ớc đây?” Cậu nhận ra vì quá bi phẫn, cô đang tự hủy hoại mình, ai cũng không thể ngăn được.
Tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ.
“Chúng ta sinh một đứa con đi.” Nước mắt cô vẫn tuôn rơi nhưng giọng nói lại rất kiên quyết, “Không phải là cậu thì cũng là người khác!” Cha của đứa bé là ai thật sự chẳng có chút quan trọng nào với cô, quan trọng là cô phải làm cho Hứa Ngạn Thâm đau khổ!
Cậu cụp mắt xuống, tâm trạng phức tạp ẩn hiện trong đáy mắt.
Không phải cậu thì cũng sẽ là người khác.
Cậu biết, cô không nói đùa.
“Chị chắc chắn đây là điều chị muốn chứ?” Cậu quay người lại, từ từ đi về phía cô, dừng lại, nghiêm túc hỏi cô.
Khóe môi khẽ giật giật, cô gật đầu.
Cô không hối hận!
Hiểu rồi! Cậu cuối đầu hôn lên môi cô.
Ngọn lửa hừng hực từ môi lan tận đến tim.
Hai người đổ xuống giường, trán cô, cổ cô, tai cô bắt đầu in dấu vết của cậu.
***
Hai người không ra ngoài lần nào nữa.
Jackie, giám đốc bộ phần buồng suy nghĩ, đắn đo hồi lâu rồi bấm số gọi cho người bạn đó.
“Chào Jackie, cô ấy lại uống rượu ư?” Một giờ sáng, người đàn ông ở đầu dây bên kia không có vẻ gì là đang ngủ.
“Hứa Ngạn Thâm, tôi có thể hỏi một chút không? Cô gái Á Đông đó là gì của anh?” Tuy quen biết Hứa Ngạn Thâm chưa lâu nhưng cũng biết anh luôn lạnh lùng, kính nhi viễn chi với phụ nữ.
Mãi đến ba ngày trước, Hứa Ngạn Thâm bảo anh phá lệ cho một mỹ nhân Á Đông không giấy tờ tùy thân thuê phòng.
“Cô ấy là vợ tôi” Anh cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, chỉ là đối phương sau khi nghe xong câu trả lời của anh, bỗng im lặng bất thường.
“Cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh căng thẳng, cả người nổi gai ốc.
Khách sạn không an toàn, cho dù đã nhờ Jackie để ý đến Chức Tâm nhưng anh vẫn rất không yên tâm.
“Cô ấy…có thể, chắc là…đang có tình một đêm với người đàn ông khác.” Jackie ngượng ngùng thông báo.
“Cái gì?” Giọng đột ngột lên cao, anh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Cô ấy vào phòng 1711…đã nửa tiếng rồi, hay anh đến đây một chuyến đi!…” Không dám nghe Hứa Ngạn Thâm giận dữ hét lên trong điện thoại, nói xong, Jackie hổ thẹn cúp điện thoại.
Không kịp rồi.
Dù Hứa Ngạn Thâm đã phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể, vượt tất cả đèn đỏ ở Los Angeles, cũng không kịp nữa rồi.
Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm vọng ra, cô nằm trong chăn, trên người không còn quần áo.
Tất cả đã kết thúc rồi.
Cơ thể giá lạnh, hơi men dần dần tan đi, cô cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Cô đang làm gì thế này? Đôi mắt vô hồn mở to, cô chưa từng cảm thấy mình thảm hại, nực cười hết thuốc chữa như lúc này.
Vì một người đàn ông, vì một cô nhân tình không được thừa nhận, cô lại điên loạn đến mức này.
Cô gấp chăn lại, chậm rãi bước xuống giường, với tay nhặt váy áo vứt lung tung khắp phòng.
May mà hôm nay cô gặp được một “chàng trai” tốt.
Bây giờ, lúc vẫn còn kịp, cô phải mặc quần áo vào trước đã, để tránh lúc cậu ta từ phòng tắm bước ra, đối diện với nhau sẽ vô cùng ngượng ngùng vì sự việc mới xảy ra.
Cô vừa định mặc quần áo vào.
“Thẩm Chức Tâm!” Bên ngoài có tiếng đập cửa thình thình, người đàn ông bên ngoài vô cùng giận dữ, “Người ở bên trong ra đây cho tôi!”
Giọng của Hứa Ngạn Thâm?
Cô sững người, còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đạp tung.
“Hứa Ngạn Thâm, anh đừng quá kích động…đừng làm ồn đến các phòng bên cạnh…” Một người đàn ông tóc nâu ngại ngùng toát mô hôi lạnh cầm chìa khóa đứng bên cạnh anh, vội vàng khuyên ngăn.
Tuy tầng này là khu phòng khách phổ thông nhưng khách sạn rất coi trọng danh tiếng, không dám khinh suất với bất kỳ vị khách nào.
