nh lấy ra một chiếc áo khoác quân đội đưa cho cô: “Phải một lúc nữa mới tới Đoàn Biên phòng, em nghỉ ngơi lát đi.”
Nghiêm Chân ngẩn ngơ nghiêng đầu sang nhìn anh. Trong buồng xe mờ tối, đôi mắt ấy ngưng đọng vầng sáng nhàn nhạt, ánh nhìn bình tĩnh hiền hòa khiến cô không cách nào từ chối. Cô đưa tay ôm lấy chiếc áo khoác quân đội dày dặn, khóe môi khe khẽ cong lên: “Vâng.”
Có lẽ là mệt thật, suốt quãng đường Nghiêm Chân ngủ rất say. Dường như đã mơ một giấc mơ, trước mắt một màu tối đen, như bị ai bịt mắt rồi đẩy vào đường hầm sâu thăm thẳm, cô chỉ có thể chậm rãi bước dò. Không biết là đang ở đâu, trong không khí thấm mùi ẩm ướt, cảm giác âm u lạnh lẽo khiến cô không khỏi rùng mình. Không thấy được đâu là điểm tận cùng nhưng vẫn phải đi tiếp, không thể dừng lại nơi này. Không gian chật hẹp tưởng chừng như sắp nghẹt thở, thế nên dù đầu cô đang đau muốn nứt ra, cô vẫn phải bám tay vào vách hầm chống người dậy, dốc hết sức tiến lên phía trước. Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt chợt có ánh sáng, mũi bắt đầu hít thở được thứ không khí tươi mới tỏng lành, các dây thần kinh dần dịu lại, cô mở mắt ra.
Ơ? Đây là đâu? Nghiêm Chân chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà, vẫn còn mơ màng. Cô phải ở trong xe chứ, sao lại nằm ở đây? Không có cảm giác lắc lư khi xe chạy, bóng đèn tròn sáng quắc, bức tường màu trắng, tấm nệm chắc chắn, Không lẽ, đã đến Trung đoàn rồi?
Nghiêm Chân bỗng mở to mắt, muốn ngồi dậy nhưng bị thứ gì đó níu lại đành dừng động tác. Nghiêm Chân cúi nhìn mới phát hiện mình đang được truyền nước. Chai dịch truyền treo ở đầu giường, ngoài ra còn có một bình oxy. Nhìn xung quanh một lượt, cô lại thấy váng vất.
Đột nhiên tấm rèm che trước giường khẽ động, một chiến sĩ mặc bộ đồ rằn ri thập thò ghé đầu vào, làm Nghiêm Chân giật nảy mình, vừa định gọi, cậu ta đã thu người về. Nghiêm Chân lúng túng, muốn mở miệng gọi nhưng chữ “cậu” vừa thốt ra, cô đã hết hồn với giọng nói khàn đặc khô khốc của mình. Cô bị sao thế này?
May sau cậu chiến sĩ nọ cảm thấy có điều bất ổn, nghe tiếng động nên vén rèm kiểm tra lần nữa, mới phát hiện Nghiêm Chân đã tỉnh dậy. “Chị dâu chị tỉnh rồi ạ?” Cậu ta mừng rỡ nhìn cô.
Nghiêm Chân day day lên cổ họng mình, tỏ ý không nói được thành lời. Cậu chiến sĩ nhanh trí lập tức chạy ra ngoài rót cho cô một cốc nước nóng. Cầm chiếc cốc trong tay, Nghiêm Chân uống liền mấy ngụm nhỏ, lúc này họng mới phát ra được tiếng: “Tôi đang ở đâu thế?”
Cậu chiến sĩ trả lời bằng giọng Hà Nam chính gốc: “Đây là phòng y tế của Đoàn Biên phòng. Chị dâu, chị vừa tới là nằm đây luôn, giờ đã được ba tiếng rồi.”
Nghiêm Chân trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục hỏi: “Tôi bị sao thế?”
“Lúc mới đưa đến chị hơi sốt, mặt mũi cũng tím tái.”
“Sốt? Tôi bị sốt à?” Nghiêm Chân khàn giọng hỏi.
