Khi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đứng trước Mẫn Gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn không thể bình tĩnh nổi, ngược lại Lục Thiếu Phàm lại nắm tay cô, bộ dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Mẫn Nhu siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Thiếu Phàm ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Lý, vừa gặp Mẫn Nhu liền kinh hỉ kêu lên: “Nhị tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Lý đã bị Lục Thiếu Phàm đứng kế bên Mẫn Nhu hấp dẫn.
Cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từ lâu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Thiếu Phàm, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì Lý vẫn đang chấm hỏi. “Dì Lý, con về rồi đây!”
Dì Lý bừng tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu, ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với nhị tiểu thư!
“Nhị tiểu thư, vị thiếu gia này là…”
Trước vẻ mặt mơ hồ của dì Lý, Mẫn Nhu thẹn thùng khẽ cong cánh môi liếc nhìn Lục Thiếu Phàm, anh cũng chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, tựa như người chồng yêu quý vợ mình, đôi mắt đầy sự trìu mến thâm tình.
Mẫn Nhu kéo tay trái Lục Thiếu Phàm mười ngón tay đan chặt vào nhau, thản nhiên đưa lên trước mặt dì Lý.
“Anh ấy gọi là Lục Thiếu Phàm, dì Lý”
Một Lục Thiếu Phàm cao quý không chỉ mang đến cho cô hạnh phúc mà còn thỏa mãn hư vinh của mọi phụ nữ. Các từ nổi bật phi phàm, phong tư trác tuyệt (1) cũng không thể hình dung hết Lục Thiếu Phàm, một người đàn ông thanh phong lãnh nguyệt.
(1) Nhẹ nhàng quyến rũ phong thái hơn người
Mẫn Nhu kéo Lục Thiếu Phàm thay chiếc dép lên đi vào biệt thự. Hôm qua, cô đã gọi điện báo cho Mẫn Chí Hải, nhớ tới giọng nói lúc đó của ông Mẫn Nhu có chút bất lực.
“Đối tượng kết hôn? Tiểu Nhu, cha biết chuyện giữa con và Tiểu Tiệp, là do cha làm chưa tốt nhưng cha luôn hi vọng cuộc sống sau này của con sẽ trôi qua tốt đẹp, không phải tùy tiện tìm lấy ai đó rồi kết hôn.”
Mẫn Chí Hải không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Thiếu Phàm, giống như ông ấy chưa từng biết chuyện cô yêu Kỷ Mạch Hằng, không thiếu lần ông đứng về phía Mẫn Tiệp vậy lần này thì sao? Có ủng hộ cuộc hôn nhân giữa cô Lục Thiếu Phàm.
“Lo lắng sao?”
Lục Thiếu Phàm giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách.
Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là không quen.”
Không quen với nơi gọi là “nhà”, không quen hít thở luồng không khí ở đây, cũng không quen với người nơi này.
Lục Thiếu Phàm cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.
Mẫn Chí Hải đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn Hồng Lam đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn nhưng tâm trạng lại khác xa nhau.
Mẫn Chí Hải cảm thấy tò mò và cũng oán giận người con trai mà con gái mình đã đồng ý giao phó cả đời, nhưng trên tất cả, ông rất mong đợi người con rể tương lai và con gái mình về nhà.
Còn Hồng Lam vừa biết tối nay Mẫn Nhu mang theo đối tượng kết hôn về nhà trong lòng cảm thấy háo hức, rời khỏi Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu khó khăn thế nào bà đã nhìn rất rõ, đã thất bại như thế, cô còn có thể tìm được người đàn ông tốt sao! Dù là đàn ông trong giới giải trí hay thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng thì Mẫn Nhu nhất định cả đời không được hạnh phúc.
Nhưng khi Mẫn Nhu bị một người đàn ông nắm tay bước tới đứng trước mặt thì sắc mặt hai người liền biến sắc.
Vẻ mặt hả hê khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn của Hồng Lam cũng biến mất, khi nhìn thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm nắm chặt tay nhau và cả chiếc nhẫn cưới rực rỡ, sắc mặt bà liền sa sầm như chuẩn bị bão tới.
