Khi Mẫn Nhu xuất hiện ở phòng Yoga thực hiện từng động tác ưu nhã, thì bên ngoài hành lang phòng học cũng bị tắc nghẽn. Trên mặt kính thủy tinh trong suốt cũng xuất hiện mấy chục dấu vân tay khác nhau, nếu thông báo thu nhập dấu vân tay, nhất định khoa trưởng sẽ cảm ơn, cảm ơn người mẹ xinh đẹp đã tạo ra cống hiến lớn cho kho dấu vân tay.
Chỉ vậy trong mấy tháng ngắn ngủi, những người chuẩn bị làm mẹ mong muốn gặp được người cha chuẩn mực, từ phụ nữ có thai họ thăng chức lên làm oán phụ, trách trời không công bằng. Cùng lúc đó, một nửa người chuẩn bị làm cha đi tới phòng Yoga gặp người mẹ xinh đẹp kia cũng trở thành oán phu của thành phố A, với số lượng chỉ có thể dẫn đầu cả nước chứ không thấp hơn.
Ngồi trên xe, hai vợ chồng đều hắt hơi, khó hiểu nhìn nhau, chẳng lẽ bị cảm?
Mang thai tới tháng thứ chín, theo lời bác sĩ đề nghị, Mẫn Nhu ở bệnh viện sản phụ nổi tiếng ở thành phố, trên đầu Lục Thiếu Phàm lại treo thêm hai danh hiệu vinh quang, một làm cao cấp hộ sinh và hộ vệ đặc biệt
Khi chỉ còn cách ngày sinh 5 ngày, Lục gia già trẻ lớn bé đều tề tụ ở phòng bệnh, Lục Tranh Vanh cười toe toét, không giống như mọi ngày lôi Lục Thiếu Phàm ra ngoài giáo dục chí khí một phen mà lựa chọn mắt nhắm mắt mở.
Sắc mặt bà Lục cũng trở nên hồng hào. Tình hình buôn bán của Thiều Mỹ cũng tăng lên vì MV của Mẫn Nhu và Âu Nhiễm Phong tạo ra sức lan truyền lớn, kim ngạch tiêu thụ hai tháng qua đều vượt mức năm ngoái, nhìn con mình đã ngồi đến tê mông bên cạnh con dâu, bà Lục và Lục Tranh Vanh cũng cười đến híp mắt, mấy ngày nữa Lục gia lại có thêm hai thành viên mới.
Mấy ngày qua, Đậu Đậu ngoại trừ ngủ vào ban đêm, căn bản đều ở bên Mẫn Nhu, mỗi ngày đều ồn ào đến đau cả đầu, mỗi lần xe đưa tới nhà trẻ đều vòng lại chỗ bệnh viện phụ sản.
Khi mưu kế của Đậu Đậu bị phát hiện thì hai cánh tay mũm mĩm cào cấu, mắt nhìn chằm chằm bà Lục đang ra sức kéo nó đi, cả cơ thể vùng vẫy la hét ầm ĩ.
“Bỏ cháu ra, bỏ cháu ra, cháu không muốn về nhà ngủ cháu muốn ở bên cạnh mẹ.”
Đậu Đậu không trở về nhà ngủ có lẽ xuất phát từ chủ ý ngủ chung giường của Lục Thiếu Phàm. Mấy ngày qua theo Lục Thiếu Phàm quan sát, anh có thể xác định ánh mắt Đậu Đậu nhìn anh luôn toát lên vẻ mờ ám, đôi mắt to láo liên trở nên gian xảo.
Cho nên lúc Đậu Đậu đòi ở lại. Lục đại công tử là người đầu tiên đưa phiếu chống, cùng với bà Lục phối hợp bắt trói Đậu Đậu đi nhà trẻ.
Hai cha con gặp nhau thì lại đỏ cả mắt, tranh thủ tình cảm là xu thế tất nhiên của lịch sử, mắt to trừng mắt nhỏ không thể tránh khỏi những việc sẽ xảy ra. Tựa như bây giờ, ở trong phòng, Đậu Đậu đem tấm cả sức lực chiếm đóng tầm mắt Mẫn Nhu.
