Mẫn Nhu ở trong phòng bệnh đợi một lát. Dì Mai lén lút rời khỏi phòng, ngoại trừ phòng bệnh cũng không có người nào trên hành lang, cô hít lấy luồng không khí lạnh, trong lòng đủ cảm xúc.
Kỷ Mạch Hằng làm vậy là sao? Anh ta muốn cô cảm động, sau đó để lại chút dấu vết khiến cô không thể xóa nhòa, hay chỉ muốn bù đắp, muốn cô tha thứ cho sai lầm của anh ta.
Không biết từ khi nào. Những thứ quý giá với cô trong 3 năm đã trở nên mơ hồ, sâu trong kí ức chỉ có khoảng thời gian giữa cô và Lục Thiếu Phàm là rõ ràng.
Cô yêu Lục Thiếu Phàm, dù tính yêu đó không đơn thuần chỉ là yêu, đặc biệt sau nhiều nỗ lực bỏ ra như vậy, cô không cần Kỷ Mạch Hằng báo đáp, mong đợi càng nhiều, cuối cùng anh ta sẽ càng tuyệt vọng mà thôi.
Nói là yêu Kỷ Mạch Hằng, bây giờ nhớ lại mới nhận ra, muốn tím kiếm chút kí ức sót lại nó đã không còn chỗ trong suy nghĩ tình cảm của cô. Lúc cô còn trẻ, Kỷ Mạch Hằng xuất hiện, cứu vớt cô khỏi thế giới mệt mỏi này.
Cô yêu rất nhiều, yêu đến mức điên cuồng.
Nếu không phải Lục Thiếu Phàm xuất hiện, Kỷ Mạch Hằng dù hối hận cô cũng không quay lại. Tình yêu của cô khi nhìn thấy anh ta và Mẫn Tiệp nằm trên cùng một giường đã chết đi, làm sao có thể tha thứ, có thể tha thứ cho kẻ phạm sai lầm tình nguyện.
“Kỷ tiên sinh ở phòng 405 vừa xuất viện đấy, người đâu mà đẹp trai, sau này không còn gặp được nữa rồi.”
Chân Mẫn Nhu khựng lại, tiếng bàn luận của y tá trực rơi vào lỗ tai cô.
“Kỷ tiên sinh cũng lạ thật, vừa nãy anh ta đứng ngay góc hành lang, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, anh ta nói muốn xuất viện, lấy nhiều máu như vậy cũng không biết có để lại di chứng không.
Mẫn Nhu bây giờ đang đứng ngay góc hành lang, đôi mắt hướng thẳng về một hướng, là vị trí lúc nãy khi y tá đọc cho cô phòng bệnh của Kỷ Mạch Hằng, lúc đó Kỷ Mạch Hằng đứng đây nhìn cô sao?
“Phải rồi, nghe nói Lục phu nhân không biết anh ta cho máu, hình như người trong gia đình không cho cô ấy biết, mà sao lần trước tôi thấy Lục tiên sinh tới tận phòng bệnh Kỷ Tiên sinh cảm ơn.”
…
Ngày đó, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Lục Thiếu Phàm, tay vịn hành lang của Mẫn Nhu cứng đờ, cả cơ thể tựa vào vách tường, những thanh âm phiền nhiễu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, lặng yên xoay người hoảng hốt quay về phòng.
Kỷ Mạch Hằng là người lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ta vì không yêu cô, nên vô tình làm tổn thương cô sâu sắc; bây giờ vì yêu mà lưu luyến, cô và anh ta có lẽ không hợp, vĩnh viễn không thể gặp nhau tại một thời gian thích hợp.
Nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu hít sâu, khôi phục cảm xúc của bản thân, cô đã lui ra khỏi thế giới của Kỷ Mạch Hằng, không nghĩ có ngày anh ta lại xông vào thế giới của cô.
Cô cho là sau một thời gian có thể bình thản đối diện. Bây giờ, cô đối với người đàn ông đó chỉ có mệt mỏi, trừ lần đó ra, cô cũng không biết nên làm sao đối diện với anh ta.