“Tôi mệt rồi, lên lầu trước đây.”
Hồng Lam lạnh lùng liếc nhìn Mẫn Nhu, môi đỏ mọng mím chặt không để ý Mẫn Chí Hải có nghe lời bà nói hay không, hàng lông mày nhăn lại, cây tăm trong tay cũng biến mất, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Mẫn Nhu cũng chỉ nhìn sơ qua Hồng Lam, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Thiếu Phàm đến trước mặt Mẫn Chí Hải, lễ phép kêu: “Cha.”
Bàn tay lật tờ báo khẽ khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Mẫn Chí Hải nhìn Mẫn Nhu rồi dừng lại trên người Lục Thiếu Phàm, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Cha.”
Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Thiếu Phàm cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Mẫn Nhu sững sốt mà cả Mẫn Chí Hải cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Thiếu Phàm gây ra cho ông.
“Xột xoạt”, tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Mẫn Chí Hải cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm thái độ của ông cũng không rõ ràng.
Mẫn Nhu có chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Thiếu Phàm, anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Thiếu Phàm giữ lại, sau đó ngồi xuống trên ghế salon.
Dù sao cha cũng là nhất, Mẫn Nhu liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của Mẫn Chí Hải, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?”
Nhìn Mẫn Nhu ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người, nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Mẫn Chí Hải giãn ra trong chốc lát. Ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Mẫn Nhu, hiền từ nói: “Con từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng?”
Mẫn Nhu cũng nhận ra giọng nói của Mẫn Chí Hải trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Thiếu Phàm, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Mẫn Chí Hải: “Hai ngày trước, Lục Thiếu Phàm có sang Hollywood chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đâu.”
Mẫn Chí Hải có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Thiếu Phàm, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng lại đầy dịu dàng.
Sau đó ông nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của nửa tháng trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Thiếu Phàm, dịu dàng nhưng có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh nhuệ của người làm kinh doanh như ông.
Trước kia ông cũng muốn tác hợp Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, kết quả như giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Do cuộc hôn nhân giữa Mẫn Tiệp và Lục gia không thành nên mối quan hệ của hai nhà cũng xuống dốc không phanh, ngay cả quan hệ chi giao cũng không có.
Hiện nay, Lục gia và Mẫn Gia lại tạo dựng quan hệ, trưởng nam Lục gia coi trọng con gái nhà mình, một người đàn ông ngay cả cam nguyện bước vào Mẫn Gia cũng chưa từng lại vì một đứa con gái cam nguyện ăn nói khép nép đứng trước mặt ông, Mẫn Chí Hải cũng không nói ra được sự do dự và nỗi cảm thán.
Nếu đồng ý hôn sự của hai đứa, thì mối quan hệ giữa hai đứa con gái và hai người con rể sẽ loạn lên cũng đủ khiến ông đau đầu cả ngày, chứ đừng nói là cả đời.
Mẫn Nhu len lén liếc nhìn Mẫn Chí Hải, thấy ông trầm tư cau mày, quan sát Lục Thiếu Phàm vẻ mặt thiên biến vạn hóa có nghi ngờ có do dự, nhưng không thấy vẻ vui mừng khi gặp con rể.
Chẳng lẽ, Mẫn Gia cũng cùng thái độ với Lục gia, không chịu chấp nhận Lục Thiếu Phàm làm con rể?
Bàn tay Mẫn Nhu đặt trên ghế nhẹ nhàng nắm thành quyền, liếc nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh (1) của Lục Thiếu Phàm, cô tính mở miệng nói gì đó với Mẫn Chí Hải thì ông lại nói trước tiên, chỉ vào ghế salon đối diện nhìn Lục Thiếu Phàm nói: “Thiếu Phàm, không cần đứng, ngồi đi.”
(1) vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Mẫn Nhu cũng hiểu, tiếng ngồi đi này đại biểu cho cái gì, nỗi lo trong lòng rơi xuống đất an tâm nhìn Lục Thiếu Phàm bước đi, chỉ thấy anh thản nhiên cong khóe môi đầy tự tin và bình thản.
