ệp vẫn đọc những lời thoại ngàn năm không đổi một cách thâm tình sâu sắc: “Hôm nay một đôi giai nhân đã nên duyên vợ chồng…Chú rể đẹp tựa Lưu Đức Hoa, cô dâu xinh hơn Trương Mạn Ngọc…” Những lời tâng bốc lộ liễu cứ thế phát huy hết công suất.
Những lời sáo rỗng vẫn sống được là do mọi người thích nghe, bạn bè phía dưới bắt đầu ồ lên trêu đùa, đòi tân nhân biểu diễn tiết mục, Lý Đại Dũng cũng đã chuếnh choáng say, MC hào hứng bắt hai vợ chồng họ biểu diễn cảnh Trư Bát Giới cõng vợ.
Thẩm Đình cảm thấy tay Cao Hiểu Vi hình như run lên một chốc, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt. Thẩm Đình làm sao không hiểu được bạn mình, nên vội vàng nắm chặt tay cô. Nếu đã đến nước này rồi, thì đừng thừa nhận bản thân lạc đường!.
Bát Giới mới cõng cô dâu cũ đi quanh một vòng, khiến rộ lên từng tràng cười, giống như những chiếc lá rẫm rạp đang rung rinh trên mỗi gốc cây, còn trái tim Thẩm Đình lại là gốc cây đã rụng mất lá.
Tiệc cưới đã trôi qua được một nửa, lại bắt đầu kính rượu, đi hết bàn này đến bàn khác, Thẩm Đình vẫn uống cạn rất hào sảng, cũng mặc kệ mình có thắng nổi không mà tahy bạn uống gần hết rượu. Đương nhiên dù uống đến mức tai bắt đầu ù ù, cô vẫn có thể cãm thấy một số vị khách đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô và xì xầm bàn tán. Thẩm Đình biết họ đang bàn luận điều gì. Cao Hiểu Vi đã là một cô dâu “Lớn tuổi”, mà lại có người cùng tuổi làm phù dâu, đúng là một cảnh nổi bật trong hôn lễ. Thẩm Đình hiểu rõ lý luận của bọn họ, kết hôn có hạnh phúc hay không là một chuyện, nhưng con người hễ ba mươi mà chưa kết hôn thì bị người ta xem là bia đỡ đạn cũng đáng kiếp, không nghi ngờ xu hướng tình dục của bạn đã là nể mặt bạn lắm rồi. Thế là Thẩm Đình loáng thoáng nghe thấy những từ mà cô nhạy cảm “gái già”, “không gả đi đâu được”, v.v… đúng là ôm đầy một bụng tức.
Những cô gái trẻ ngồi chung một bàn, tỏ ra rất hứng thú với phù rể, cứ tìm đủ mọi cách hỏi thăm tin tức của anh, muốn tạo ra một hôn lễ tiếp theo. Đáng ghét là, khi họ khen phù rể đẹp trai cao ráo, thì đồng thời cũng không quên lôi cô ra để so sánh đối lập, không ngừng truy hỏi phù rể phù dâu vốn dĩ phải trông có vẻ đẹp đôi, mà tại sao bây giờ lại khác biệt nhau đến thế. Sự thực đương nhiên không tới nổi đó, rõ ràng là do quy luất cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau mà thôi. Có điều, Thẩm Đình vẫn rất bực bội quan sát Thẩm Nhân Kiệt, được thôi, càng bực bội hơn mà thừa nhận rằng tên any2 vẫn còn có chút hấp dẫn.
Còn có một bàn là đại bản doanh của các bà cô, có lẽ thường ngày rãnh rỗi, ngoài việc béo phì ra thì lại đi mai mối cho người khác. Thế là nhìn thấy Thẩm Đình vẫn còn độc thân, bất giác cảm thấy cô đã làm vấy bẩn đạo đức nghề nghiệp thần thánh của họ. Thẩm Đình tiến lại, vừa đúng lúc nghe thấy mấy người đó đang huyên thuyên lộ liễu: “Sao cô ta lại có thể làm phù dâu nhỉ? Trông cũng đến hai mươi chín rồi còn gì, chưa chịu lấy ai nữa à? Con gái bây giờ thật đáng sợ, có phải là có tật xấu gì không?” Vừa nói vừa lắc đầu, vì mặt mập phị nên lúc lắc lư càng giống như trống bỏi.
