“Anh nghĩ em không muốn gặp anh”- Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của anh, bất đắc dĩ nhưng lại có chút đau đớn. “Em tắt máy, Mẫn Nhu.”
Giọng nói tao nhã của anh vang lên bên tai, xuyên thấu qua cơ thể cô thắt chặt trái tim cô khiến cô bất lực tựa vào cánh cửa, cô không muốn để anh nhìn thấy cô dù chỉ là một cái bóng.
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta….”- Hay là thôi đi.
Coi như chấm dứt, mọi chuyện như chưa xảy ra, thời gian để hiệu lực kết hôn vẫn chưa tới có thể vãn hồi được. Nhưng tại sao mấy chữ cuối cùng đó lại nghẹn ứ nơi cổ họng?
Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được một chữ, cổ họng khô khốc như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, dù cố giãy giụa cũng không có sức.
Lục Thiếu Phàm, tại sao anh phải xuất hiện trước mắt em, khiến em hết lần này đến lần khác gặp được anh, để em phải phụ thuộc vào anh, dần dần.. không thể rời khỏi anh.
Biết rõ em không xứng với anh, nhưng em vẫn hy vọng xa vời mong muốn bên anh dù biết sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái. Em ích kỷ, em tham lam muốn có được sự ấm áp anh mạng lại.
Ngay cả chính em cũng ghét bản thân mình, Lục Thiếu Phàm, tại sao anh cứ phải cố chấp như thế, nhất định phải là em?
Co rúc người sau tấm rèm cửa, Mẫn Nhu dấu đầu vào trong khuỷu tay, điện thoại trong tay vẫn giữ liên lạc nhưng cô đã không còn sức, không còn đủ dũng khí để dứt khoát nói ra.
Tiếng bước chân người vang lên, Mẫn Nhu lo sợ ngẩng đầu, bên trong căn phòng sáng ngời, Lục Thiếu Phàm tao nhã đứng trước cô, mái tóc ngắn đen, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, anh cúi đầu, dùng đôi mắt yêu thương, dịu dàng bao phủ khắp người cô.
Nhìn hai mắt cô ửng hồng đẫm lệ, Lục Thiếu Phàm áy náy thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương đó, gằn từng chữ một: “Chúng ta có nên chấm dứt hay không sẽ do anh quyết định, Mẫn Nhu em có hiểu không?”
“Lục Thiếu Phàm, giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, cha mẹ, gia tộc, thân phận, tất cả mọi thứ, còn có… đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể nghĩa vô phản cố (1)? Lục Thiếu Phàm, dù em không yêu anh nhưng luôn hy vọng vào cuộc hôn nhân giữa chúng ta, nhưng mà lúc này em hoài nghi có nên tiếp tục hay không, ư….”
Bờ môi lành lạnh nặng nề áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không để cô vì đau khổ tức giận mà thối lui, hai mắt đen lành lạnh, mang theo chút oán giận đập thẳng vào đôi mắt to của cô, trừng phạt cắn cắn cánh môi mềm mại của cô.
“Vì sao không thể nghĩa vô phản cố? Chẳng lẽ vì em đã từng bị bỏ rơi? Hay bởi vì anh có đứa con?”
Thái độ nhẹ nhàng bình thản mọi ngày khi đối mặt với sự tuyệt vọng của cô thì hoàn toàn tan rã, bá đạo giữ lấy môi cô, ép cô hé mở răng, trong lúc cô đang kinh ngạc thì tiến quân thần tốc, giống như dụ hoặc chạm nhẹ vào đầu lưỡi của cô, đôi môi hoàn mỹ nhẹ nhàng yêu thương ép cánh môi của cô tới sưng đỏ.
“Mẫn Nhu, anh thật lòng muốn ở bên em.”
Anh ở trên môi cô nhẹ giọng thì thầm, là thật lòng cũng được, là giả cũng được, khi anh hôn cô, cô đã chấp nhận nhắm mắt lại.
Đứa trẻ, có thể không quan tâm sao?
Lục gia phản đối thật sự không cần để ý?