Tam thiếu gia nhà họ Hứa trên thương trường hay trong các mối quan hệ xã hội luôn giữ vẻ điềm đạm, lạnh lùng, Jackie không ngờ, chỉ vì một câu nói nghi ngờ vợ bạn đang có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác của mình lại khiến anh tức giận đến như thế.
Jackie bắt đầu lo lắng, không biết có án mạng xảy ra không?
Hứa Ngạn Thâm xông vào phòng rồi đứng sững lại.
Cô một tay đang giữ lấy mép chăn đang quấn trên người, tay còn lại cầm chiếc váy lót của mình. Tình trạng hiện giờ của cô không thể miêu tả bằng bốn chữ “quần áo xộc xệch”, còn tiếng nước chảy róc rách vọng ra, bất kỳ người nào có mắt cũng đều nhận ra, họ đã “hành sự” xong, người đàn ông đang tắm.
Mặt anh bỗng sa sầm, anh trừng trừng nhìn cô, ánh mắt rất khủng khiếp, không chỉ Chức Tâm mà ngay cả Jackie cũng cảm nhận được, lúc này cả căn phòng đầy lửa giận.
Đôi mắt vốn lãnh đạm lúc này tóe lửa.
Thành thật mà nói, Chức Tâm cũng chưa bao giờ thấy anh như vậy. Rất đáng sợ, ánh mắt giận dữ giống như sắp tóe máu.
“Em giải thích đi! Nói với anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm!” Anh gào lên.
Anh không muốn chỉ vì những gì mình nhìn thấy mà đã vội vàng kết tội cô, cho dù những gì bày ra trước mắt đã đủ để anh mất lý trí.
Anh cho cô thời gian bình tĩnh trở lại, không phải là để cho gã đàn ông khác thừa nước đục thả câu! Không thể nào! Chức Tâm mà anh biết, trong mắt không có người đàn ông khác, càng không thể phản bội anh!
“Em với hắn đã đến mức nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Chức Tâm, em giải thích đi!” Anh hỏi dồn dập, tâm trạng mất kiểm soát.
Ngoài phút hoảng hốt lúc đầu, trong cục diện này, người lấy lại bình tĩnh trước lại chính là cô.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông tóc nâu, đối phương lập tức hiểu ý giúp họ đóng cửa phòng lại.
“Giữa chúng ta đã không cần bất cứ lời giải thích nào nữa, ánh mắt anh nhìn thấy như thế nào thì là như thế ấy.” Cô lạnh lùng châm chọc.
Mắt anh nhìn thấy… cô có biết mắt anh nhìn thấy gì không?! Trên đôi vai trần lộ ra ngoài của cô có in những vết đỏ, rõ ràng là… vết môi hôn, tất cả đều là dấu vết để lại sau ái ân.
Cô lãnh đạm với sự tức giận của anh.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, trên đời này không có chuyện chỉ có quan được phóng hỏa, còn bách tính không được thắp đèn.” Lúc đó, họ chỉ coi đó là câu nói đùa không hơn không kém.
Chỉ có quan phủ phóng hỏa, không cho bách tính thắp đèn ư? Chỉ bởi vì anh có một đứa con trai? Chỉ bởi vì anh “nuôi” thêm một người phụ nữ khác?
“Đây là em muốn trả thù anh?” Sắc mặt anh đã chuyển sang xám ngoét.
Nếu đây là báo thù, rất tốt, cô rất thành công. Lúc này, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, một nỗi đau chưa từng có như ngọn lửa lớn bao trùm lấy anh, thiêu đốt anh.
Anh chẳng thể ngờ có một ngày, anh sẽ bị phản bội như vậy.
Nụ hôn đầu tiên của cô là dành cho anh, đêm đầu tiên của cô cũng là do anh “vấy bẩn”, mối tình đầu tiên của cô cũng là anh. Anh luôn nghĩ rằng kết nối cuộc đời với nhau không chỉ có trái tim, mà da thịt cô cũng chỉ có anh mới được chạm vào, sự ngọt ngào từ môi cô cũng chỉ có anh mới được tận hưởng.
Bây giờ cô lại có gì với gã đàn ông khác!
“Hứa Ngạn Thâm, anh có con với người phụ nữ khác, vì sao tôi không thể cùng người đàn ông khác sinh con?” Cô cười lạnh lùng, “Là bởi vì anh là đàn ông tôi là phụ nữ ư? Tôi chỉ muốn cho anh biết thế nào là công bằng.” Cô chọc vào đúng “ổ bệnh” di truyền của dòng họ Hứa nhà anh.
Mặt anh lúc tái xanh, lúc trắng bệch, vì giận dữ, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu trở nên méo mó.
Dường như họ đang rơi vào một hố đen không đáy, cãi vã, cãi vã, cãi vã không có điểm dừng, toàn bộ những dồn nén trong năm năm trời của hôn nhân chưa bao giờ cãi vã đều bộc phát ra hết.