Cậu chiến sĩ bị phản ứng thái quá của cô làm cho giật mình, vội nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu ạ, đã truyền nước, thở oxy và tiêm thuốc hạ sốt rồi, tình hình bây giờ chắc đỡ hơn rồi chứ ạ?”
Nghiêm Chân buộc lòng phải trấn tĩnh lại, gật đầu. Cô đảo mắt nhìn bốn phía, ngập ngừng hỏi: “Thế, Cố...”
Mới nói được hai chữ, cậu chiến sĩ trẻ đã lập tức hiểu ý cô: “Tham mưu trưởng Cố đang nghỉ ở phòng ngoài ạ. Tham mưu trưởng ngồi đây suốt hai tiếng, chị hạ sốt mới đi đấy.” Nói rồi vỗ lên trán, “Ôi trời, em quên mất tiêu, Tham mưu trưởng dặn khi nào chị tỉnh lại thì báo ngay cho anh ấy.” Nói xong liền chạy đi mất.
Họng Nghiêm Chân đau rát ú ớ gọi theo mấy tiếng cũng không gọi được cậu ta lại, liền cảm thấy nhụt chí, thôi vậy, cứ để cậu ta đi. Cô ngước mắt yên lặng quan sát xung quanh, doanh trại có phần cũ kĩ, lớp sơn màu xanh thẫm trên tường đã bong tróc quá nửa, chiếc tủ sắt đầu giường cũng thuộc hàng thâm niên, đến cả cốc nước cô đang cầm trong tay cũng hằn dấu thời gian. Có điều, tất cả đều cực kỳ sạch sẽ. Nghiêm Chân nhìn hai tấm chăn dày cùng chiếc áo khoác quân đội đắp trên người mình, thầm cảm nhận được một luồng hơi ấm. Trông ra chiếc ghế đặt trước cửa sổ, Nghiêm Chân không khỏi suy tư, khi nãy, anh thật sự vẫn luôn ngồi ở đây sao?
Cô còn chưa tìm được manh mối gì từ trong cõi mộng, cậu chiến sĩ đã mở cửa đi vào, theo sau cậu là hai vóc dáng cao lớn, một người là Bàng Khải, người kia là Cố Hoài Việt. Nghiêm Chân lặng đi nhìn anh, đã vào đến Tây Tạng rồi, thời tiết lạnh thế này sao anh vẫn chỉ phong phanh mặc mỗi bộ thường phục.
Cố Hoài Việt lại không hề thấy lạnh, đặt chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay xuống, đi tới bên giường. Bắt gặp ánh mắt chất chứa nghi vấn của Nghiêm Chân, anh chần chừ giây lát mới vươn tay hất phần tóc mái trước trán cô lên, xem thử nhiệt độ trên trán. Cậu chiến sĩ đứng cạnh nói giọng hăng hái: “Tham mưu trưởng, anh yên tâm ạ, chị dâu hết sốt rồi.”
Anh cười điềm đạm, lòng bàn tay đã đo được nhiệt độ vừa ý: “Em thấy thế nào, có đói không?”
Nghiêm Chân lắc đầu, giữ tay anh lại hỏi: “Sao em lại bị sốt?”
“Không có gì. Một là tại mệt quá, hai chắc là do trên đường đến Trung đoàn thì bị cảm lạnh.”
“Hả?” Mặc nhiều đồ như vậy mà cô vẫn có thể lạnh đến phát sốt, có thể thấy thể chất của cô kém như thế nào.
Bàng Khải nhìn cô, tủm tỉm cười: “Vừa rồi cô làm anh em tôi sợ hú vía, sốt cao, còn nói mơ, lúc cậu bác sĩ này cắm kim vào tiêm, tay cô còn đang run lên!”
Nghiêm Chân xấu hổ cúi đầu: “Gây phiền toái cho các anh rồi ạ.”
Đoàn trưởng Bàng khoát tay: “Đâu ra. Nhờ phúc của cô, tôi đã được thấy bộ dạng cậu lính xuất sắc nhất trong tay tôi lúc ở trước mặt vợ trông như thế nào rồi.”