Cô ôm lấy ngực, ho khan vài tiếng. Mẫn Nhu cử động hai chân, vừa định xoay người thì trên vai cảm thấy nặng nề, cô cúi đầu đập vào mắt là bàn tay trắng, cảm giác quen thuộc khiến cô nương theo lực của anh, cọ đầu vào vai anh.
“Cơ thể đã yếu như vậy sao còn đi lung tung thế này.”
Giọng Lục Thiếu Phàm êm ái, không thể che giấu sự quan tâm, cẩn thận giúp cô mặc áo khoác, anh giữ hai bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Cô hưởng thụ sự ấm áp từ Lục Thiếu Phàm, lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt anh, ánh mắt trở nên nhu hòa, giọng nói êm ái hạ thấp:
“Trong phòng mãi cũng chán, em muốn ra ngoài dạo một chút, chúng ta về thôi.”
“Được rồi.”
Quay về phòng, dì Mai đã ở sẵn bên trong, thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm cùng trở về gương mặt rất vui mừng. Thế nhưng khi bà vào mắt Mẫn Nhu thì liền dời đi sang chỗ khác, dường như đang né tránh gì đó.
Mẫn Nhu biết vừa rồi dì Mai ra ngoài là để mật báo cho Lục Thiếu Phàm, nếu không Lục Thiếu Phàm cũng không tới trùng hợp như vậy.
Nhìn cách làm của dì Mai và sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không thể giận hay trách cứ, dù Lục Thiếu Phàm giấu chuyện Kỷ Mạch Hằng thì đã sao, nếu Lục Thiếu Phàm không vì quan tâm cô thì liệu có sợ hãi sự tồn tại của Kỷ Mạch Hằng như vậy không?
Lục Thiếu Phàm và cô là vợ chồng, nếu anh đã cảm ơn Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không thể không biết nặng nhẹ. Nếu cô đi nói cảm ơn, thì dây dưa của cô và Kỷ Mạch Hằng càng sâu, dù là Lục Thiếu Phàm cam nguyện cô cũng không để chuyện đó xảy ra.
Như bây giờ, cuộc sống yên bình chỉ anh và cô, không có người thứ ba, chẳng phải rất tốt sao?
Chiếc xe màu đen chạy như bay, ngồi bên ghế lái là Kỷ Nguyệt Hân, cô quay đầu nhìn lại, nhìn người anh trai đang hướng mắt ra khỏi cửa sổ, gương mặt anh tỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại khiến cô chua xót, hốc mắt ửng đỏ, vội vàng thôi không nhìn nữa. Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm, không ai có thể đứng một chỗ đợi anh cả đời, đã bỏ qua thì chính là bỏ qua.
“Theo cảnh sát tiết lộ, chủ mưu vụ án là người khác. Hôm nay vào buổi chiều, Thiên kim Mẫn thị là kẻ tình nghi số một đã về quy án, trong vòng một giờ cảnh sát nhận được tin tình báo của quần chúng, đưa người bị tình nghi về đồn, bản tin sẽ tiếp tục cập nhật thông tin vụ án vào kì sau.”
Trên màn hình, người đàn ông bị cảnh sát kéo ra khỏi xe, Mẫn Nhu liếc sơ qua liền biết đó là Will, người tình của Mẫn Tiệp, cả người anh ta có vẻ rất suy sụp, hai mắt hõm sâu, râu ria mọc đầy, ánh mắt tối tăm, thần chí không còn minh mẫn.
Lục Thiếu Phàm lạnh lẽo nhìn hình ảnh Will chật vật trên màn hình, anh nhếch miệng, cúi đầu, đối với cô rất yêu chiều, nằm trên giường, ôm cô chậm rãi nói:
“Mẫn Tiệp đã khai chủ nhân đứng sau vụ án là Will, còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nằm trong phòng Mẫn Tiệp có lẽ cũng do Will cố tình để đó hãm hại cô ta.”