Trong lúc cô bất lực tối tăm nhất, Lục Thiếu Phàm như luồng ánh sáng mặt trời xông vào trong cô. Lúc này muốn trục xuất anh ra khỏi thế giới của mình, cô đã không còn khống chế được cục diện.
Lục Thiếu Phàm thì thoát khỏi sự kiểm soát của Mẫn Nhu, còn cô lại bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.
Cô có yêu anh không?
Đôi môi chua xót kéo ra, trên môi là lửa nóng triền miên, không khống chế được nâng hai tay vòng lấy chiếc cổ trắng nõn của anh, kiễng mũi chân, chủ động hôn.
Dù ngày mai hai người mỗi người đi mỗi ngã, thì lúc này cô muốn hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của Lục Thiếu Phàm, ích kỉ chiếm lấy nó, dùng sự ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng
Hàng lông mi thon dài của Lục Thiếu Phàm run lên, cơ thể hơi nhấc lên mỉm cười, sau khi nhận ra hành động của cô liền ôm cô vào lòng, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn tay còn lại đè sát sau ót cô, không còn nhu tình tựa nước mà cuồng dã khát vọng hôn cô.
Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề vang lên bên tai, Mẫn Nhu hơi khó thở để mặc cho anh dẫn dụ cô, đầu lưỡi của cô và anh quấn lấy nhau, mật ngọt tràn ra khắp nơi, khi cô nghĩ mình không thở được nữa mà chết thì anh đột nhiên rời khỏi môi cô.
Luồng không khí mát mẻ phả vào ngũ quan nóng bỏng của cô khiến cho trái tim đập loạn cào cào từ từ trở nên bình thường, hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục Thiếu Phàm đang thở gấp.
Anh khẽ cong môi rất tao nhã mà bình thản, dường như kẻ vừa không kiềm chế được hôn lấy cô là một người khác, trước ánh mắt xấu hổ của cô, người đó nhoài người hôn lên vầng trán trắng trẻo.
“Mẫn Nhu đừng bỏ chạy được không? Không phải chỉ có mình em sợ hãi, anh…”- Thoáng ngừng lại, khớp xương rõ ràng trên ngón tay kéo nhẹ sợi tóc dính trên môi cô, trong mắt hiện lên đau thương: “Nếu em không kiên cường anh cũng sẽ sợ hãi.”
Mẫn Nhu không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, đổi lại anh cầm tay cô.
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói trưng cầu ý kiến không có ý cưỡng bách, Mẫn Nhu hơi do dự cũng có dao động nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Thiếu Phàm, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Mẫn Nhu mấp máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hiếp với cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Kết thúc tệ nhất giữa cô và Lục Thiếu Phàm là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai người xa lạ, nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Thiếu Phàm đối mặt tất cả.
Mẫn Nhu chỉ mặc một cái quần khiến chân mày Lục Thiếu Phàm nhăn lại, kéo cô đi về phía tủ quần áo thì phát hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường, không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiếp kéo vali, đến gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.
Lục Thiếu Phàm một tay mở tủ quần áo, từ trên móc áo lấy xuống áo khoác gió, động tác hơi rối loạn, đầu tay bên kia vẫn giữ lấy cô, từ đầu đến cuối không buông ra.
Mẫn Nhu cụp mi xuống nhẹ giọng nói: “Lục Thiếu Phàm, anh buông em ra, để em lấy áo như thế sẽ nhanh hơn.”
Lục Thiếu Phàm như không nghe thấy lời đề nghị của cô, chỉ dùng một tay giữ lấy áo khoác đóng cửa tủ, xoay người lại đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm túc nhuộm chút đau khổ.
“Anh sợ, nếu anh buông em ra, em sẽ rời khỏi thế giới của anh, không bao giờ quay về nữa.”
Nhiệt độ từ tay anh truyền sang cô, cảm giác ấm áp dâng cao đến tận sâu trong lòng cô, Mẫn Nhu mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt thấm đẫm nỗi buồn của Lục Thiếu Phàm nữa.
(1) Nghĩa vô phản cố: Làm việc đúng đắn không chùn bước
Chiếc xe Lamborghini chạy qua màn đêm tiến vào đường cao tốc, Mẫn Nhu nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, ảm đảm đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lục Thiếu Phàm sợ cô bỏ chạy, vậy cô đang sợ gì?