Lúc đầu xe đã chạy tới nhà khác của Đoàn Biên phòng, anh ta vừa định gọi hai người xuống xe thì phát hiện sắc mặt Cố Hoài Việt ngồi ở ghế sau có gì bất thường. Vốn dĩ tưởng rằng là do phản ứng cao nguyên gây ra, hỏi han cặn kẽ mới biết là Nghiêm Chân lên cơn sốt. Lên cơn sốt vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng ở nơi này lại có thể thành chuyện mất mạnh như chơi! Bàng Khải không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lập tức tìm người tới phòng y tế gọi bác sĩ. Không ngờ có người còn nhanh hơn mình, anh ta còn chưa bàn giao sự việc xong thì Cố Hoài Việt đã bế bổng Nghiêm Chân đi thẳng tới phòng y tế rồi.
“Lúc đó tôi mới nghĩ, sao cái cậu này mười năm rồi không đến mà vẫn biết phòng y tế ở hướng nào!” Đoàn trưởng Bàng nói đùa, mặt Nghiêm Chân ửng đỏ. Còn Cố Hoài Việt chỉ nhướng mày, múc bát cháo đưa tới trước mặt cô: “Nào, ăn cháo đi.”
Mặt Nghiêm Chân lại đỏ lựng, thế nhưng một tay cô còn cắm kim truyền dịch, tay kia thì bị bác sĩ cắm kim đến thâm tím lung tung, đành bất dắc dĩ há to miệng, nuốt một thìa cháo.
Cả gian phòng bỗng yên ắng lại, Nghiêm Chân vừa ăn cháo vừa len lén nhìn anh. Vẫn là nét mặt tĩnh lặng như nước, thế nhưng đôi mắt sáng đen sâu thẳm kia lại phản chiếu một tầng mệt mỏi. Ăn cháo xong, Cố Hoài Việt điều chỉnh cho tốc độ truyền dịch chậm lại một chút.
Nghiêm Chân im lặng nhìn anh làm tất cả, hồi lâu, cúi đầu, nói: “Em xin lỗi, em cũng không ngờ sức mình lại yếu đến thế.” Bất giác, cô cảm thấy áy náy, có lẽ cô không nên đi theo anh, vô duyên vô cớ gây cho anh thêm nhiều phiền toái như vậy.
Cố Hoài Việt dừng tay, anh mỉm cười, treo bình truyền dịch lên rồi nói: “Không sao hết, có chút phản ứng cũng là chuyện thường, nghỉ ngơi rồi sẽ khỏe thôi. Tối nay cứ ở lại phòng ý tế đã nhé.”
“Vâng.” Cô rúc vào trong chăn, tức thì được hơi ấm bao bọc lấy.
“Ngủ đi.” Anh nhìn cô một lần nữa, cuối cùng tắt bóng đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường.
“Anh thì sao?” Hơi ấm kéo theo cơn buồn ngủ, cô mở mắt, nhìn anh mơ màng. Chỉ thấy anh nghiêng người, dém chăn cho cô, ngón tay vô tình chạm vào má cô, cảm giác lạnh buốt khiến cô hơi co rúm lại. Tựa hồ nhận ra được, anh chú ý cẩn thận hơn không để chạm vào cô nữa: “Đợi em ngủ rồi anh đi, ở ngay phòng ngoài thôi, có gì thì gọi anh.”
“Dạ.” Cô mơ hồ đáp lời anh, rồi bỗng trở mình, cầm tay anh dặn dò: “Anh mặc thêm áo vào, lạnh đấy.” Dứt lời liền đi vào giấc ngủ.
Bất chợt bị bàn tay ấm áp của cô nắm chặt, Cố Hoài Việt ngẩn người, một lúc lâu, khóe môi cong cong một nụ cười, rút tay mình ra, nhét lại cánh tay cô vào trong chăn, tắt đèn đi ra bên ngoài.
***
Đến ngày thứ ba lên Tây Tạng, sức khỏe Nghiêm Chân đã dần hồi phục.