“Mẹ, em trai và em gái Đậu Đậu sẽ tên gì?”
Mẫn Nhu yêu thương xoa đầu Đậu Đậu, xem ra con trai càng lớn càng đáng yêu, chủ động hôn lên trán thằng bé, Đậu Đậu cười khanh khách không ngừng, bên kia mỗ nam ta mặt đen một nửa, tiểu tử ngươi giỏi lắm, dám không xem cha ngươi ra gì.
Nhìn mẫu tử ấm áp, Lục Thiếu Phàm cười nhẹ, lấy một quả táo, dùng dao gọt, rồi cắt một miếng bỏ vào dĩa đựng trái cây xiên cây tăm vào đưa cho Mẫn Nhu, không quên nói:
“Bã xã, em ăn nhiều trái cây vào bổ sung vitamin.”
“Mẹ mẹ vẫn chưa trả lời Đậu Đậu, em gái và em trai tên gì?”
Lục Thiếu Phàm lạnh lùng nhìn cái bóng đèn phá vỡ vợ chồng ân ái, anh xiên lấy miếng táo nở nụ cười hiền lành nhét vào cái miệng nhỏ đang mở to của Đậu Đậu, ngăn Đậu Đậu nói tiếp.
“Đậu Đậu, không phải con thích ăn táo nhất sao? Cha lấy cho con, mau ăn nhiều một chút.”
Nhìn gương mặt mũm mĩm phình to của Đậu Đậu, lòng Mẫn Nhu run lên, cô biết trước đây Đậu Đậu vì ăn táo quá nhiều nên vừa nhìn thấy táo liền ê cả răng, hôm nay Lục Thiếu Phàm lại hăm hở đút cho thằng bé!!
Mẫn Nhu tính mở miệng ngăn cản hai cha con cãi nhau, chợt nghe phốc một tiếng, một quả táo dính nước phun về phía Lục Thiếu Phàm, sau đó là cảnh tưởng không cách nào vãn hồi.
Miếng táo dính nước rơi ngay mặt Lục Thiếu Phàm, mặt anh den lại, một tay ôm lấy dơ chuẩn bị đánh vào cái gương mặt bánh bao, một tay liều mạng tóm lấy hai tay chân của thằng bé đang ra sức giãy giụa, cáu kỉnh quát to:
“Tiểu tử thúi, ở nhà trẻ giáo viên dạy con thế nào, chẳng lẽ không biết kính trên nhường dưới sao?”
Đậu Đậu kêu lên một tiếng, miệng cố tình gây sự đem táo ăn vào phun vào tay Lục Thiếu Phàm, nhìn Lục Thiếu Phàm bực bội dùng khăn lau tay dính đầy nước miếng, cô cố dựng người dậy, nhíu mày, tố cáo nói:
“Có câu nói thượng bất chánh hạ tắc loạn, làm cha mà không khiến con trẻ yêu mến thì làm sao có thể yêu cầu Đậu Đậu kính trọng anh chứ.”
Mắt Lục Thiếu Phàm co lại, môi nhếch lên, đoán chừng không thể cùng Đậu Đậu tìm được tiếng nói chung, dứt khoát dùng cách bạo lực nhất, lấy tay xách Đậu Đậu vào phòng vệ sinh, sau đó trong phòng vệ sinh hẹp nhỏ diễn ra cảnh bát nháo.
Làm người xem Mẫn Nhu cũng đau cả đầu xoa huyệt thái dương. Bà Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép im lặng xoay người, Lục Tranh Vanh thì phán nguyên câu “cha nào con nấy” nhưng sau đó liền im lặng, ông phát giác hình như mình cũng đang mắng bản thân. Lão tham mưu trưởng lặng lẽ nhìn con dâu và cháu không, hai người không hề phát hiện ông nói lỡ lời, ngồi xuống ghế mở tivi chuẩn bị xem tin tức quân sự.