“Thẩm Chức Tâm, em điên rồi phải không?!” Anh giận điên người.
Vì câu nói lúc chiều của anh ư? Chẳng lẽ cô không thể hiểu một chút gì sao, anh sợ cô chết vì sinh con biết bao nhiêu!
“Chắc vậy.” Cô gắng gượng mấp máy môi, “Đến cả tôi còn cảm thấy mình hình như điên thật rồi.” Cô cũng không thích mình bây giờ chút nào.
Tiếng cãi vã nảy lửa, người trong phòng tắm cảm thấy có gì đó bất thường, bèn tắt nước.
“Chức Tâm, chị đang nói chuyện với ai đó?” Hình như có tiếng cãi vã.
Ngọn lửa giận thiêu đốt lý trí, Hứa Ngạn Thâm xông tới trước, gân xanh hằn lên tay anh, anh sẽ không buông tha cho gã đàn ông đó!
Nhưng cô đã nhanh hơn anh.
“Không được đụng vào anh ấy!” Chức Tâm giữ chặt lấy nắm cửa, đứng chắn trước mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh Trúc gắng sức đập cửa, cậu bị Chức Tâm nhốt ở bên trong.
“Tránh-ra!”
“Hứa Ngạn Thâm, là tôi quyến rũ anh ấy! Nếu anh muốn đánh anh ấy thì hãy bước qua xác tôi trước!” Cô phát cuồng.
Lời nói của cô như một lưỡi dao đâm thấu tim anh, rồi giẫm nát nó.
“Chức Tâm!” Người trong phòng tắm vẫn cố sức đập cửa.
Được cô bảo vệ, người ngoài phòng tắm không thể xông vào trừ phi anh đánh cô trước.
Bàn tay anh xiết chặt đến nỗi xương muốn vỡ vụn ra.
Ánh mắt quả quyết của cô, thái độ kiên quyết của cô rõ ràng không phải là đang đùa.
Lần đầu tiên anh thấy cô muốn bảo vệ một người.
Tim anh, chua xót, đau đớn, như bị ai xé thành trăm mảnh.
Người đàn ông tóc nâu đứng ngoài cửa lại mở cửa bước vào.
Mắt cô quét qua đối phương, ánh mắt lạnh giá, nghiêm giọng chất vấn, “Đây là cách đối xử với khách hàng của khách sạn các ông ư? Xông vào phòng người khác làm loạn, là ai cho phép các người?! Nếu các người còn tiếp tục nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”
Báo cảnh sát! Ý cô là cô sẽ báo cảnh sát đến bắt anh? Được lắm, được lắm.
“Chức Tâm! Buông tay ra!” Người trong phòng tắm sốt ruột như kiến bò trên lửa.
Không, cô không buông tay! Cô mà buông thì cô thật không biết Hứa Ngạn Thâm sẽ làm gì.
Cô…lo lắng cho người đàn ông ngay cả mặt mũi cũng còn mơ hồ đang đứng trong phòng tắm, càng không thể mặc kệ… Hứa Ngạn Thâm muốn làm gì thì làm… Cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
“Hứa Ngạn Thâm, nếu anh còn không đi, báo sáng mai sẽ có chuyện hay đấy!” Cô uy hiếp anh.
Cuối cùng, ánh mắt của anh cũng từ từ dịu lại, lý trí cũng từ từ trở lại.
Không phải là vì cô uy hiếp mà là vì thái độ của cô.
“Em theo anh về!” Gương mặt anh tuấn không có bất kỳ biểu cảm gì, chậm rãi, anh dùng sức kéo cô ra khỏi phòng.
Anh kéo cô rất mạnh, thô bạo đến mức chẳng thèm để ý đến cô.
Cô nén chịu cổ tay đau buốt, cắn chặt môi dưới, sợ xảy ra chuyện, không dám kêu đau đành để mặc anh lôi đi.
Trong thang máy, anh khoác áo ngoài của mình lên đôi vai trần của cô.
Mặt anh vẫn không chút cảm xúc.
Sau đó anh vứt cô lên ghế sau.
Suốt dọc đường là một sự im lặng chết chóc.
Hứa Ngạn Thâm lúc này rất lạ lẫm, rất đáng sợ.
Lái một đoạn ra đến đường lớn, anh bỗng phanh gấp.
Suýt chút nữa cả người cô đâm sầm vào thành ghế trước.
Đột nhiên, anh kéo cô lại, điên cuồng đè cô xuống.
“Anh định làm gì?!”
Không kịp kêu cứu, anh đã hôn cô điên cuồng, thô bạo đến nỗi môi cô bắt đầu sưng lên. Cô đau đến co rúm người lại, dùng sức cắn anh, dùng sức đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn vô vọng, anh thô bạo hôn rách môi cô, không chút khách khí sục sạo miệng cô.
Cách hôn đó không giống hôn người, điên loạn, cuồng bạo, không có