Sáng sớm ngày thứ ba, cô mặc quần áo ấm áp ra khỏi phòng y tế. Cô đã đến đây được ba ngày, nhưng cho đến giờ mới thấy rõ được quang cảnh thực sự ở Đoàn Biên phòng. Từng dãy phòng nằm kề nhau chỉnh tề ngay ngắn, những loài cây lá kim trồng rải rác giữa khoảng sân rộng của Trung đoàn. Trên thao trường, các binh sĩ đang xếp vật tư lên xe, đây là số vật tư sẽ đưa tới Đại đội 9. Đợt trước do tuyết lớn, đi lại khó khăn đành phải lùi thời gian tiếp tế. Biết đồ dự trữ trong kho của Đại đội 9 đã sắp cạn kiệt, Đòa Biên phòng lập tức tổ chức cho người đưa vật tư lên. Có điều, Nghiêm Chân ngước nhìn khung cảnh ở nơi cách đó không xa, tuyết phủ một vùng trắng xóa, đoán chừng con đường này chắc chắn khó đi. Đắn đo một lúc, cô siết chặt áo đi về phía thao trường.
Trên thao trường, Bàng Khải một tay ôm ngực, một tay chỉ đạo việc xếp vật tư.
Khu vực Nam Tây Tạng hễ vào mùa là đổ vài trận tuyết lớn, mấy ngày qua thời tiết bỗng chuyển tốt hơn, ít nhất tuyết không còn rơi nữa. Nhưng tuyết đã tích lại rất dày nên lần vận chuyển vật tư này, anh ta phải đi theo đoàn xe. Bàng Khải đã đóng quân ở đây hai mươi ba năm, không một tài xế nào có kinh nghiệm lái xe ở vùng cao nguyên tuyết phủ hơn anh ta. Nhưng trông anh ta ôm ngực chau mày thế kia khiến người khác không khỏi lo lắng. Chặng đường cả đi và về kéo dài hai ngày này, liệu anh ta có chịu nổi không?
Một Thượng úy khuyên: “Đoàn trưởng, thôi hôm nay anh đừng đi nữa.”
Bàng Khải quay lại trừng mắt nhìn anh ta: “Sức khỏe của tôi tự tôi biết rõ, còn cần cậu nhiều lời à.”
Thượng úy kia tức thì nín lặng, nhìn sang Cố Hoài Việt cầu viện. Anh ngẫm nghĩ, cân nhắc từng câu chữ: “Cậu ấy nói phải đấy, sức khỏe anh không phù hợp để hành quân khẩn nữa đâu, chuyến này để em đi thay anh.”
Hiển nhiên Bàng Khải cũng không nể nang gì anh: “Cậu cũng bớt lôi thôi đi.” Mắng được một câu, ngữ khí liền dịu lại, “Còn Nghiêm Chân, cô ấy tốt nhất là đừng đi.”
Cố Hoài Việt do dự giây lát, đang chuẩn bị nói gì đó thì đằng sau vang lên một giọng nữ: “Em muốn đi.”
Không cần phải hỏi, chính là Nghiêm Chân.
Cố Hoài Việt quay người lại, thấy cô đang rụt cổ trong chiếc áo thao luyện mùa đông to rộng, nét mặt nghiêm túc. Nghiêm Chân vén tóc, môi mấp máy nói: “Em muốn đi cùng các anh.”
“Sức khỏe của em chưa bình phục hẳn đâu.”
“Em biết, nhưng em không muốn phí công đến đây.” Cô nhẹ nhàng đáp, trong ánh mắt có sự kiên định không thể xem thường, khiến anh nhất thời không sao thốt lên được câu khước từ.
Đoàn trưởng Bàng cười lớn, bước tới vỗ lên vai anh bảo: “Được rồi, không phải nghĩ nữa. Hôm nay đi hết, lên Đại đội 9 mở đại hội!”
Đại đội 9 là một tiền đồn nằm ở vị trí cao bốn ngàn mét so với mực nước biển. Cách Đoàn Biên phòng vốn dĩ không xa, nhưng vì tuyết dày, nhiều đoạn đường bị tuyết chặn lại, riêng việc loại