Thẩm Đình say đến nỗi đầu nặng chân nhẹ, trong cả buổi tiệc chẳng mấy ai khen ngợi cô, nghe câu đó thì như lửa bị châm thêm dầu, nhưng vì là hôn lễ của Cao Hiểu Vi nên cụng không tiện nổi giận, chỉ nói: “Cháu làm phù dâu thì có gì là lạ dâu. Con người cháu thích được làm phù dâu đấy.”
Mấy bà cô đó muốn trút giận thay cho bố mẹ của cô, nên cứ giở giọng trách móc mãi: “Cháu xem chị em cháu đều lấy chồng hết rồi, bố mẹ cháu chắc đau lòng chết đi được, cháu khôn muốn làm cô dâu mà lại đi làm phù dâu à? Suy nghĩ kiểu gì thế?”
Thẩm Đình dửng dưng: “Có gì lạ đâu, sau này dì kết hôn cháu cũng có thể làm phù dâu cho dì.”
Mấy bà cô kia đều hít một hơi, nhìn thấy người trí tuệ có hạn là cô như nhìn quái vật: “Các dì đây đã kết hôn từ lâu rồi.” Chẳng lẽ cô không nhìn ra?
Thẩm Đình lại nói vẻ phóng khoáng: “Kết hôn rồi thì có thể ly hôn rồi kết hôn lại mà, dù gì bây giờ kết hôn cũng không phải chuyện đặc biệt thần thánh gì lắm.”
Cuối cùng đã nhìn thấy các bà cô đó đỏ mặt tía tai, giận đến mức suýt nữa thì phun cả máu ra, cô hí hửng bỏ đi. Thực ra Thẩm Đình cô đã gặp những người đàn bà nội trợ ấy từ lâu rồi, nhưng hôm nay cô thật sự là rất… rất không vui.
Đến khi hôn lễ kết thúc, mọi người cùng chụp hình, Thẩm Đình đã díp mắt lại như muốn ngủ gục ngay tại chỗ. Cao Hiểu Vi rất lo, đòi đưa cô về nhưng Thẩm Nhân Kiệt khoát tay bảo: “Không cần, tôi đưa cô ấy về là được.”
Thẩm Đình cũng huơ tay theo, cười hì hì: “Không cần đâu, hai người phải động phòng hoa chúc chứ.”
Mặt Cao Hiểu Vi đỏ lựng, Lý Đại Dũng cũng nói để Thẩm Nhân Kiệt đưa cô về là hoàn toàn có thể yên tâm được, Cao Hiểu Vi mới chịu bỏ suy nghĩ đó, chỉ ôm lấy Thẩm Đình, khẽ an ủi: “Đừng lo, mộng đẹp của cậu sẽ trở thành sự thật, bạn thân yêu nhất của tớ, mọi chuyện của cậu sẽ thuận lợi mà.”
Thẩm Đình nghe cô nói thế, không phân biệt rõ là cảm động hay khó chịu nữa, bỗng thấy không chịu nổi, bèn vẹt mọi người ra. Đi nhanh đến cổng, mà lại đi rất loạng choạng, Thẩm Nhân Kiệt vội vàng đến đỡ lấy cô.
Ra khỏi cổng, gió đêm lành lạnh thổi qua, Thẩm Đình rùng mình một cái, bỗng đầu óc tỉnh táo hẳn, thấy Thẩm Nhân Kiệt bên cạnh thì hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Thẩm Nhân Kiệt đáp với vẻ bó tay: “Tất nhiên là đi về. Cô còn muốn ngủ trên giường tân nhân à?”
Bầu trời khuya xanh thẳm gần như tím, vài ngôi sao lấp lánh như đang đi lại trên trời. Thẩm Đình cảm thán một câu: “Cao Hiểu Vi cuối cùng cũng kết hôn rồi.”