Mẫn Nhu cũng không ngu ngốc, được Lục Thiếu Phàm chỉ điểm liền có thể đoán ra được toàn bộ câu chuyện. Will dùng chiêu mượn đao giết người quả thật rất hay, anh ta lợi dụng Mẫn Tiệp, có lẽ vì yêu quá sâu đậm nên bây giờ hận đến mức muốn đưa cô ta vào chỗ chết?
Cô còn nhớ lần đầu khi thấy Will, trong mắt anh ta chỉ yêu mình Mẫn Tiệp, yêu đến sâu đậm, như muốn khiến mọi người bao phủ trong biển tình. Vì bị Mẫn Tiệp làm cho tổn thương mà trở nên độc ác.
Mẫn Tiệp là người tham hư vinh, lúc nào cũng có đàn ông quyền thế vây quanh, cô ta chưa từng nghĩ có một ngày bị ai đó vứt bỏ lại còn đẩy bản thân vào ngục tù.
Vụ án này cảnh sát gặp thuận lợi một cách kì lạ, nghi phạm cực lực phối hợp cảnh sát. Will bị bắt sau ba ngày liền giao cho bên tòa án, không bao lâu, phiên tòa được mở liên quan tới hai bên chính trị lẫn kinh doanh.
Mẫn Nhu lấy thân phận người bị hại ra tòa, Lục Thiếu Phàm vẫn theo cô. Lúc đó, Mẫn Nhu cũng nhận ra, Mẫn Tiệp ngồi ở chỗ bị cáo mà mắt cứ nhìn về phía cô, đôi mắt mong chờ cầu khẩn rất rõ ràng.
Chẳng lẽ Mẫn Tiệp còn hi vọng cô bỏ qua cho cô ta sao?
Mẫn Nhu cảm thấy rất nghi ngờ, cô đưa mắt nhìn sang Will đang tỏ vẻ bất cần, cuối cùng là gương mặt lúc trắng lúc xanh của Mẫn Tiệp. Dù là ai cũng đều phải trả giá cho hành động ngu ngốc của bản thân, Mẫn Tiệp cũng không ngoại lệ.
Đám lưu manh đều nhất trí cho rằng Will là chủ mưu, Mẫn Tiệp chính là người đảm nhận việc liên lạc. Nhưng khi Mẫn Tiệp gọi điện xong, Will lại gọi cho bọn chúng nói muốn làm cho Mẫn Nhu chết, sau đó sẽ đưa chúng một khoản tiền lớn xuất ngoại, nhưng bọn chúng đều do dự, chỉ có tên Tứ Điều đồng ý.
Will vẫn chưa tìm ra được luật sư, nhìn ánh mắt hận thù của Mẫn Tiệp dành cho mình, anh ta nở nụ cười. Nghe Mẫn Tiệp tố cáo anh ta là người xúi cô ta ép Mẫn Nhu kí giấy chuyển nhượng, anh ta đùa giỡn với móng tay, còn cười đùa nói:
“Cô là người bị bệnh tâm thần, lời cô nói ai tin?”
Thái độ tự tin của Will khiến Mẫn Tiệp tức muốn hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vào Will, muốn mắng chửi nhưng bị cản lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người đem Will thái ra thành từng mảnh.
Bên tòa án, một người thanh niên mặc tây trang thẳng thớm đưa cho kiểm sát trưởng một giấy chứng từ nhờ chuyển giao cho tòa án, Will cũng vì lời làm chứng của anh ta mà thay đổi nét mặt, Mẫn Tiệp giễu cợt nhìn Will.
Mẫn Nhu cảm thấy người bác sĩ chứng minh Mẫn Tiệp bị bệnh phân liệt nhân cách dường như hơi quen mắt, trông rất giống ai đó, khi bên kiểm sát trưởng đọc tên, Thẩm Tấn Uyên, trong đầu cô liền sáng tỏ.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mỉm cười giống như vị quân sư đã tính trước mọi thứ, trước khi khai chiến đã chuẩn bị tất cả, đánh địch đến mức trở tay không kịp.