Trong phòng vệ sinh, âm thanh ồn ào cũng ngớt dần, cửa phòng mở ra xuất hiện trước mặt lại là hai cha con tương thân tương ái, Lục Thiếu Phàm cười tươi ngồi xuống bên Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu cũng không biết làm gì đành đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, lớn như vậy mà lại cùng trẻ con so đo. Lục Thiếu Phàm lại tỏ như không thấy ánh mắt trách cứ của Mẫn Nhu, giả vờ làm người cha hiền lành xoa đầu Đậu Đậu, dịu giọng nói:
“Đậu Đậu, gần đây Ultraman mới ra mẫu mới, mấy ngày nữa cha đưa con đi mua được không?”
Đậu Đậu khẽ hừ, nghiêng đầu tránh sang chỗ khác không để ý đến người cha đang lấy lòng mình, thằng bé nhảy về trước, tay chỉ vào tivi, hưng phấn la to:
“Tiểu gia gia, Tiểu gia gia trên tivi kìa.”
Mọi người nhất thời đều tập trung vào màn hình theo tay chỉ của Đậu Đậu, hình ảnh trên màn hình phóng lớn ai nấy đều trợn to kinh ngạc, Lục Tranh Vanh đứng đến trước tivi, chóp mũi như muốn chạm cả vào màn hình, mặt đen lại rống lên:
“Tên tiểu tử này, thật sự không nể mặt ta, nếu nó dám vì một người phụ nữ mà bỏ cả công việc chạy đến nơi này để xem ta có giết chết nó.”
Mẫn Nhu sợ hãi khi nghe Lục Tranh Vanh gào thét, gương mặt hồng hào trở nên nhợt nhạt, Lục Thiếu Phàm vội vàng thả Đậu Đậu ra, duỗi tay ôm Mẫn Nhu vào lòng, xoa xoa lưng cô, trấn an nói:
“Đừng sợ, gia gia chỉ nói thế thôi, không sao.”
Mẫn Nhu dần dần bình tĩnh lại, trước vẻ lo lắng của Lục Thiếu Phàm cô cười nhẹ. Tiếng động từ cửa thu hút họ, Lục Tranh Vanh trợn tròn mắt, mặt đen lại không biết có phải vì giận mà như thế, đôi bàn tay theo thói quen sờ ngay thắt lưng, Mẫn Nhu đoán chỗ đó có lẽ là nơi gia gia hay để súng.
Bà Lục chắn ngay cửa, không cho Lục Tranh Vanh ra ngoài, khổ não an ủi:
“Cha, cha bớt giận, chú út làm vậy nhất định có lý do, chúng ta đừng nhúng tay vào vẫn hơn, cha đã lớn tuổi như vậy không nên bay tới bay lui dù rằng xương cốt vẫn còn tốt.”
Bà Lục khuyên can Lục Tranh Vanh không chỉ không bớt giận mà ngược lại càng giận thêm, bạo hỏa tăng cao.
“Có phải ý con chê ta già rồi không cách nào trị được nó? Hôm nay, cha nhất định phải bay đến Pakistan đánh chết nó, dù sao nó sống cũng chỉ khiến cha thêm mất mặt.”
Mẫn Nhu lo lắng nhìn Lục Thiếu Phàm, ra hiệu cho anh đi khuyên nhủ gia gia, Lục Thiếu Phàm thở dài, nghe lời buông cô ra đi tới giúp mẹ can ngăn gia gia.
Lần này thật sự giận đến muốn giết chú út sao?
Mẫn Nhu nhíu mày, mắt hướng về tivi vẫn đang chiếu tin quân sự trên thế giới. Hình ảnh vừa nãy đã bị thu nhỏ để sang góc, trên màn hình là người phóng viên trẻ tuổi đang nhận phỏng vấn.
“Lần này thật phải cảm ơn chị Tô Noãn, nếu như không có cô ấy giúp đỡ các phóng viên ở tiền tuyến….”
Những lời kế tiếp Mẫn Nhu không nghe vào, vì trong đầu cô chỉ có hai chữ Tô Noãn, nếu cô đoán đúng, bức ảnh chụp vừa rồi có một cô gái dường như là Tô Noãn.
Nhìn những hình ảnh đang chiếu trên màn hình, lòng Mẫn Nhu khẽ rung động, nơi chiến địa đầy mùi thuốc súng, dân chúng đều bỏ trốn, cảnh sắc tiêu điều, nhưng có một đôi nam nữ đứng giữa màn sương mù, cánh tay nam ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, hôn lên môi cô hình như rất coi trọng và yêu thương, khiến người khác không thể không cảm động.