Thẩm Nhân Kiệt biết cô đang nghĩ gì, cuối cùng cô chỉ còn lại một mình, bạn thân cuối cùng cũng có người kết hôn trước.
Anh lái xe lại, dìu cô lên xe.
Thẩm Đình uống quá nhiều rượu nên Thẩm Nhân Kiệt không dám lái nhanh, cô ngồi mềm oặt ở đó như sinh vật không có xương sống. Sau đó lảm nhảm: “Trước kia tôi nghe bạn nào đó kết hôn, rồi bạn nào đó có con.” Cô cười giễu nói, “Bây giờ lại nghe bạn nào đó ly hôn, thì ra thoáng cái đã bao năm trôi qua rồi! Người ta đã đi một vòng trong vi thành, tôi lại vẫn chưa tìm được ai để lấy…”
Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng hỏi: “Tôi không phải người à?”
Thẩm Đình say khướt chồm lại gần anh, ngắm kỹ anh không chớp mắt. Thẩm Nhân Kiệt bị nhìn đến gai người, cuối cùng anh hỏi: “Cô nhìn gì thế?”
Thẩm Đình lắc đầu bi thương: “Cậu nhỏ quá, thật đấy, không thích hợp.” Cuối cùng cô vẫn sợ hãi, vẫn không nghĩ thoáng được.
Thẩm Nhân Kiệt hít một hơi khí lạnh “Tôi nhỏ chỗ nào?”
Thẩm Đình hỏi ngược lại: “Chứ cậu lớn chỗ nào?”
Thẩm Nhân Kiệt trả lời với vẻ nghiêm túc: “Chỗ nào của tôi cũng lớn.”
Thẩm Đình nghe anh nói bậy nói bạ cũng không tức giận, có thể vốn dĩ cô đã không nghe thấy gì. Một lúc sau, cả người Thẩm Đình đã mềm oặt dựa vào Thẩm Nhân Kiệt, anh không kìm được cúi xuống nhìn cô, Thẩm Đình nửa say nửa tỉnh, ngân nga rời rạc: “Nhìn thấy cậu sắp làm cô dâu, là bạn thân đây thật muốn nhõng nhẽo…”
…Chỉ mong chị em tốt ôm tôi một cái, chia bớt chút phúc cho tôi, không cho phép bỏ lại tôi một mình.
…Cuối cùng cậu đã giữ được, sao tôi và anh ấy của tôi không nhịn được.
…Mỗi lần tôi yêu đến điên cuồng khờ dại, đã làm sai rồi, quan hệ đã sai lầm.
…Tôi luôn quá yêu người, cưỡng ép đến mức người yêu trở thành bạn rồi lại trở nên xa lạ.”
Hát mãi hát mãi, chỉ còn lại câu “Chỉ mong chị em tốt ôm tôi một cái. Chia bớt chút phúc cho tôi, không cho phép bỏ lại tôi một mình” cứ lặp đi lặp lại mãi, rồi thành tiếng ậm ừ khe khẽ.
Thẩm Nhân Kiệt nghe thật kỹ, cuối cùng cũng nghe rõ, vừa thấy đau buồn thay cô, lại vừa thấy buồn cười, để mặc cô dựa vào mình, lái xe về với vẻ hài lòng, ánh sao ngập trời đang bay về phía anh, bay rất nhanh, giống như đang sa xuống đất vậy.
Đến nơi ở, Thẩm Đình vẫn dựa vào anh ngủ mà không tỉnh dậy, thế là Thẩm Nhân Kiệt cũng ngồi im không nhúc nhích, lặng lẽ ngắm cô. Có vài sợi tóc chạm vào rèm mi của cô, khiến cô ngủ không yên, anh đưa tay khẽ gạt tóc cô ra, nhất thời rung động, khó mà kiềm chế, lại khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Lần này Thẩm Đình đã tỉnh lại. cô ngẩng phắt đầu lên, đụng mạnh vào trán Thẩm Nhân Kiệt.
Hai người đều đau muốn chết, ôm đầu, Thẩm Nhân Kiệt hỏi: “Cô làm gì thế?”