Xe thể thao dừng lại trước quả đồi thấp nhỏ, Lục Thiếu Phàm bước xuống xe giúp cô mở cửa. Mẫn Nhu nhìn quả đồi với các cây lớn, không khí trang trọng xung quanh làm cho tâm tình nặng nề.
Ánh đèn bị bóng cây che lại, Lục Thiếu Phàm khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Mẫn Nhu lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu mộ tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi an táng của giới thượng lưu.
Những bia mộ được sắp xếp ngay thẳng, để ở giữa lưng chừng của quả đồi, tiếng chim kinh hãi hót lên phá vỡ sự yên lặng của đêm tối.
Lục Thiếu Phàm dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dừng lại trước một bia mộ. Anh buông tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sự tò mò của Mẫn Nhu, anh dùng tay bứt đi đám cả dại xung quanh mộ.
Từng ngón tay trắng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhưng ngay cả nhíu mày trên mặt Lục Thiếu Phàm cũng không có, không do dự bứt đi mớ cỏ dại.
Mẫn Nhu cứ chăm chú nhìn Lục Thiếu Phàm, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục Thiếu Phàm cam nguyện buông bỏ làm việc đó?
Trên bia mộ là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ.
Lục Thiếu Phàm lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Mẫn Nhu vẫn im lặng đứng đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vứt bỏ đi lạc khiến cho người ta thương cảm.
Lục Thiếu Phàm nhỏ giọng đến gần cô, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm.
“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?”
Câu nói đầu tiên của Lục Thiếu Phàm như mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể cô, cả người run bắn, từ từ giương mắt thấy được sự ưu thương trong mắt anh cũng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô.
Cô cùng Lục Thiếu Phàm chẳng qua chỉ vì lợi ích mà kết hợp, không liên quan đến tình cảm. Lúc này, mới nhận ra tình cảm của cô dành cho anh đã sớm vượt qua dự đoán. Nghĩ tới người phụ nữ giúp anh sinh ra đứa trẻ trong lòng như có một cái gai sâu hoắm không chạm vào thì không sao, chạm vào lại đau vĩnh viễn không thế lấy nó ra.
Mẫn Nhu hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.
Trên chiếc bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười anh khí khá giống Lục Thiếu Phàm, nhưng khí chất lại không giống Lục Thiếu Phàm, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.
“Lục Thiếu Phong” ba chữ khắc trên bia mộ, Mẫn Nhu liền sững sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh lanh lợi giống như là..
Mẫn Nhu bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ kéo nhẹ khóe môi, ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mộ, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy mắt.
“Thiếu Phong, Tư Tình đây là chị dâu của hai người, Mẫn Nhu.”
Trên đường về hai người không ai nói gì, Lục Thiếu Phàm nắm tay cô siết chặt, Mẫn Nhu đau đớn nhưng không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang kiềm chế không để bản thân run rẩy.
Lục Thiếu Phàm, anh không để cho An Viễn Nam nhắc đến Lục tứ là vì người đó là em trai anh? Người đó, đối với anh là người rất quan trọng, người đó chính là Lục Thiếu Phong sao?
Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Mẫn Nhu lo lắng nắm tay Lục Thiếu Phàm, anh khẽ khựng người nhưng không nhìn cô chỉ là bước nhanh hơn.
Bầu trời dần sáng, gió lạnh thổi qua mặt nhưng cô đã không còn cảm giác được, nhìn theo dáng người cô độc của Lục Thiếu Phàm, cô muốn chạy tới ôm lấy anh cho hắn chút hơi ấm.
Trong xe im lặng, không khí đặc quánh chỉ có tiếng thở của hai người, qua gò má Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, dáng người nho nhã bao phủ một lớp màn xa lạ, hai bàn tay to nắm chặt tay lái như đang cố kiềm chế gì đó.
“Bốn năm trước, Thiếu Phong đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ.”
Mẫn Nhu không ngờ Lục Thiếu Phàm lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh. Vẻ mặt Lục Thiếu Phàm toát l