Mẫn Nhu giật mình quay đầu nhìn Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lâu lâu vẫn nhìn sang đây, nhưng lần này, Mẫn Nhu cẩn thận chú ý mới phát hiện, Mẫn Tiệp không nhìn cô mà là nhìn Lục Thiếu Phàm bên cạnh, về phần tại sao cô ta nhìn Lục Thiếu Phàm, đáp án sẽ công bố ngay.
Kiểm sát trưởng yêu cầu tòa án đặc xá cho Mẫn Tiệp, lý do Mẫn Tiệp bị chứng phân liệt nhân cách, là người yếu ớt trong xã hội, lần này vụ án chỉ do một phần nhân cách của cô ta gây ra, những nhân cách khác đều vô tội, vì vậy nếu xử tử thì sẽ không công bằng.
Kiểm sát trưởng liệt kê hàng loạt các vụ án bên Mỹ, có rất nhiều kẻ giết người bị mắc bệnh phân liệt nhân cách, nhưng tòa án bên đó đều chỉ phán quyết phần nhân cách phạm tội, miễn trừ trách nhiệm hình sự.
Khi tất cả mọi người cho rằng Mẫn Tiệp sẽ vô tội được thả ra thì kiểm sát trưởng lại đột nhiên nói, thái độ thành khẩn nghiêm túc, miễn trừ trách nhiệm hình sự của Mẫn Tiệp, đồng thời để tránh cô ta gây hại cho xã hội về sau đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.
Mẫn Tiệp hoảng hốt nghe tòa tuyên án, không thể phản ứng kịp trước kết quả. Khi bị cảnh sát kéo đi, cô ta tỉnh ngộ mình bị Lục Thiếu Phàm lừa, gương mặt hung tợn, liều lĩnh kêu gào.
Khi bồi thẩm đoàn nghe Mẫn Tiệp tố cáo Lục Thiếu Phàm là cùng người khác thông đồng bắt cóc cô ta, giam cô ta vào viện tâm thần để hành hạ, cả phiên tòa như nổ banh.
Lục Thiếu Phàm bị tố cáo gương mặt không biến sắc, bình tĩnh ngồi yên, trước những ánh mắt nghi kị không hề né tránh. Anh đỡ Mẫn Nhu đứng dậy, không để ý Mẫn Tiệp than khóc, trước sự chú ý của mấy trăm người liền rời khỏi tòa án.
Will bị kết án chung thân, nhưng anh ta vẫn như không có việc gì còn ngồi đó nhìn Mẫn Tiệp phát điên gào khóc, cười hết sức vui vẻ, trước khi bị cảnh sát đưa đi không quên tới bên Mẫn Tiệp ngồi xổm xuống nói những lời độc địa vào tai cô ta:
“Tôi đã nói sẽ khiến cô cả đời không phải lo ăn lo mặc, bây giờ tôi làm được rồi.”
Mẫn Tiệp kinh ngạc nhưng lập tức liền điên cuồng gào khóc, ra sức giãy giụa thoát khỏi còng tay, máu đỏ dính ra cả chiếc còng bạc, cô ta như ác quỷ dữ tợn khiến mọi người sợ hãi.
Dưới sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu rời khỏi tòa án, tuy vậy những lời nói lúc nãy của Mẫn Tiệp vẫn canh cánh trong lòng. Cô không muốn Lục Thiếu Phàm bị dính líu vào những chuyện này, nhưng không phải tất cả đều như mong muốn, cô tin Lục Thiếu Phàm, không có nghĩa mọi người ai cũng tin Lục Thiếu Phàm.
Hai người đi xuống bãi đậu xe, khi đi ngang qua cánh cửa cuốn thì thấy đám đông tụ tập bên ngoài đường, xe cứu thương và xe cảnh sát dừng hai bên, một vài người cảnh sát