Thẩm Đình không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng giận dữ: “Tại sao cậu lại gần tôi thế hả?” Sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thì ra là tới rồi à.”
“Ừ, tới rồi.”
Thẩm Đình nhìn cảnh đêm quen thuộc bên ngoài, gốc đa to bên cạnh tỏa bóng như chiếc ô, một con đường lát đá dẫn đến vạn ánh đèn của từng nhà, nhưng có ánh đèn nào thuộc về cô? Cô cũng không muốn xuống xe nên áp sát vào cửa sổ, giống như một con bướm chờ chết ép vào đó, không có tương lai, nhiều nhất cũng chỉ được bắt lên để thưởng thức: “Cậu có biết không? Ngày mai là sinh nhật tuổi ba mươi của tôi, đã ba mươi tuổi thật rồi. Người xưa nói, tam thập nhi lập, nhưng tôi thì tam thập nhi lật…Nhìn lại chuyện cũ sâu chẳng thấy đáy! Còn tương lai, ồ, tôi chẳng thấy đâu cả.” Cô cứ tự hỏi tự đáp, “…Vật lộn bao năm qua, điều duy nhất tôi không mất công sức mà vẫn thu được đó là tuổi tác.”
Ngừng lại một lúc sau lại tự cười giễu: “Không đúng, còn có nếp nhăn ở khóe mắt, ở cổ…”
Thẩm Nhân Kiệt ở phía sau cũng nhìn theo hướng cô đang nhìn, hõm cổ cô có thể cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh, cô có phần rối loạn liền đẩy cửa xuống xe, nhất thời đứng không vững, loạng choạng vài bước lại muốn ngã nhào. Anh vội vàng xuống xe đỡ lấy cô.
Thẩm Đình hoảng hốt nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Nhân Kiệt cười nói: “Tự nhiên chị “ngũ giảng tứ mỹ” thế không biết.” (ngũ giảng: chỉ văn minh, lịch sự, vệ sinh, ngăn nắp, đạo đức; tứ mỹ chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp)
Thẩm Đình hỏi ngược lại: “Tứ mỹ nào, trong đẹp và ngoài đẹp? Cái này thì tôi luôn có.” Nhưng chân cô thật sự quá yếu, chỉ còn cách để Thẩm Nhân Kiệt dìu cô lên lầu.
Lên đến phòng, vừa ngủ say thì điện thoại lại reo vang, trong đêm tối nghe sắc nhọn lạ thường, Thẩm Đình lấy gối bịt tai, định để đối phương bỏ cuộc, ngờ đâu người ta cứ gọi hết lần này đến lần khác, không hề có ý bỏ cuộc, âm thanh lớn đến mức giường cũng rung rinh theo.
Thẩm Đình đành ngồi dậy nghe điện thoại, “Alo” liền mấy tiếng cũng chẳng ai trả lời, Thẩm Đình mắng một tiếng “Đồ thần kinh” rồi cúp máy.
Khi cô đến bên giường, điện thoại lại reo vang, Thẩm Đình bắt đầu cảnh giác, nhanh tay nhấc máy lên, bên kia đầu dây không ai nói gì, chỉ có tiếng thở u ám não nề. giống như gió đêm đang thổi qua.
Thẩm Đình đang nghĩ thầm xem rốt cuộc ai đang đùa dai thế này? Mình có đắc tội với ai không? Nhưng nửa đêm nửa hôm, cũng sợ Sadako đột nhiên chui ra khỏi điện thoại, cô thấy gai cả người. (Sadako, ma nữ nổi tiếng trong phim The Ring của Nhật)
Cô cúp máy, cuộc điện thoại thứ ba lại réo vang, Thẩm Đình cố động viên mình, không biết có nên nghe không, cuối cùng vẫn dũng cảm nghe máy.
Bên kia vẫn không nói gì, cơn giận dữ của Thẩm Đình đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cô hét lớn: “Đồ thần kinh đồ khùng, nửa đêm giả thần giả quỷ, còn gọi nữa thì bà đây giết chết.” Đang định cúp máy thì bên ki