Cả tấm hình bao phủ một màu đen tối mông lung, nhưng hình ảnh một đôi nam nữ hôn nhau bao quanh là khói bụi tráng xóa tạo thành những đường cong hoàn mỹ kéo dài đến tận chân trời, trong không khí tĩnh lặng ai cũng nhìn ra sự lưu luyến của họ.
Thế giới đó như cách biệt khỏi phòng bệnh náo nhiệt của cô, Mẫn Nhu nhìn tấm hình môi nhếch lên, đột nhiên bụng lại quặn đau khiến cô căng thẳng, từ từ càng thêm đau đớn khó chịu, khiến cô nhíu mày.
Nhìn về phía cửa, Lục Thiếu Phàm đã khuyên được Lục Tranh Vanh, nhưng xem ra vẫn còn giận, Mẫn Nhu để hai tay lên bụng, mồ hôi túa ra, sắc mặt cũng trở nên tái đi, cô cảm nhận đượ có gì đó đang chảy ra ở phía dưới
Nếu như cô đoán đúng, hẳn là nước ối bị vỡ, cô có thể nghe được mùi, dưới thân nước ối không ngừng chảy, Mẫn Nhu ý thức được…chắc cô muốn sinh.
Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng bụng như có thứ gì đó đá vào, muốn phá tan trở ngại bên trong chui ra, cô vừa lo vừa kích động hướng về phía Lục Thiếu Phàm và Lục Tranh Vanh:
“Thiếu Phàm, em.. em hình như sắp sinh.”
Nghe giọng yếu ớt của Mẫn Nhu, ba người đều giật mình, Đậu Đậu ba chân bốn cẳng chạy ra phòng bệnh, hướng về văn phòng bác sĩ kêu lớn.
“Bác sĩ ơi, mẹ Đậu Đậu sắp sinh rồi, bác sĩ ơi!”
Lục Thiếu Phàm lập tức chạy tới bên Mẫn Nhu, ôm Mẫn Nhu đang đổ mồ hôi vào lòng, anh cũng nhận ra phía dưới chân Mẫn Nhu ướt đẫm, tay không khỏi siết chặt, dịu dàng vuốt ve Mẫn Nhu, bên tai an ủi:
“Đừng lo, sắp sinh rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, đừng sợ, con chúng ta muốn gặp bố mẹ nó rồi.”
Tần suất đau bụng càng lúc càng cao, cứ mỗi 5” lại đau một lần, mỗi một lần Mẫn Nhu đều cắn răng để bản thân không phát ra tiếng, tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, chỉ có cảm giác ấm áp phía sau mới khiến cô an tâm, cảm giá sợ hãi dần dần lui đi.
“Nước ối bị vỡ rồi, mau chuẩn bị phòng sinh.”
Bác sĩ nhanh chân chạy vào, chen vào giữa mọi người đang vây lấy Mẫn Nhu. Kiểm tra cô một lát, nhìn cô đau đớn như vậy bác sĩ liền đưa ra quyết định, nhóm y tá vội vàng tụ lai.
Chiếc đèn trần trên hành lang không ngừng lui về sau, mắt Mẫn Nhu cũng trở nên mơ hồ cô nằm trên giường để bác sĩ và y tá đẩy về phòng sinh, tiếng Lục Thiếu Phàm lo lắng khiến cô không thể nhắm mắt ngủ, các giác đau đớn hỗn loạn.
Bàn tay to vẫn giữ lấy cô, mười ngón tay đan vào nhau, chịu đựng đau đớn do bị cô siết chặt, khi cửa phòng sinh khép lại thì thế giới của Mẫn Nhu đang âm u liền bừng sáng như bàn ngày, bàn tay to từ đầu đến cuối vẫn không buông.
Mẫn Nhu quyết định chọn sinh thường, dù biết rất đau nhưng vì muốn con mình khỏe mạnh, nên không chọn sinh mổ.
Vừa kéo vừa đẩy, Mẫn Nhu hận không thể dùng sức ấn bụng mình đem đứa trẻ trung bụng đẩy ra, như đoán được suy nghĩ của M