xuống nhặt áo giúp cô.
Nhưng cô giữ lấy tay cậu, “Không phải vì cô đơn mà vì…muốn giải thoát…”
Giải thoát nỗi căm hận trong lòng.
Nếu không làm cái gì đó, chắc chắn cô sẽ nổ tung.
Cô không muốn thành một Chức Tâm như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo cậu xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt, ấn đường, đỉnh mũi, rồi xuống đến môi, sau đó…
“Chúc mừng trái tim tôi đã lại được tự do…” Lẩm bẩm, cô cười trong nước mắt.
Đủ rồi, cô không hề biết mình đang làm gì.
Cố sức kiềm chế, cậu vạch ra khoảng cách an toàn giữa họ, “Tối nay chị ngủ ở đây, tôi ra ngoài đi dạo một lát.” Mới chỉ là một nụ hôn phớt qua, cơ thể cậu đã có phản ứng, không thể ở với cô trong cùng một chỗ như thế này.
Cậu sợ mình mất kiểm soát.
Chỉ là, tay cậu vừa chạm vào nắm cửa.
“Đừng đi có được không? Tối nay tôi không muốn một mình!…” Cô úp mặt vào tay, nước mắt từ kẽ tay chảy ra.
Dù là ai cũng được, cô chỉ không muốn ở một mình.
Chân cậu không thể bước nổi nữa.
“Tôi biết tôi thế này là rất vô liêm sỉ, rất biến thái, nhưng tối nay nếu tôi không làm cái gì đó, tôi sẽ điên lên mất!” Quá yêu một người cho nên mới đau đớn đến thế.
Thể xác là gì chứ? Những thứ từng giữ gìn về anh cô chỉ muốn vứt bỏ hết.
Đây chính là tâm trạng của cô ư?
Ngẩng đầu lên, cậu thở dài: “Phải làm thế nào chị mới trở lại là Chức Tâm như tr