Lục Thiếu Phàm đoán cha sẽ đồng ý sao? Mẫn Nhu mơ màng nhìn Mẫn Chí Hải, đôi mắt sắc bén đầy nét thăng trầm không còn có ý chất vấn như lúc nãy, có vẻ rất hài lòng với Lục Thiếu Phàm.
“Nghe tin tức gần đây nói Lục Lão muốn nghỉ hưu an hưởng tuổi già, Lục Thiếu Phàm cậu có tính phát triển ở đâu không?”
Mẫn Chí Hải cầm tớ báo xếp gọn qua một bên, hai chân bắt chéo nhau, rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi thăm nhưng Mẫn Nhu cảm thấy không đơn giản.
“Chí hướng của con không ở nơi này, huống chí tâm nguyện lớn nhất lúc này là có lấy vợ sinh con, xây dựng một gia đình, về công việc còn rất nhiều thời gian, không sợ không có cơ hội.”
Gương mặt nho nhã tuấn mỹ của Lục Thiếu Phàm nở nụ cười yếu ớt, khiêm tốn trả lời, tiến thoái có chừng mực, không kiêu căng không cổ hủ, lại hợp với tâm ý Mẫn Chí Hải.
“Phải, con đường làm chính trị khó tránh khỏi những lúc thăng trầm, quan trọng là tâm tính, nếu tâm đoan chính, những việc khó khăn trong sự nghiệp tự nhiên sẽ được hóa giải dễ dàng”
Mẫn Nhu biết những lời này của Mẫn Chí Hải nói ra đều vì cô, không muốn Lục Thiếu Phàm vì quyến thế địa vị trong tương lai mà bạc đãi cô, làm một người cha, Mẫn Chí Hải dù không thập toàn thập mỹ nhưng cũng hoàn thành hết trách nhiệm.
Với quyền thế và địa vị của Lục gia muốn cưới được một người con dâu môn đăng hộ đối không thành vấn đề. Nhưng Lục Thiếu Phàm lại chọn cô, dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng công việc của cô hiện tại sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Lục Thiếu Phàm.
Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn cản con đường chính trị của Lục Thiếu Phàm, Lục gia không thể không phòng, cho nên họ mới không đồng ý để cô và Lục Thiếu Phàm đến với nhau.
“Thiếu Phàm, chuyện với Tiểu Tiệp trước đây, dù cậu trong lòng có toan tính gì nhưng nếu đã quyết định kết hôn với Tiểu Nhu, như vậy người làm cha như tôi cũng phải khuyên cậu một câu, hôn nhân không phải trò đùa, nếu không thật lòng không bằng chấm dứt ở đây.”
Mẫn Chí Hải nghiêm túc nhìn vào mắt Mẫn Nhu, không khỏi thẳng lưng đồng thời ông cũng tò mò thái độ của Lục Thiếu Phàm, hôn nhân của hai người, Lục Thiếu Phàm có bao nhiêu phần nghiêm túc?
Nhưng anh chỉ im lặng ngồi đó, gương mặt tuấn nhã vẫn nở nụ cười, đôi mắt đem thâm thúy như như vụ lý khán hoa khiến cô không thể nhìn thấy đáy.
Một người đàn ông như Lục Thiếu Phàm có thể trở thành một phần cuộc sống của cô sao?
Trước cái nháy mắt của Mẫn Nhu, bên tai là giọng nói thành khẩn chắc nịch của Lục Thiếu Phàm: “Con đối với Tiểu Nhu thật sự nghiêm túc không thua gì cha đối với Mẫn Thị.”
Lục Thiếu Phàm cười mỉm khiến cho người ta thấy được thành ý, lấy Mẫn Thị ra so sánh như bắt lấy đúng xương sườn của cha! Mẫn Thị đối với Mẫn Chí Hải tựa như linh hồn, một người không có linh hồn thì chỉ như cương thi biết đi, như vậy Mẫn Nhu đối với Lục Thiếu Phàm mà nói quan trọng như thế sao?